Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 392

Chương 392
Ta Không Phải Con Nhà Giàu


Cô gái nuốt nước bọt, do dự một chút:

"Nhưng nếu ta vắng mặt, trong trường hợp mất việc, sau này ta…"

"Ba ngày, miễn là ba ngày này ngươi ngoan ngoãn không gây rắc rối, theo ta.

Sau ba ngày, khi ta rời đi, ta sẽ cho ngươi một khoảng tiền lớn." Giọng điệu của Trần Nặc rất thoải mái: "Không những đủ cho ngươi sinh hoạt, hơn nữa cũng đủ để ngươi sau này vào học đại học, thế nào?"

Do dự, cô gái thăm dò: "Bao nhiêu?"

"50 triệu yên, ngươi thấy sao?" Trần Nặc chậm rãi nói: "Đừng nói là đại học quốc gia, trường tư nhân cũng đủ.”

Đôi mắt của Satoshi Saijo lập tức trợn tròn!

Đừng nói là học phí, con số này, cộng với chi phí sinh hoạt cũng đã đủ!

"Ngươi…" Cô gái bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng lui về phía sau một bước, hai tay ôm trước ngực, rất cảnh giác nhìn Trần Nặc: "Ngươi sẽ không nghĩ gì kỳ quái chứ! Ta nghe nói rất nhiều người giàu có, sẽ chi tiêu tiền để mua các nữ sinh trẻ và xinh đẹp, bắt họ trở thành tình nhân!

Đánh chết ta cũng không làm chuyện này!”

Trần Nặc cười lạnh nhìn Satoshi Saijo

"Yên tâm đi, ngươi căn bản không phải thể loại mà ta thích."

Trần Nặc nhún vai, sau đó thấp giọng lẩm bẩm: "Phẳng cái gì đó, ghét nhất."

“Uy! Ngươi vừa nói gì đấy?”

Mặt Satoshi Saijo đỏ lên.

Màn hình phẳng?!

Tên này sao lại nói những câu nói không giống người đó!

Cup A thì không có nhân quyền sao!

Huống chi, tuổi của mình còn nhỏ mà thôi!

Tương lai, tương lai… Tương lai sẽ luôn luôn lớn lên ah!!

"Được rồi, vấn đề đã được giải quyết, trốn học, vắng mặt. Liền quyết định như vậy đi.”

Trần Nặc vẫy tay, sau đó sờ cằm: "Sáng nay nên ăn gì nhỉ? Mì ăn liền có chút chán rồi.”

“Ta sẽ chuẩn bị bữa sáng!" Satoshi Saijo lập tức chủ động một chút.

50 triệu yên!

Đối với nhiều nữ sinh viên, bán mình nhiều lần là đủ.

Miễn là anh chàng này không có ý đồ xấu gì với mình, làm cho hắn ta một bữa ăn sáng, cũng không thành vấn đề a.

Ân, coi như trong hai ngày này, làm cho hắn ba bữa một ngày, cũng không có vấn đề a!

Quả thật thái độ Satoshi Saijo tích cực hơn rất nhiều, cũng rất nghiêm túc chuẩn bị bữa sáng.

Nhưng Trần Nặc nhìn bữa sáng trước mặt, nhịn không được bĩu môi.

Than ôi, người Nhật ăn sáng, thực sự nhàm chán ah.

Một nhúm cơm trắng, một nhúm món ăn nhỏ, và một ít đậu nado.

Ngoài ra còn có một vài miếng rong biển.

Có chút xíu như vậy, còn không đủ nhét kẽ răng!

Hơn nữa hương vị cũng quá nhạt nhẽo.

Thật muốn ăn bánh kếp…

Lại thêm nước sốt cay…

Nếu thật sự không có, một bát mỳ hoành thành với một lồng bánh bao hấp cũng được.

Trần Nặc vẻ mặt đau răng nhìn bữa sáng đặt trước mặt, thở dài, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Dưới ánh mắt tò mò của Satoshi Saijo, Trần Nặc trực tiếp cầm lấy chảo rán, làm nóng lên trên bếp, sau đó đổ dầu, lấy hai quả trứng và một túi bánh mì nướng từ tủ lạnh.

Hai lát bánh mì được chiên nhẹ trên chảo trong vài giây, chiên đến hơi vàng, sau đó đổ vào đĩa.

Đổ thêm dầu, đập hai quả trứng rồi rán lên.

Trứng tráng được kẹp trong hai lát bánh mì, và sau đó nhỏ giọt một ít nước tương - không có tương ớt, chỉ có làm theo cách này.

Suy nghĩ một chút, lại làm thêm một phần như vậy, cuối cùng bưng hai cái đĩa lên, đi về trước bàn ăn đặt xuống.

Nhìn thiếu nữ, Trần Nặc thở dài: "Lúc này mới gọi là bữa sáng a.

Satoshi Saijo nhìn bánh mì chiên trên bàn, do dự một chút: "Buổi sáng ăn nhiều thứ dầu mỡ, quá không lành mạnh."

“Ngươi biết gì." Trần Nặc thản nhiên nói: "Trên thế giới này, đại đa số những thứ có thể làm cho người ta vui vẻ và thoải mái, đều không lành mạnh. Nếu tất cả đều phải cai nghiện, cuộc sống này niềm vui gì nữa??"

"Người ta có thể không ăn."

Trần Nặc trực tiếp ngồi xuống, cầm lấy miếng bánh mì kẹp trứng chiên, dùng sức cắn một miếng, ăn ngon miệng.

Satoshi Saijo do dự một chút, rốt cục chậm rãi ngồi xuống, cũng cầm lấy một phần bánh mì trứng chiên đặt trên đãi trước mặt, thăm dò cắn một miếng.

Sau khi bánh mì ngũ cốc trải qua dầu chiên, lát bánh mì đã hút một ít dầu, lại chiên nóng, bề ngoài còn có một chút cảm giác giòn tan, một miếng cắn xuống, mùi dầu mỡ và lúa mạch qua dầu, trong khoang miệng nhất thời nổ tung!

Cộng với cảm giác mềm mại của trứng rán và lòng đỏ trứng mềm mại, cũng như hương vị mặn của nước tương



Cô gái vô thức nhai vài cái liền nuốt xuống, sau đó nhanh chóng cắn xuống miếng thứ hai!

"Cái này đúng rồi." Trần Nặc vừa ăn vừa cười nói: "Rất nhiều chuyện thực sự phải chú ý đến sức khỏe. Nhưng nếu ngươi quá mức chú ý đến sức khỏe, cuộc sống thực sự sẽ không còn thú vị. Thỉnh thoảng cũng phải thỏa mãn dục tâm một chút. Cẩn thận không để bản thân buông thả quá mức.”

Satoshi Saijo trợn tròn mắt: "Nói những thứ như vậy với một cô gái mười sáu tuổi, ngươi không cảm thấy đang thấm nhuần tư tưởng xấu sao? Khi ta còn bé, cha ta đã dạy ta rằng thói quen sống tốt nên được hình thành sớm.”

Trần Nặc cười cười, không nói gì.

Ăn bữa sáng, Satoshi Saijo đi rửa chén, sau đó ra khỏi bếp nhìn Trần Nặc: "Hôm nay chúng ta sẽ làm gì? Ngươi có ở nhà không? Hay là lại đi mua sắm một lần nữa?”

Trần Nặc sờ cằm suy nghĩ: "Trong nhà ngươi có máy chơi game không?"

“Ta không có thứ đó." Satoshi Saijo lắc đầu: "Ta là một cô gái ah! Chỉ có mấy đứa con trai mới thích chơi trò chơi điện tử!"

“Được rồi." Trần Nặc đứng dậy lại ra ngoài một chút.

Hai phút sau, hắn trở lại, thay giày và một lần nữa dựa vào chiếc ghế dài.

"Chờ chút, máy chơi game trong chốc lát sẽ có người đưa tới."

Satoshi Saijo dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Nặc.

"Các ngươi…Loại con cháu nhà giàu, đều sống như vậy sao?”

Trần Nặc sửng sốt một chút, cười nói: "Tin ta đi, ta thật ra không phải là con của người giàu có.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất