Chương 54 Mắc Mưu
“Hắc Ám Lệ Chi.”
“…” Tô Bạch
- Sao thế, cậu biết cô ta?
Nhất Cố hỏi.
- Ừ.
Sắc mặt Tô Bạch không chút thay đổi nào, khẽ gật đầu, hiện tại hắn quả thật có chút hối hận, nếu như hắn biết thính giả đã sớm chết, hắn nên giết Nhất Cố mới phải, nhưng hiện tại người ta đã tỉnh, bây giờ chính hắn, ngoại trừ việc cầm được gạt tàn thuốc, có lẽ ngay cả một chiếc búa cũng không cầm được, còn giết cái rắm.
Hiểu lầm này quá lớn.
Đây cũng là do Phát Thanh Khủng Bố không có thông báo về số lượng người thực tập và thính giả còn tồn tại mới gây ra hiểu lầm như thế, dĩ nhiên, cũng chính vì song phương không biết số lượng người còn lại của nhau, cho nên trò chơi này mới càng kích thích hơn, câu chuyện xưa này mới càng có thể thêm đặc sắc.
- Rất quen?
Nhất Cố có chút cẩn thận từng ly từng tí hỏi, hiển nhiên, lúc trước anh ta nói quen biết Hắc Ám Lệ Chi, có lẽ là không quá quen thuộc, hoặc có lẽ cũng chỉ nghe nói đến cô ta mà thôi, hoặc là từng đụng phải trong lần làm nhiệm vụ nào đó, thật ra, chỉ nhìn Cát Tường là sủng vật của Hắc Ám Lệ Chi liền biết, cấp bậc của Nhất Cố còn kém xa Hắc Ám Lệ Chi.
- Tôi nuôi giúp cô ta một con mèo, đó là một con mèo đen, tên là Cát Tường.
Tô Bạch thờ ơ nói, lúc này chính là lúc thích hợp nhất để xé da hổ làm cờ lớn, ngộ nhỡ Nhất Cố bỗng nhiên lật lọng thì phải làm sao bây giờ.
(Xé da hổ làm cờ lớn: là phép ẩn dụ bên Trung Quốc, được sử dụng để dọa mọi người và lừa dối mọi người bằng biểu ngữ của cách mạng.)
Một người thực tập lại biết nhiều như thế, quả thật khiến cho Nhất Cố tin tưởng Tô Bạch có mối quan hệ không đơn giản với Hắc Ám Lệ Chi, nhưng anh ta vẫn thăm dò.
- Cậu ở thành phố nào?
- Tôi vừa trở lại Thành Đô không bao lâu.
Địa điểm đúng rồi.
Nhất Cố cười cười, xem như hoàn toàn hạ xuống quyết tâm, giơ chén rượu lên.
- Nào, uống với tôi một chén.
..
Trong bệnh viện, trên hành lang lạnh lẽo, một tiếng bước chân thanh thúy vang lên.
Hai người cảnh sát đang ngồi ở trước của phòng chăm sóc đặc biệt đứng lên chào hỏi với người tới, sau đó người kia liền ra hiệu cho bọn họ mở cửa, người tới đi vào trong phòng bệnh.
Vương Hoành Thắng nằm ở trên giường bệnh, trên người anh ta cắm đầy các loại dây dẫn của máy móc, lúc đầu vốn dĩ trên người anh ta đã bị thương, lại bị vụ nổ làm ảnh hưởng, đã rơi vào trong giây phút hấp hối, có nghĩa là bất cứ khi nào, anh ta cũng có thể chết đi.
Người vừa đi vào tháo găng tay ra, trên tay ông ta đều bị bỏng, thậm chí sau khi ông ta tháo khẩu trang ra, kể cả mặt ông ta đều có dấu vết hủy dung, nhưng tổng thể dáng vẻ và khí chất của ông ta không thay đổi, đây cũng là lý do vì sao hai cảnh sát ngoài cửa lại vẫn có thể nhận ra ông ta.
Chu cục trưởng đưa tay ra, cầm con dao găm trên tay, giơ lên.
“Bịch!”
Nhưng vào lúc này, hai người cảnh sát vốn dĩ đang ở ngoài cửa phòng bệnh lại bị đánh bay vào trong, hai người lập tức đứng lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm con dao găm đang chuẩn bị hạ xuống trên tay Chu cục trưởng, ngay lập tức liền ngây ngẩn cả người, hơn nữa, ở đầu cầu thang, một đám cảnh sát vừa nhận được thông báo, vội vàng chạy tới.
Vào lúc này, đồng tử của Chu cục trưởng bỗng nhiên co rút lại, ông ta biết mình bị mắc mưu.
Dao găm trong tay Chu cục trưởng quét ngang, ông ta dự định giết chết Vương Hoành Thắng rồi nói sau, cho dù từ bỏ thân phận của mình, từ một người cục trưởng cục cảnh sát biến thành một đào phạm, ông ta cũng không tiếc.
Nhưng con dao găm trong tay ông ta bỗng nhiên run lên, ngay sao đó một luồng sức mạnh nào đó khống chế con dao găm, đảo ngược hướng, đâm vào ông ta.
Chu cục trưởng sững sờ, nhưng ông ta cũng không có hoảng sợ, đời này, ông ta đã trải qua nhiều chuyện lắm, Chu cục trưởng lập tức vung tay ra, sau đó dịch người sang một bên, dao găm đâm thẳng vào vách tường.
- Không được nhúc nhích.
- Không được nhúc nhích.
Lúc này, hai cảnh sát đã giơ súng lục lên, nhắm họng súng về phía cục trưởng của bọn họ.
Chu cục trưởng giơ tay lên, sau đó bỗng nhiên bước về phía cửa sổ, cửa sổ vốn dĩ mở, Chu cục trưởng trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài, nơi này là tầng 3, sau khi nhảy xuống, một tay Chu cục trưởng giữ lấy bệ cửa sổ của tầng tiếp theo, giảm bớt một chút lực rơi. Ngay sau đó ông ta buông tay rơi xuống mặt đất, lúc rơi xuống, người ông ta lảo đảo, nhưng cũng nhanh chóng bắt đầu chạy.
Đứng tại tòa nhà đối diện phòng bệnh, Tô Bạch cầm bộ đàm nói.
- Không những không bị nổ chết, thân thủ còn rất tốt, có chút kỳ lạ.
- Nói cho tôi biết phương hướng, ông ta không chạy thoát khỏi tôi.
Giọng nói Nhất Cố vang lên.
Trong miệng Tô Bạch còn đang nhai một miếng cau, khẽ gật đầu, sau đó tay trái hắn cầm ống nhòm lên, nhìn xuống dưới.
- Đi đến đường Liễu Giải, rẽ trái, sau đó anh đi về hướng tây, anh có thể chặn ông ta lại ở đầu đường, nhưng tôi đề nghị anh không sử dụng năng lực của mình ở chỗ giao lộ, trực tiếp giao thủ.
- Giết ông ta xong, nhiệm vụ liền kết thúc, sợ cái gì?
- OK, tùy ý anh!
Tô Bạch lắc đầu.
- Anh đi chậm một chút, tốc độ của ông ta không có nhanh bằng anh.
Nhất Cố có năng lực ý niệm, cho nên tốc độ của anh ta nhanh gấp 2-3 lần người bình thường, anh ta dựa theo chỉ dẫn của Tô Bạch đi đến con đường kia, lúc đến chỗ gần giao lộ, anh ta giảm tốc độ, lúc anh ta đến nơi, đúng lúc chạm mặt Chu cục trưởng.
Lúc này đã là sau nửa đêm, trên đường không có nhiều xe cộ và người qua lại, nhưng cũng không phải là không có, hai người vừa đụng vào nhau liền bày ra tư thế xung đột.
Cả người Nhất Cố gần như bay lên, sau đó từng tia ý niệm lực đánh xuống, đây là dự định vừa đi đến liền đập chết Chu cục trưởng giống như đập chết một con ruồi.
Nhưng vào lúc này, năng lực phản ứng của Chu cục trưởng phát huy vô cùng tinh tế, thân hình của ông ta dịch sang bên cạnh, mặt đất lõm xuống dưới, Chu cục trưởng lông tóc không tổn hại gì.
Tô Bạch vừa cầm ống nhòm vừa nhai cau, quan sát một màn bên dưới, hắn có một loại cảm giác giống như xem phim, nhưng biểu hiện của Chu cục trưởng thật đúng là ngoài dự liệu, bên trong ông ta ẩn chứa bí mật, thậm chí còn nhiều hơn cả những gì hắn dự đoán, vào giây phút này, Tô Bạch rõ ràng nhìn thấy, lúc thân thể Chu cục trưởng dịch sang một bên, người ông ta gần như không xương.
Cái này, chẳng lẽ là chiêu thức bên trong võ thuật?
Nhất Cố nhướng mày, anh ta vốn dĩ cho rằng, ngay lần đầu công kích, anh ta có thể nghiền ép được đối thủ, nhưng đối thủ của anh ta lại giống như một con cá chạch trơn truợt, trực tiếp thoát khỏi tay anh ta.
Điều này khiến cho Nhất Cố cảm thấy có chút mất mặt, anh ta là một người thích hư vinh, cũng rất tự cao, đặc điểm lớn nhất của dạng người này, đó chính là khi đối đãi với những người nhỏ yếu hơn mình, anh ta vô cùng kiêu căng và lãnh khốc, đối với kẻ mạnh hơn mình, anh ta sẽ phá lệ thu liễm bản thân, khi Nhất Cố biết quan hệ của Tô Bạch và Hắc Ám Lệ Chi, anh ta lập tức thay đổi thái độ với Tô Bạch. Tô Bạch liền có thể nhìn ra loại tính cách này của anh ta, dĩ nhiên ở trong đó còn có nguyên nhân, thật ra, ngay chính Tô Bạch cũng không biết Hắc Ám Lệ Chi có dáng vẻ, địa vị gì. Dù sao Tô Bạch cũng chỉ là một người thực tập mà thôi.
Chu cục trưởng nhanh chóng lấy súng ra, họng súng trực tiếp nhắm vào Nhất Cố.
Nhất Cố hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, một bức tường vô hình xuất hiện, ngăn ở trước mặt anh ta.
- Ông ta muốn chạy.
Tô Bạch nhổ miếng cau trong miệng mình ra, đi xuống thang lầu.
Chu cục trưởng không có dùng súng công kích mà chính là quay đầu về một hướng khác liền chạy.
Nhất Cố bị lừa, phát ra một tiếng thét giận dữ, sau đó anh ta tiếp tục đuổi theo. Mặt khác, trên đường, có không ít người nhìn thấy một người đàn ông biết bay đều lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, thật ra biểu hiện của bọn họ sẽ sinh ra ảnh hưởng phụ đối với câu chuyện xưa, dĩ nhiên, bởi vì lúc này đã là nửa đêm, ảnh hưởng này không lớn…