Phát Thanh Khủng Bố

Chương 53 Nhất Cố

Chương 53 Nhất Cố


Dòng máu ấm áp theo cổ họng chảy xuống dưới, Tô Bạch cảm thấy cả người hắn đang dần dần bay lên, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như suy nghĩ và ý thức của hắn đã vượt qua khỏi sự trói buộc của thân thể, cả người hắn gần như bay lên mây, sung sướng đê mê.
Một phút sau, Tô Bạch bỗng nhiên ý thức được cái gì, trong lòng giật mình, nhanh chóng ổn định lại tinh thần, sau đó phát hiện Cửu muội đang nhìn mình một cách “thắm thiết”, thấy Tô Bạch khôi phục dáng vẻ thanh tỉnh, trong đôi mắt Cửu muội lộ ra vẻ ác độc và phẫn nộ, hiển nhiên, cô ta thất bại rồi.
Sau lưng Tô Bạch trở nên lạnh lẽo, thiếu chút nữa hắn đã bị huyễn thuật của Cửu muội làm cho mê mang, thiếu một chút nữa!
Sau khi thiếu chút nữa kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Tô Bạch càng thêm liều mạng hút máu từ chỗ cổ Cửu muội, thời gian dần trôi qua, Tô Bạch cảm giác thân thể mình phát sinh một chút biến hóa, máu tươi mà hắn hút vào, giống như không phải là loại mà thân thể hắn muốn, không phải loại mà tác dụng phụ của thể chất kia cần, cho nên thân thể hắn sinh ra một loại phản ứng bài xích.
Nhưng không có cách nào khác, lúc này, Tô Bạch chỉ có thể tiếp tục kiên trì hút máu.
Dạ dày của Tô Bạch bắt đầu co rút lại, một loại cảm giác vô cùng buồn nôn đánh tới, nhưng hắn vẫn cố kiềm nén.
Giãy dụa của Cửu muội bắt đầu ngày càng suy yếu, linh tính của thân thể cô ta cũng bắt đầu dần dần tiêu tán, ánh mắt sáng rực cũng trở nên ảm đạm.
Thân thể Nhất Cố lảo đảo, ngã quỵ xuống đất, tai mắt, mũi, miệng đều chảy máu.
Sau cùng, Cửu muội xụi lơ trên mặt đất, Tô Bạch nằm sấp trên người cô ta, sau đó, hắn thật sự không thể chịu đựng nổi loại phản ứng bài xích kia trên người mình, Tô Bạch ngồi xổm, bắt đầu không ngừng nôn mửa.
Thân thể Cửu muội bắt đầu tự cháy, ngọn lửa màu xanh nhạt xuất hiện, rất nhanh, chỗ đó chỉ còn lại tro tàn.
Băng giá trong phòng cũng bắt đầu tan ra, chỉ còn lại vũng nước đá.
Sau khi Tô Bạch nôn khan xong, có chút hư nhược, hắn đứng lên, Tô Bạch cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình giống như bị thiêu đốt, giống như có một cái bàn là đang không ngừng, không ngừng là đi là lại trên người hắn.
Người Tô Bạch giống như say rượu, ánh mắt hắn lắc lư và mơ hồ, nhưng hắn nhìn thấy Nhất Cố ngã quỵ dưới đất, lúc này anh ta đang vô cùng suy yếu.
Tô Bạch đưa tay ra, cầm trong tay một tảng băng sắc nhọn.
Đúng lúc này, Nhất Cố ra sức ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh ta không có mở ra, trên mặt anh ta đều là máu, nhưng một cỗ năng lực ý niệm bỗng nhiên ngưng tụ ra, chỉ là tia ý niệm này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Hai người cứ như thế giằng co một lúc, Tô Bạch cười cười, ném mảnh băng kia xuống đất, sau đó lại ngồi dưới đất.
- Oẹ.
Cảm giác buồn nôn lại một lần nữa ùa về.
Nhất Cố đã mất đi hết sức lực, ngẹo đầu sang một bên, ngất xỉu.
..
Hoàng hôn mang theo một cảm giác gì đó tiêu điều, thổi đi thời tiết nóng bức, trong một căn phòng nhỏ trong nhà nghỉ, Nhất Cố nằm trên giường, quạt điện được đặt ở trước anh ta.
Khi anh ta tỉnh lại, phát hiện tình cảnh hiện tại của mình, có chút mỉm cười.
Mắt đau, đầu đau, đó là biểu hiện của tiêu hao năng lực ý niệm, dĩ nhiên, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được, khi anh ta đứng dậy, phát hiện trên bàn trà còn có để một ít rượu và thịt.
Giống như là phát giác ra Nhất Cố tỉnh, Tô Bạch đang hút thuốc ở ngoài ban công, đi vào, lúc này xem như chính hè, thời tiết rất nóng, nhưng Tô Bạch lại mặc một chiếc áo khoác tương đối dày, hình như hắn rất lạnh.
- Vì sao lại không giết tôi?
Nhất Cố hỏi thẳng.
- À, tôi đã quên, cậu còn không biết chuyện, thật ra những thính giả còn lại đều đã chết, sau khi cậu giết tôi, nhiệm vụ chủ tuyến trong câu chuyện xưa lần này cũng kết thúc.
Tô Bạch sững sờ, Nhất Cố thẳng thắn như thế khiến hắn có chút giật mình, nhưng tin tức này, quả thật trước đó Tô Bạch không biết. Nếu như hắn biết, liệu hắn có còn đưa Nhất Cố đi ra khỏi đó hay không? Chuyện này khó mà nói trước được, dù sao sau khi giết Nhất Cố, kiếp nạn lần này coi như là hoàn toàn kết thúc, rất an toàn, coi như là phương pháp nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã).
Chẳng qua trên đời này cũng không có thuốc hối hận, đối với lựa chọn này, Tô Bạch cũng không có bao nhiêu hối hận.
- Tôi không giết anh, bởi vì cuối cùng anh không có giết tôi.
Tô Bạch trả lời, dĩ nhiên, lúc nói đến câu này, ngay cả chính Tô Bạch còn không tin.
- Già mồm!
Nhất Cố lắc đầu, bưng chén rượu lên uống một ngụm lớn:
- Tôi không có ra tay với cậu là bởi vì khi đó, nếu như tôi đối phó với cậu, tôi cũng sẽ tiêu hao sức lực, dẫn đến việc tê liệt, không phải là tê liệt thân thể thì cũng là não tử tê liệt, đến lúc đó, đối với tôi mà nói, nó vẫn là một chữ “chết” mà thôi.
Tô Bạch rút ra một điếu thuốc, ném cho Nhất Cố, Nhất Cố nhận lấy.
- Cậu có biết không, chờ tôi càng khôi phục, cậu sẽ càng nguy hiểm.
Nhất Cố nói.
Tô Bạch không có trả lời vấn đề này, chỉ bưng chén rượu lên uống một ngụm, sau đó để chén xuống.
- Tôi không có cân nhắc nhiều như thế.
- Không, cậu suy nghĩ rất nhiều.
Khóe mắt Nhất Cố mang theo sự bỡn cợt.
- Cậu tuyệt đối không có đơn thuần như thế, một tên gia hỏa có thể dùng kíp nổ, nổ tung tất cả người thực tập, bao gồm cả chính bản thân mình trong đó, sẽ là người thiện lương? Sẽ quan tâm tới cái gọi tôi không giết cậu, cậu cũng không giết tôi sao? Bảo thủ, ngây thơ? Con mẹ nó, cậu cho rằng tôi là thiểu năng trí tuệ à?
Tô Bạch hơi sửng sốt một chút, ngay lập tức khẽ gật đầu.
- Hiện tại tình trạng của tôi với tình trạng lúc anh không giết tôi, không khác nhau là mấy.
Nhất Cố nhướng mày, đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Bạch, một tay anh ta khoác lên bả vai Tô Bạch, Tô Bạch cảm thấy một luồng sức mạnh theo tay của Nhất Cố chạy dọc khắp người hắn.
Ngay sau đó, Nhất Cố mở mắt ra, nhìn Tô Bạch, có chút dở khóc dở cười.
- Con mẹ nó, trước đó tôi còn có chút cảm động, có chút giật mình, thì ra cậu căn bản đã là tàn phế, dáng vẻ này của cậu, ngoại trừ có thể đứng lên đi bằng hai chân, trên cơ bản không là gì cả, trên người có một đống bệnh.
Tô Bạch khẽ gật đầu:
- Cho nên, nếu anh muốn giết tôi, hiện tại anh có thể giết tôi.
Nhất Cố lắc đầu:
- Cái này không vui gì cả.
Nhất Cố lại một lần nữa ngồi xuống, trực tiếp cầm lấy chai rượu, sau đó dốc thẳng vào miệng, uống nửa chai, lau miệng.
- Loại người như tôi, không muốn nợ ơn người khác, tuy tôi cũng không phải là người tốt lành gì, nhưng thật ra có một việc, cậu làm người thực tập nên không rõ ràng, đó chính là ở trong hiện thực, quan hệ giữa các thính giả đều có thể đưa đến rất nhiều tác dụng.
Tô Bạch dường như cảm thấy có chút lạnh, đưa tay tắt quạt điện đi.
- Tình trạng của cậu bây giờ hẳn là trúng độc, ừm, giống như loại độc băng, không phải loại giống như ma túy, chờ sau khi nhiệm vụ kết thúc, Phát Thanh Khủng Bố sẽ giúp chúng ta điều trị và phục hồi, nói không chừng, cậu cũng vì điều này mà thu được một chỗ tốt.
- Trước kia tôi gặp một người phụ nữ, mỗi lần, lúc sắp kết thúc nhiệm vụ, cô ta luôn luôn hạ độc cho mình, sau đó nhân cơ hội độc tố chưa có phát tác, hoặc là nói ỷ vào việc cô ta còn thừa một hơi thở cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ, được Phát Thanh Khủng Bố giải độc, dùng loại phương thức cực đoan này để bộc phát tiềm năng của bản thân, người phụ nữ kia, thật đúng là đáng sợ.
- Là người nào…


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất