Chương 61 Vẻ Mặt Mờ Mịt
Quả nhiên, chỉ một lát sau, một âm thanh trầm đục truyền đến.
“Tùng, tùng, tùng.”
Mập mạp lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.
Tô Bạch hơi sửng sốt một chút.
Một cái mõ rơi xuống chân mập mạp.
Bên trong mõ hẳn là có viên gì đó hình tròn, cho nên sau khi rơi xuống mặt đất mới có thể phát ra tiếng vang thanh thúy.
Đầu tiên là chuông, sau đó lại là mõ, rốt cuộc mập mạp đang giở trò quỷ gì?
Quỷ?
Tô Bạch vô thức nhìn qua Cửu ca đang ngồi ở trên ghế lái, hiện tại Cửu ca còn có thể xem như là người sao?
Sắc mặt mập mạp bị dọa đến mức trắng bệch, lúc anh ta phát hiện hai người trước mặt lại không có phản ứng gì đặc biệt, cả người anh ta gần như vô lực, nhặt mõ lên để sang bên cạnh.
- Đây là cha vợ cho tôi, cha vợ tôi là hòa thượng.
Tô Bạch lắc đầu, có chút không biết nói gì, tên mập mạp này thật sự có hơi ngu xuẩn. Lúc đầu, Tô Bạch dự định tìm cơ hội thích hợp, chính mình đơn độc đi xem tình hình của Cửu ca, hoặc là đi tìm Lệ Chi, mặc dù nói hắn và Lệ Chi không thân quen gì, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể tìm cô ta để xin giúp đỡ.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, mập mạp bỗng nhiên đứng lên, sau đó trên quần áo của anh ta rơi xuống một chuỗi phật châu, chân mập mạp giẫm lên đó, trượt một cái, cả người gã nằm xuống ghế ngồi sau xe.
- Con mẹ nó, đầu óc cậu có bị bệnh không?
Cửu ca tức giận đập vào tay lái, nghiêng đầu quay sang rống lên với mập mạp một câu.
Tô Bạch thật sự câm nín, quay đầu đi nhìn mập mạp không ngừng phát ra tiếng động này.
Mập mạp nằm ở phía ghế sau xe, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, môi không ngừng run rẩy, bị dọa đến mức nói không nên lời.
- A Bạch, không phải tên gia hỏa này bị bệnh tâm thần chứ?
Cửu ca nói với Tô Bạch, ý tứ của ông ta là để tên gia hỏa này xuống xe.
Tô Bạch lắc đầu.
- Được rồi, cũng sắp đến công viên Hoán Hoa Khê, đến lúc đó lại để anh ta xuống xe.
Thấy Tô Bạch vẫn kiên trì với quyết định này, Cửu ca cũng không nói gì, tiếp tục lái xe.
Mập mạp nằm ở đó, đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, liên tục ba lần, mập mạp cảm thấy anh ta sắp bị chính mình dọa chết, khó khăn từ phía sau xe ngồi dậy.
Cũng không lâu lắm, Cửu ca dừng xe ở bên đường, trực tiếp nhấn còi.
- Đến rồi.
- Á, cảm ơn.
Mập mạp nói cảm ơn, sau đó một tay đưa ra mở cửa xe.
Tô Bạch vẫn luôn chú ý tên mập mạp này, hắn lập tức phát hiện ra trên bàn tay mở cửa của mập mạp đang cầm lấy thứ gì đó màu đỏ.
Không.
Nói một cách chính xác, cả bàn tay tên mập mạp này đều là màu đỏ, đỏ đến mức chướng mắt.
Mập mạp mở cửa xe, nhưng người lại không xuống xe, mà chính là xoay người, một tay khác của anh ta cầm lấy lá bùa, tay trái thu về, trên ngón tay đều là chu sa, nhanh chóng vẽ trên lá bùa, gần như chỉ trong nháy mắt liền hoàn thành, sau đó mập mạp quát to một tiếng:
- Vô lượng thiên tôn, linh phù trấn sát!
Mập mạp này là muốn thu quỷ.
Tô Bạch bỗng nhiên quay đầu, lúc trước đối với thân phận của mập mạp, Tô Bạch đã có chút suy đoán, nhưng nhìn trước đó, có lẽ vì muốn lấy lá bùa trong áo mình ra mà anh ta liên tiếp phạm vào sai lầm, dẫn đến Tô Bạch hơi buông lỏng đề phòng với anh ta, chờ đến khi tới nơi, Tô Bạch vô thức cho rằng mập mạp muốn xuống xe.
Nhưng bỗng nhiên mập mạp lại xuất ra chiêu này.
Vẽ bùa, niệm chú một mạch mà thành, rất có khí thế, nơi nào còn có dáng vẻ vụng về như trước, đây rõ ràng là một tên gia hỏa có đạo hành.
Nhưng hiện tại Tô Bạch cũng chưa làm tốt chuẩn bị xé rách mặt với Cửu ca ở chỗ này, hắn thậm chí còn không nghĩ rõ ràng chính mình nên làm như thế nào, nếu như chính hắn tùy tiện ra tay, có phải sẽ khiến Cửu ca không còn cứu được? Hiện tại Cửu ca còn sống…Hay đã chết rồi?
Điều càng khiến cho Tô Bạch cảm thấy kinh ngạc hơn chính là sự tình phát sinh sau đó, một hơi lạnh từ giữa trán hắn truyền đến.
“Bịch!”
Mập mạp này thế mà lại dán thẳng lá bùa lên trán Tô Bạch.
Mập mạp quát to một tiếng.
- Ông đây từ xa đã cảm thấy trên xe này có âm khí quá nặng, trên người cậu âm khí lại càng nặng hơn, phù chú đã hạ, lão quân đã đến.
- Yêu ma quỷ quái còn không mau hiện hình!
Ngay sau đó, mập mạp lại nói với Cửu ca đang ngồi trên ghế lái.
- Tôi đang bắt quỷ, anh là người thường, nhanh xuống xe, nếu làm ảnh hưởng đến anh chính là tội lỗi của tôi.
Lúc này, trong cốp xe bỗng nhiên truyền đến tiếng động, chiếc rương đồng vẫn luôn yên lặng ở trong cốp, lúc này tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cũng vào lúc này, ánh mắt Cửu ca trở nên âm u, lá bùa dán trên trán Tô Bạch lại chậm rãi bay xuống.
“…” Vẻ mặt mập mạp mờ mịt.
Có lẽ, trước đó từ phía xa, mập mạp đã phát hiện chiếc xe này có quỷ khí, nhưng sau khi anh ta lên xe, lại thản nhiên nhầm Tô Bạch thành quỷ, Cửu ca trở thành người thường. Có lẽ là bởi vì Tô Bạch có thể chất Vampire và cương thi, đồng thời còn có độc băng, trên người hắn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo và âm u, người bình thường không có khả năng phát hiện ra, nhưng tên mập mạp này lại là người có đạo hạnh, dĩ nhiên là nhìn ra được.
Chỉ là, Tô Bạch cũng không tính là cương thi, hắn cũng không phải là quỷ, hiển nhiên lá bùa của mập mạp không có tác dụng gì, dĩ nhiên, Vampire cũng không phải là quỷ quái ở phương đông, tuy cũng có một chữ “quỷ” những đó là do cách nói của người phương đông ( giải thích: Thể chất của Tô Bạch là huyết dịch Vampire, dịch ra hấp huyết quỷ, cho nên chữ quỷ mà Tô Bạch nhắc đến chính là quỷ trong hấp huyết quỷ.)
Cánh tay phải của Cửu ca vung lên, trực tiếp đánh về phía Tô Bạch, thân thể Tô Bạch dịch sang một bên, cả người tựa vào cửa xe, một quyền của Cửu ca đánh vào trên ghế ngồi, chỗ ngồi phía sau theo đó rung lên, khiến cho mập mạp đang tựa vào ghế Tô Bạch rên lên một tiếng, vừa mới đứng dậy lại ngồi về vị trí cũ, hai tay che ngực, vẻ mặt thống khổ.
Mập mạp này nhìn thức có vẻ ngon nhưng lại không dùng được, ngay cả năng lực phản đòn của người mập mạp bình thường cũng không có.
Tô Bạch mở ra cửa xe, nhanh chóng đi xuống, một bên khác, Cửu ca cũng xuống xe.
Lúc này là đêm khuya, trên đường có rất ít người qua lại, gió thổi đến khiến cho không khí dễ chịu, mát mẻ, nếu như ngồi đây ăn đồ nướng uống bia là một loại hưởng thụ, nhưng lúc này hắn đang đối mặt với sinh tử.
- Tôi rất hiếu kỳ vì sao cậu không có chết.
Giọng nói vẫn là giọng nói của Cửu ca nhưng giọng điệu lại không phải giọng điệu của Cửu ca, đây tuyệt đối là một người khác.
Tô Bạch nhíu mày, hắn bỗng nhiên nghĩ đến người này là ai, hoặc là nói tên gia hỏa nhập vào Cửu ca rốt cuộc là ai.
- Cút ra khỏi người Cửu ca, nếu không, cho dù tôi là quỷ, tôi cũng không tha cho ông.
- Ha ha ha…
Cửu ca cười to một tiếng.
- Cậu là cái thá gì, tôi đã biến thành cái bộ dạng này, vì cái gì người vốn dĩ nên chết là cậu lại còn sống rất tốt, điều này không công bằng, tôi muốn cậu cũng giống như tôi, cũng trở thành nô lệ của nó.
Cửu ca lại một lần nữa xông về phía Tô Bạch.
Ở trong trí nhớ của Tô Bạch, Cửu ca luyện ngoại gia quyền, chiêu thức mạnh mẽ, nhưng lúc này bước chân của Cửu ca lại mang theo quy luật, chiêu thức mang theo một loại tiết tấu khác thường, nó không phải là trong phạm vi ngoại gia quyền, nó giống như nội gia quyền trong truyền thuyết.
Thật đúng là linh hồn lão giả tập võ bám vào trên người Cửu ca!