Chương 52 Liều Mạng
Ngược lại, lúc này Tô Bạch có một loại cảm giác giống như trút được gánh nặng, hắn rất rõ ràng năng lực của Cửu muội, hơn nữa, hắn cũng biết rõ, so với lúc trước hắn gặp, Cửu muội đã tiến hóa hơn một bước. Cho nên, sau khi Cửu muội xuất hiện, hắn vẫn luôn không có hành động gì đặc biệt, cũng không nói gì, bởi vì Tô Bạch sợ mình sẽ gây nên sự chú ý của đối phương.
Trong nháy mắt, trong mắt Nhất Cố lóe lên thứ ánh sáng màu xanh, Cửu muội nhào tới anh ta, giống như là bị đụng vào một bức tường, “bịch” một tiếng, rơi xuống.
- Á Á.
Cửu muội phát ra một tiếng hét chói tai, hiển nhiên cô ta đã hoàn toàn bị chọc giận, Cửu muội giống như một đứa bé, cô ta muốn đồ chơi, nhưng người lớn lại không chịu đưa, lúc này đứa nhỏ bắt đầu tức giận, nổi cáu.
Lấy Cửu muội làm tâm điểm, mặt đất xung quanh bắt đầu kết băng, đồng thời tầng băng này còn không ngừng khuếch tán ra.
Tô Bạch vô thức di chuyển về phía cửa, nhưng lúc hắn vươn tay ra đẩy cửa, chỗ lòng bàn tay hắn thế mà truyền đến một cảm giác nhói đau, bàn tay hắn bị đông cứng, cánh cửa và cửa sổ kia, trong nháy mắt xuất hiện tầng băng, hoàn toàn bị đông cứng lại.
Nhất Cố nhìn xung quanh, anh ta phát hiện không riêng gì cửa sổ, ngay cả vách tường cũng bị đóng băng, cả phòng hoàn toàn biến thành một cái tủ lạnh cấp đông.
- Mẹ nó!
Trong lòng Nhất Cố chửi thầm một tiếng, ánh mắt anh ta nhìn về phía cánh cửa, ngay sau đó cửa rung động dữ dội, băng sương rơi xuống, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt ở đó.
Cửu muội hét lên, lại một lần nữa đánh tới, Nhất Cố không lo được mất, tập trung hết sự chú ý của mình lên người Cửu muội, anh ta vươn tay ra, làm một động tác gì đó, cả người Cửu muội bị Nhất Cố giữ trên không trung.
Ngay sau đó, làm động tác vung tay xuống dưới.
“Bịch!”
Cửu muội bị ném mạnh xuống đất.
Động tác này lặp đi lặp lại. Cửu muội không ngừng bị ném xuống đất.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Một màn khiến cho người ta lúng túng xuất hiện, cho dù Cửu muội không ngừng bị ném xuống dưới, nhưng cô ta là một người chết, được coi như một loại cương thi đặc biệt, cho nên loại công kích vật lý này, chỉ có thể gây ra ảnh hưởng ở mức hạn chế với cô ta, Cửu muội giống như một quả bóng chuyền không ngừng bị đập xuống mặt đất, nhưng muốn dùng phương thức đánh bóng này để làm đánh hỏng cô ta, quả thật có chút suy nghĩ mơ mộng hão huyền.
Thời gian dần trôi qua, sau gáy Nhất Cố đã bắt đầu đổ mồ hôi, đây là mồ hôi lạnh, bởi vì anh ta bỗng nhiên phát hiện, dường như anh ta không có biện pháp nào với Cửu muội, anh ta chỉ có thể tạm thời áp chế Cửu muội, nhưng năng lực ý niệm của anh ta có thể áp chế được bao lâu?
Năng lực ý niệm của anh ta cũng không phải là vô cùng vô tận, trên thực tế, hiện tại anh ta đã bắt đầu có dấu hiệu suy yếu.
Tô Bạch vẫn đang quan sát tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng điều khiến Tô Bạch kinh ngạc chính là, trong lòng anh ta, loại khát vọng với máu, dường như đã giảm đi rất nhiều, hơi lạnh xâm nhập vào đến tận xương cốt và khát vọng về máu tươi đan xen vào nhau, miễn cưỡng tạo thành trạng thái cân bằng.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, nhưng ít nhất nó có thể giúp cho Tô Bạch xác định một chuyện, loại hơi lạnh này có tác dụng rất lớn trong việc áp chế thân thể hắn, nhưng hiện tại, dường như phát hiện này cũng không có ý nghĩa gì lớn cả, Tô Bạch đã nhìn ra, tuy nhìn bề ngoài, Nhất Cố đối kháng với Cửu muội, anh ta giống như đang chiếm thế thượng phong, Cửu muội giống như con búp bê rách nát bị Nhất Cố ném tới ném lui, nhưng bây giờ Nhất Cố có thể coi như là cung giương hết đà, còn Cửu muội, sau mỗi lần ngã xuống, cô ta vẫn giống như lúc đầu sinh long hoạt hổ, giống như là càng bị ném càng mạnh hơn.
Cộng thêm với việc căn phòng này đã bị Cửu muội biến thành một cái tủ cấp đông, nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu quả thật không thể nào tưởng tượng nổi.
- Cậu có biện pháp nào không!
Lúc này, Nhất Cố thế mà lại chủ động tìm Tô Bạch nói chuyện, hiển nhiên nhưng người tham gia vào Phát Thanh Khủng Bố đều là những người theo chủ nghĩa hiện thực, trước đó còn chuẩn bị giết người ta để nhận lấy phần thưởng, lúc này lại trực tiếp coi thành người cùng hội cùng thuyền, hoàn toàn không có thù oán gì.
Tô Bạch không có vội vã trả lời, hắn đang nhớ lại, hắn nhớ đến lúc trước Cửu muội từng đi qua chỗ văn phòng Chu cục trưởng, sau đó cô ta đóng băng toàn bộ văn phòng Chu cục trưởng, nhưng kết quả cuối cùng, Cửu muội không những không giết được Chu cục trưởng, ngược lại còn chạy trối chết.
Chu cục trưởng đã làm cách nào để đánh bại Cửu muội?
Trong đầu Tô Bạch bắt đầu suy nghĩ miên man.
- Con bà nó, lần này thì nguy rồi!
Lúc trước Nhất Cố còn có dáng vẻ hùng hổ dọa người nhưng bây giờ, anh ta không có chút nào phong phạm thuộc về cường giả nữa.
- Giúp tôi giữ cô ta.
Lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên lên tiếng.
Nhất Cố vừa nghe xong liền cảm thấy có hy vọng, không nói hai lời, vận dụng chút năng lực ý niệm còn sót lại của mình, tròng mắt anh ta bỗng nhiên phát ra tia sáng màu xanh, Cửu muội bị giam cầm ngay tại chỗ.
Tô Bạch đi thẳng lên, sau khi đến gần Cửu muội, ngón tay Tô Bạch trực tiếp bóp vào vị trí cổ của Cửu muội. Ở đó có một vết máu đen ứ đọng, là vết thương, không, nói một cách chính xác, đây là nguyên nhân cái chết của Cửu muội.
Móng tay sắc bén và lực đạo trên ngón tay tác động lên vị trí này, sắc mặt Cửu muội bỗng nhiên thay đổi, giãy dụa dữ dội, thân thể càng không ngừng run rẩy, khiến cho Tô Bạch có một loại cảm giác mình sắp bị đẩy lùi.
Nhưng điều này cũng chứng minh, đây chính là tử huyệt của Cửu muội.
- Chặn cô ta lại, nhanh lên.
Tô Bạch gào lên với Nhất Cố.
Nhất Cố phát ra tiếng gầm thét giận dữ, vành mắt anh ta đã có máu tươi chảy ra, hiển nhiên anh ta đang liều mạng phát ra ý niệm của mình, thậm chí là nghiền ép chính mình, điều này khiến cho Tô Bạch không khỏi có chút bội phục, tuy nói Nhất Cố có chút bệnh tâm thần, nhưng cách làm việc của anh ta không chút dây dưa dài dòng, nhất là loại chuyện liên quan đến tính mạng, anh ta rất quả cảm, loại người này thật sự thích hợp sống sót lâu dài trong Phát Thanh Khủng Bố.
Cửu muội lập tức không thể động đậy, nhưng vấn đề lại xuất hiện, móng tay và lực đạo trên tay Tô Bạch chỉ có thể khiến cho vẻ mặt Cửu muội càng thêm thống khổ, lại không để đưa đến hiệu quả thực sự sát thương, hơn nữa bên Nhất Cố đã có vẻ sơn cùng thủy tận (Cùng đường tuyệt lối), một khi anh ta không còn sức nữa, chính hắn và anh ta, hai người hoàn toàn xong đời.
Tô Bạch đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc, hình như trong câu chuyện xưa về người giấy cũng đã xảy ra, Hải thiếu gia và người giấy giằng co với nhau, sau đó vẫn dựa vào chính hắn để tìm biện pháp phá vỡ cục diện.
Chẳng qua hiện tại hắn dường như không có biện pháp nào tốt hơn, xung quanh không có thứ gì thích hợp, bốn phía đều bị đông cứng, cũng không có thứ gì sắc bén có thể dùng, Tô Bạch vô thức lấy súng lục của mình ra, nhắm họng súng vào cổ Cửu muội, bóp cò, nhưng không có hiệu quả gì, viên đạn không bắn ra được.
Bị đông cứng.
Tô Bạch bỗng nhiên cảm thấy có chút hoang đường, nơi này rốt cuộc lạnh đến mức nào? Súng ống đều đông lại? Vì sao hắn lại không có cảm giác quá lạnh?
Chẳng lẽ tác dụng phụ khát máu và nhiệt độ băng lãnh điều hòa?
Tô Bạch nhắm mắt lại, hắn biết lúc này không phải là lúc suy nghĩ đến những thứ này, thời gian không đợi người.
Con mẹ nó!
Liều mạng!!!
Tô Bạch cúi người, há miệng, cắn về phía cổ của Cửu muội.
Hai răng nanh của hắn đâm vào vết thương của Cửu muội.
Sau khi răng nanh đâm vào, cả người Tô Bạch run rẩy một chút, trong nháy mắt, răng nanh của hắn giống như là bị đông lại, đến mức mất đi tất cả tri giác, nhưng mà, một giây sau, con mắt Tô Bạch bỗng nhiên bởi vì giật mình mà trợn to.
Máu.
Dòng máu ấm áp.
Máu tươi của Cửu muội.
Lại là nóng!