One Piece Chi Tu La Zoro

Chương 12: Sống không bằng chết

Chương 12: Sống không bằng chết
"Ăn thêm một cái nữa có được không? Van cầu ngươi, chỉ một cái thôi, ta cam đoan, ta phát thệ." Nami làm bộ đáng thương năn nỉ.
"Không được."
"Nửa cái."
"Không được."
"Ta liếm một chút thôi."
"Không được."
"Vậy ngửi một cái cũng được chứ?"
Zoro trực tiếp nhét chỗ thức ăn đã thu dọn xong vào trong lòng, quay lưng lại, không thèm để ý đến nàng nữa.
"Này, như vậy không công bằng! Hết thảy thức ăn ngươi đều cầm hết, nhỡ đâu ngươi lén ăn vụng thì sao?" Nami nắm đôi bàn tay trắng như phấn, bất mãn kháng nghị.
"Đưa cho ngươi, ta sợ ngươi ăn hết sạch. Yên tâm, ngươi đếm xem có bao nhiêu cái, ta cam đoan không động đến một mảy may." Vừa nói, Zoro lại lấy ra chỗ thức ăn, để Nami nhìn thoáng qua, Nami vừa muốn xông lên đoạt lấy, Zoro vội vàng nhét lại vào trong lòng.
"Quỷ hẹp hòi, thiếu một cái thôi, đừng trách ta trở mặt với ngươi."
Zoro mỉm cười, gật đầu.
Thức ăn thì có cách giải quyết, nhưng nước thì không có cách nào. Người có thể không ăn cơm, nhưng không uống nước thì tuyệt đối không được. Điều này khiến Zoro thấy khó khăn. Nami nhìn lên bầu trời đầy mây, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu có một trận mưa thì tốt rồi."
"Trời mưa?"
Zoro lẩm bẩm theo. Coi như trời mưa, nơi này là hoang đảo, dưới chân toàn là cát sỏi, cũng không có đồ vật gì để hứng nước. Nước biển thì mặn, đương nhiên không thể uống, nếu không càng uống càng khát.
Hai người lại lần nữa lâm vào bế tắc. Thấy Nami không ngừng kêu khổ, Zoro khuyên lơn: "Có lẽ ngày mai sẽ có một chiếc thuyền lớn đi ngang qua đây, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, nhịn một chút là được."
Nhịn một đêm, đến khi Nami ngày thứ hai tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang được đắp áo của Zoro. Và trước mặt nàng không xa, trên một mảnh ngói vỡ đã có một đĩa đầy nước. Nami nhất thời mừng rỡ, vội vàng đứng dậy đoạt lấy mảnh ngói, bưng lên uống ừng ực ừng ực hết sạch, không để ý đến vẻ chật vật của mình. "Là nước ngọt! Thật là quá tốt!"
"Hắn lấy nước này từ đâu ra?"
Với sự hiếu kỳ, Nami khoác áo của Zoro, đứng dậy đi tìm xung quanh bóng dáng Zoro. Nàng phát hiện Zoro ở một chỗ sơn động nhỏ. Zoro đang cởi trần, ném cỏ khô vào trong động, ngọn lửa bùng cháy, khói đặc lượn lờ, ánh lửa nóng bỏng chiếu vào lồng ngực vạm vỡ của Zoro, nướng cho cả người hắn ướt đẫm mồ hôi. Mồ hôi theo thân thể cường tráng không ngừng nhỏ xuống, thân thể với những đường nét góc cạnh rõ ràng, tràn ngập mị lực dương cương khiến Nami nhìn đến hoa cả mắt, chóng cả mặt.
"Ngươi tỉnh rồi à?"
Nghe thấy tiếng bước chân, Zoro quay đầu, hữu hảo chào hỏi. "Mắt ngươi làm sao vậy?" Thấy hai mắt Zoro phù thũng, quầng thâm đen kịt như mắt gấu mèo, trong lòng Nami đau xót, tò mò hỏi.
"Không có gì, nghỉ ngơi một chút là được." Zoro không để ý, cười nói.
Thông minh như Nami, bản năng cảm thấy có gì đó là lạ, nàng tiến sát lại gần, dò xét nhìn quanh trong động, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Trên mặt đất có một cái hố rộng chừng một mét rưỡi, múc đầy nước biển, xung quanh trên mặt đất bày rất nhiều mảnh ngói lớn nhỏ. Vì hơi nóng bốc lên, nước biển bốc hơi, ngưng kết trên đỉnh thạch bích rồi lại nhỏ xuống, và những mảnh ngói này dùng để đựng nước ngọt. Không biết Zoro đã vất vả bao lâu, ngược lại trong động đã nhận được không ít nước ngọt. Thì ra là thế, thảo nào mình có nước ngọt để uống.
Không có dụng cụ đựng nước, Zoro đã dùng những mảnh ngói để múc nước biển, từng chút từng chút một, bưng đến cái hố lớn trong động. Không biết đã chạy đi chạy lại bao nhiêu chuyến mới có thể đổ đầy cái hố, cũng không biết cần hun sấy bao lâu, may ra mới kiếm được một ít bát nước ngọt... Nami không dám nghĩ nữa, hai mắt đỏ lên, giọt nước mắt lã chã rơi xuống, thân thể đột nhiên nhào vào lòng Zoro với vẻ mặt đầy khói bụi, kích động nghẹn ngào nói: "Zoro, cám ơn ngươi."
Thân thể mềm mại của Nami đè ép lên lồng ngực trần của Zoro, khiến Zoro không biết nói gì, nhẹ nhàng ôm Nami vào lòng. Đợi Nami bình phục lại, Zoro mới nói: "Dùng ít thôi, củi khô trên núi đều ở đây cả rồi, còn phải nấu cơm nấu nước, chỉ sợ không đủ."
"Hả? Ngươi không tiết kiệm một chút để dùng à? Ta còn định tắm nước nóng đấy."
Không hổ là Nami, tốc độ thay đổi sắc mặt quả thực như lật sách, mới vừa rồi còn kích động vì có chút nước ngọt, bây giờ lại muốn dùng nó để tắm.
"Ngươi có biết tình cảnh của mình không? Lúc này là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến tắm nước nóng?" Zoro cạn lời, người phụ nữ này lúc bình thường, lúc thần kinh, đầu óc có vấn đề rồi.
"Nói cũng phải, ai, ta hai ngày chưa tắm rồi, trên người thúi chết." Nói rồi Nami bĩu môi, nhấc góc áo lên đưa đến dưới mũi ngửi.
"Xin nhờ, ngươi phía trên không mặc quần áo, không sợ bị người khác nhìn thấy à?"
Zoro thật sự không biết phải nói sao với cô nàng này. Vóc dáng của Nami, đối với tất cả đàn ông mà nói, nhất định là vũ khí giết người. Người phụ nữ này trên người chỉ mặc một chiếc áo hở lưng, lộ cả rốn, còn tưởng là thân thiết mà vén lên trước mặt mình, thật coi mình mù hay sao, hay là cố ý dụ dỗ mình phạm tội. Mặc dù mình không háo sắc, nhưng chí ít mình cũng là một người đàn ông huyết khí phương cương, hậu quả khi phát bực thì không dám tưởng tượng.
"Ngươi nói... chẳng lẽ ngươi đã nảy sinh ý đồ xấu xa rồi hả? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám có nửa điểm ý nghĩ không an phận, ta liền cắt của ngươi đi." Nami thở phì phì, chỉ vào phía dưới Zoro đe dọa. Nếu là Kaya thì tuyệt đối không dám nói như vậy, không hổ là Nami, đại tỷ đầu bá đạo khiến Zoro rất kinh ngạc.
"Không biết xấu hổ, không biết thẹn... Đó là chỗ ngươi nên chỉ sao?"
"Ta chẳng những chỉ, ta còn..." Vừa nói, Nami tự tay liền sờ soạng qua, Zoro vội vàng né tránh, người phụ nữ này hết thuốc chữa rồi!
"Nhìn ngươi sợ chưa kìa, ai thèm sờ ngươi." Nhìn dáng vẻ chật vật của Zoro, Nami phá lên cười, bộ ngực vốn đã căng phồng càng thêm Dododo loạn chiến, tùy ý rung động.
"Này, ta muốn tắm, ngươi đi chỗ khác đi, nhớ kỹ, không được nhìn trộm nghe chưa."
Nami thật đúng là gan lớn, giữa ban ngày ban mặt mà dám tắm. Zoro nhún vai, không còn cách nào khác, đành cầm kiếm đi về phía bên kia của hoang đảo.
"Hai ngày chưa tắm, người bẩn chết mất." Nami vừa cau mày tự nói, vừa nhanh chóng chạy về phía bãi biển.
"Ọc ọc..." Bụng Zoro nhịn cả ngày, vẫn là không nhịn được kêu lên. Sờ soạng chỗ thức ăn ít ỏi trên người, Zoro cắn răng, không thể làm gì khác hơn là cố nén, đưa tay định lấy ra rồi lại cố gắng rút tay về. Để phân tán cảm giác đói, Zoro ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên mặt đất, tiến vào minh tưởng.
Tất cả các chiêu thức trong đầu hiện lên như những câu chuyện xưa, từng cái một. Giết hổ, hổ săn, Đao Lang lưu, Quỷ Trảm, Ưng Ba, Dạ Thượng Lâu... Mỗi một chiêu mỗi một thức đều hiện ra rõ ràng trong đầu. Zoro nhắm chặt hai mắt, hô hấp như có như không, mặc cho mưa nắng, không hề bị quấy rầy, vẫn bất động, giống như một cao tăng đang tọa thiền.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất