Phát Thanh Khủng Bố

Chương 55 Con Mẹ Nó, Thiểu Năng Trí Tuệ

Chương 55 Con Mẹ Nó, Thiểu Năng Trí Tuệ


Chu cục trưởng thật sự không thể chạy nhanh hơn nổi Nhất Cố, hai chân của đối phương giống như treo lơ lửng ở trên không trung, cả người bay trên đó, chính mình hai chân, làm sao có thể chạy nhanh hơn được đối phương?
Nhưng lúc này, Chu cục trưởng đã thể hiện ra kinh nghiệm và bản lĩnh của mình.
Hai thính giả trước đó, Cừu Hòa và Trương Lộc, thật ra thực lực của bọn họ cũng không tồi, nhưng vẫn bị Chu cục trưởng và Tô Bạch giết chết, nếu muốn tìm nguyên nhân, có lẽ là do kinh nghiệm và năng lực chiến đấu của song phương có sự chênh lệch quá lớn. Ở phương diện này, Chu cục trưởng gần như đã đạt đến đỉnh điểm, giống như hơn nửa đời người, ông ta đều sống trong cuộc sống bị đuổi bắt, lúc này, cho dù phải đối mặt với sự đuổi giết của một cường giả như Nhất Cố, ông ta vẫn giống như cũ, vẫn tỏ vẻ thành thạo điêu luyện.
Chu cục trưởng nhảy qua một bờ tường, Nhất Cố cũng bay qua đó, nhưng một phút sau, anh ta không tìm thấy Chu cục trưởng đâu.
- Này, này.
Nhất Cố cầm bộ đàm liên hệ với Tô Bạch, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, hoặc là do nguyên nhân khác, đầu dây bên kia không có tiếng trả lời.
Nhất Cố nhìn bốn xung quanh, cuối cùng vẫn tiếp tục đi về phía trước, sau đó lại nhảy ra khỏi bờ tường kia.
Vừa ra không bao lâu, anh ta đã nhìn thấy có một bóng người từ phía đối diện đi tới, không phải Chu cục trưởng mà là Tô Bạch.
- Nơi này nguy hiểm, cậu tới đây làm gì?
Nhất Cố lên tiếng nói.
Tô Bạch lắc đầu.
- Bộ dạng này của chúng ta, nhất định không bắt được ông ta.
- Ông ta nhất định ở gần đây.
- Sau đó thì sao? Sức mạnh của anh là ý niệm lực mà không phải là tinh thần lực.
Tô Bạch thở ra một hơi:
- Tên gia hỏa này làm đào phạm mấy chục năm, kinh nghiệm chạy trốn của ông ta quá mức phong phú.
- Ông ta chính là hung thủ giết người?
- Ừ, tuổi tác ở hiện thực của ông ta cũng không chênh lệch với trong chuyện xưa này bao nhiêu, cho nên trong thế giới này, không biết vì nguyên nhân gì, dẫn đến việc một bên ông ta trở thành người thực tập, một bên ông ta là hung thủ, hoặc là ông ta có nhiệm vụ phụ thuộc về bản thân ông ta, đó chính là trong chuyện xưa này, ông ta tiếp tục đảm nhiệm nhân vật trước kia của chính mình, điều này cũng có ý nghĩ là ông ta sẽ càng nhận được nhiều phần thưởng hơn.
- Nhưng ông ta là người thực tập, người thực tập không thể nhận được thông báo về nhiệm vụ chủ tuyến.
- Việc gì đều có ngoại lệ của nó, trong câu chuyện xưa lần này, nhóm người thực tập đều có năng lực đối kháng với nhóm người thính giả, anh nói xem, điều này có phù hợp với kinh nghiệm anh đã trải qua hay không?
“…” Nhất Cố nghẹn lời, bởi vì điều Tô Bạch nói là sự thật.
“Bịch!”
Trên con đường đối diện, hình như có tiếng thùng rác bị đụng đổ.
Nhất Cố nhướng mày, lúc này cả người anh ta lơ lửng, nhanh chóng di chuyển về hương đó.
Tô Bạch hơi nghi hoặc một chút, hắn vừa mới khen lão gia hỏa kia có năng lực chạy trốn, ông ta không đến mức sẽ phạm vào loại sai lầm này chứ, Tô Bạch muốn gọi Nhất Cố lại, nhưng tốc độ của anh ta thực sự quá nhanh, ngay lập tức đã kéo giãn khoảng cách với hắn.
- Anh….
Tô Bạch há to miệng, vẫn là không nói, hắn cũng đi theo về phía trước.
Nhưng ngay khi Nhất Cố vừa đến đó, bỗng nhiên một tia sáng chiếu rọi, lúc này Nhất Cố nhắm chặt mắt, ngay sau đó, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất vang lên.
Trong lòng Nhất Cố cũng lộp bộp một chút, hai tay đẩy về phía trước, lúc này né tránh đã không còn kịp nữa rồi, ý niệm lực đúng lúc tạo thành một bức tường vô hình.
“Ầm”
Chiếc xe đâm thẳng vào bức tường vô hình, đầu xe lõm xuống dưới, còn Nhất Cố đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ngay sau đó, trong miệng anh ta phun ra một ngụm máu tươi, người anh ta lảo đảo lùi về sau, trong thân thể anh ta truyền đến tiếng xương cốt đứt đoạn vang lên giòn tan, cả người ngã quỵ xuống.
Cho dù có là Nhất Cố, đối mặt với một chiếc xe bất ngờ lao đến, cũng khó mà chịu đựng được, tuy ý niệm lực của anh ta có thể tạo thành một bức tường bảo vệ chặn xe ô tô lại, nhưng thừa nhận lực xung kích đáng sợ kia, vẫn là thân thể của anh ta.
Cửa xe bị đá văng ra, Chu cục trưởng từ bên trong đi ra, trên mặt ông ta mang theo nụ cười, phối hợp với gương mặt bởi vì bị bỏng mà hủy dung, muốn bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.
Chu cục trưởng giống như không để ý đến Nhất Cố đang ngã quỵ xuống đất, mà chính là trực tiếp nhìn thẳng về phía Tô Bạch, có chút khoa trương nói:
- Tôi đã nói rồi, đám gia hỏa kia chỉ có chút sức mạnh, lại không có kinh nghiệm và sự cảnh giác, không khác gì một đám ngốc.
Tô Bạch khẽ gật đầu, hắn rất đồng ý với những lời này của Chu cục trưởng, tuy so với những thính giả khác, Nhất Cố mạnh hơn, nhưng vừa rồi anh ta quá khinh địch, trong tiềm thức, anh ta vẫn coi Chu cục trưởng là người bình thường, nhưng người bình thường này, lúc còn trẻ cũng chính là hung thủ giết người trong vụ án Bạch Ngân, sau đó một đường chạy trốn, có lẽ ông ta đã chạy đến Đông Nam Á, học được Thái Quyền (Muay Thái: một môn võ thuật cổ truyền đồng thời là một môn thể thao phổ biến của Thái Lan), mấy chục năm sau đó, ông ta vẫn luôn bị truy nã, sống lẩn trốn đến tận bây giờ, tâm tính và thủ đoạn của người này, thật sự là rất đáng sợ.
Nếu như để cho ông ta tiếp tục phát triển, biến thành thính giả, nhận được tư cách cường hóa năng lực, hậu quả kia, thật không dám tưởng tượng. Ở trong mắt Tô Bạch, người như Chu cục trưởng, chính là người được tạo riêng cho Phát Thanh Khủng Bố, quả đúng là tuyệt phối.
- Cậu ta chết, chuyện xưa liền kết thúc, trước lúc đó, tôi muốn thu đầu của cậu, sau đó lại giết cậu ta, dù sao thứ giống như điểm cốt truyện, càng nhiều càng tốt.
Chu cục trưởng bắt đầu mỉm cười đi đến chỗ Tô Bạch.
- Tôi đã nói với ông rồi, ông nhất định sẽ phải hối hận.
Tô Bạch nghiêm túc nói.
- Không, cậu cho rằng tôi không nhìn ra được sao? Bước chân của cậu phù phiếm, thân thể sợ lạnh, hơi thở hỗn loạn, rõ ràng từ đầu đến chân, cậu chỉ là một con ma bệnh, có lẽ thể chất của cậu đã xảy ra vấn đề, bây giờ cậu cũng chỉ là một con ma bệnh mà thôi, nếu như không lấy đầu của cậu, ông trời cũng không nhìn nổi.
- Tôi không lừa ông, ông càng đi về phía trước, ông sẽ thật sự phải hối hận.
Tô Bạch không nhúc nhích đứng ở đó, tiếp tục nghiêm túc nói chuyện.
- Có cái rắm!
Trong lòng bàn tay Chu cục trưởng xuất hiện một lưỡi dao, sau đó nhanh chóng xẹt qua cổ Tô Bạch, ngay sau đó, một tay ông ta giữ lấy bả vai Tô Bạch, một chân lên gối, đạp vào bụng hắn, nhưng chân ông ta vừa mới nhấc lên, ông ta liền hét thảm một tiếng, liên tục lùi về sau mấy bước, vẻ mặt không dám tin nhìn lòng bàn tay mình.
Trên tay ông ta thế mà lại kết băng, tất cả cơ thịt trên tay ông ta hoàn toàn bị cóng đến hoại tử!
Tô Bạch đưa tay sờ lên vị trí vết thương trên cổ của mình, vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, khôi phục rõ ràng như lúc ban đầu, sau đó nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Chu cục trưởng, khẽ nói.
- Tôi nói với ông rồi, ông lại không chịu nghe. Con mẹ nó, đồ thiểu năng trí tuệ.

(Giải thích: Ý niệm lực và tinh thần lực: Nói đến đây, không thể không nói đến một chút sự khác biệt giữa ý niệm và tinh thần lực.
Trên thực tế tại trong lý giải của rất nhiều người, ý niệm và tinh thần lực là một vật, nhưng thật ra cách nghĩ này rất sai lầm. Tuy rằng ý niệm và tinh thần lực đều là thứ sinh ra trong từ linh hồn, nhưng lại là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Lấy ví dụ thô thiển nhất, quan hệ của cả hai chính là người và công cụ.
Nhất định phải có người trước, công cụ mới có thể phát huy ra tác dụng của nó. Do người khống chế, mới có thể sử dụng các loại công cụ. Ý niệm và tinh thần lực cũng giống như người và công cụ. Nói cách khác, sử dụng tinh thần lực, hoàn toàn dựa vào ý niệm điều khiển mới có thể hoàn thành.
Ý niệm lực là một thứ tương đối trừu tượng. Ý niệm lực mạnh yếu, quyết định sự mạnh yếu các phương diện nghị lực, sức chịu đựng... của ngươi. Mà phương pháp tu hành ý niệm tốt nhất, chính là hoàn toàn tiêu hao tinh thần lực không còn gì, sau đó trong cảm giác cực độ khó chịu của đại não, lấy ý niệm khống chế tinh thần lực.)


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất