Chương 62 Cười Bỉ Ổi
“Bịch!”
Động tác ra quyền của Cửu ca không còn là mạnh mẽ xông tới, mà chính là mang theo một loại tính toán, đồng thời giấu diếm sát cơ. Trước những chiêu thức này, Tô Bạch chống đỡ rất chật vật, đồng thời rất nhanh bị Cửu ca tìm ra sơ hở, một quyền đánh vào ngực hắn, Tô Bạch lùi về sau mấy bước, Cửu ca thuận thế đi đến, bay người lên, hai chân đạp về phía Tô Bạch.
Hai tay Tô Bạch chắn ở phía trước, miễn cưỡng chống đỡ hai cước này của Cửu ca, sau đó cả người hắn bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất.
Trước ngực là cảm giác khó chịu, còn có mùi máu tươi từ trong cổ họng tràn ra, Tô Bạch chống một tay xuống đất, rất nhanh liền đứng lên, đồng thời trên một cánh tay khác của hắn đã có một tầng băng sương xuất hiện.
Cùng lúc đó, trên mặt Tô Bạch cũng lộ ra vẻ dữ tợn, đây một loại ngoan lệ ẩn giấu sâu trong đáy lòng, là ảnh hưởng từ huyết thống mang đến tâm hồn, dưới điều kiện tiên quyết là bị đánh vỡ dồn nén, loại phẫn nộ từ trong nội tâm sẽ bạo phát ra một cách tự nhiên.
Cửu ca vẫn tiếp tục không buông tha, nhưng trong mắt ông ta cũng hiện lên sự nghi ngờ.
Năng lực chịu đựng thương tổn của Tô Bạch thật đúng là có chút không thể tưởng tượng được, người bình thường trúng một quyền của ông ta, cộng thêm hai cước kia, cho dù sau đó không chết cũng sẽ không bò dậy nổi, tên gia hỏa này có thể đứng lên một cách nhanh chóng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, tên gia hỏa này cũng không phải là người luyện nội gia quyền.
Đối mặt với chiêu thức đang đánh tới, Tô Bạch vươn một tay ra, giữ chặt quyền của Cửu ca, sau đó nắm đấm của hắn hướng về phía Cửu ca, Cửu ca thuận thế vung một quyền khác để đối kháng.
Chẳng qua khi nắm đấm của hai bên sắp đụng vào nhau, Tô Bạch bỗng nhiên khôi phục bình thường, hắn cắn răng, buông lỏng nắm đấm, hơi lạnh bên trong bị chính hắn chủ động phóng ra biến mất, nhưng trong nháy mắt, bàn tay Tô Bạch trực tiếp trúng một quyền của Cửu ca, cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến cánh tay, sau cùng là nửa người đều run lên, bởi vì nhất thời mềm lòng, Tô Bạch lập tức rơi vào thế bị động.
Nhưng hắn cũng không có cách nào, hiện tại hắn không biết được rốt cuộc Cửu ca có còn hy vọng sống nữa hay không. Nếu như lúc đầu Cửu ca còn có hy vọng tiếp tục sống sót, chính mình lại làm như thế, đem thân thể Cửu ca làm cho chết cóng, đây chẳng phải là chính tay hắn giết chết Cửu ca?
Tô Bạch không phải là người có lòng dạ đàn bà, nhưng đối mặt với Cửu ca, hắn vẫn còn có chút do dự, trên thế giới này, hắn không có nhiều trưởng bối theo đúng nghĩa, Cửu ca biến thành cái dạng này là bởi vì giúp hắn vận chuyển chiếc rương đồng, sao hắn có thể hạ quyết tâm ra đòn sát thủ?
Lúc này, cuối cùng tên mập mạp cũng từ trên xe bước xuống, anh ta xốc áo lên,trong quần áo anh ta có giấu đầy đạo cụ, trách không được, anh ta lại mặc áo khoác trong ngày hè.
Mập mạp lấy ra một lá bùa, một tay cầm bùa, một tay khác dùng chu sa để vẽ bùa, khi một lá bùa chuẩn bị vẽ xong, mập mạp trực tiếp chạy đến.
Nhưng mà Cửu ca giống như đã sớm nhận ra động tác nhỏ của mập mạp ở phía sau, trực tiếp xoay người, một chân đạp trúng bụng mập mạp, mập mạp lảo đảo hai vòng, tựa vào trên thân xe.
Lúc này Tô Bạch nhân cơ hội xông lên, một tay giữ lấy cổ Cửu ca, một tay khác lại đè bả vai ông ta lại, đồng thời hai tay hắn phóng ra hàn khí nhất định.
Lạnh lẽo có thể sinh ra kích thích đối với cơ thể người, trước đó ngón tay Cửu ca bị Tô Bạch dùng bật lửa đốt nhưng ông ta không có phản ứng gì. Nhưng vào lúc này, hàn khí trong người Tô Bạch vẫn có một số tác dụng.
Giãy dụa của Cửu ca bắt đầu yếu hơn một chút, đồng thời Âu Mỹquang trong mắt cũng bắt đầu trở nên lúc sáng lúc tối.
- Mập mạp, nhanh lên.
Tô Bạch quát lên.
Mập mạp xoa mông, giơ lá bùa trong tay lên, khập khiễng đi đến trước mặt Cửu ca, lá bùa trực tiếp dán lên trán Cửu ca.
Thân thể Cửu ca run lên, lập tức không nhúc nhích.
Tô Bạch chậm rãi buông lỏng tay ra, Cửu ca vẫn đứng ở đó, từ từ nhắm hai mắt lại, hình ảnh này có chút giống với cương thi Hongkong bị lá bùa chế trụ, nhưng Tô Bạch không muốn Cửu ca bị biến thành cương thi.
- Cuối cùng cũng trấn trụ được anh ta.
Hai tay mập mạp chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc.
Đúng lúc này, trong cốp xe lại một lần nữa rung lên, hiển nhiên, chiếc rương đồng kia lại bắt đầu không an phận.
- Con mẹ nó, cùng lắm thì chết chung một chỗ!
Tô Bạch bị chiếc rương đồng này khơi dậy lửa giận ở sâu trong lòng hắn, lúc trước chính mình không nên có suy nghĩ đem chiếc rương đồng này để lại bên người. Sự thật đã chứng minh, hắn không có năng lực khống chế chiếc rương này, hắn muốn hủy chiếc rương này đi, hoặc là dứt khoát ném xuống sông, tóm lại là để cho chiếc rương đồng đáng chết này mãi mãi đừng nghĩ đến việc có cơ hội xuất hiện trước mắt thế tục.
“Vù!”
Một làn khói trắng xuất hiện, ngưng tụ ra một thân ảnh phụ nữ, là nữ quỷ trong trường học. Nữ quỷ nhìn thấy Tô Bạch, cô ta mang theo một loại cảm xúc e sợ.
- Chúng ta giảng hòa đi, tôi đại diện cho nó, đến giảng hòa với anh.
Nữ quỷ nhỏ giọng nói.
- Giảng hòa, nó biến anh ta thành cái dạng này còn giảng hòa?
Tô Bạch chỉ vào Cửu ca bị lá bùa dán lên người, đứng ở sau lưng hắn, không nhúc nhích.
Nữ quỷ nhìn về phía mập mạp:
- Là do tên đạo sĩ què chỉ có bản lĩnh nửa vời này lấy ra lá bùa có linh lực, mới có thể kích thích đến nó, lúc đầu, nó chỉ muốn tìm một nơi thích hợp để tiếp nhận tế tự.
- Để anh ta trở về hình dạng ban đầu, nếu không…
Nữ quỷ khẽ gật đầu:
- Nó cảm nhận được suy nghĩ của anh, anh muốn phá hủy nó hoặc là chôn vùi nó vĩnh viễn, cho nên nó mới thả tôi ra để giảng hòa với anh.
Trong lòng Tô Bạch cũng có chút mỉm cười, xem ra cái rương này thế mà lại là hạng người rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Nữ quỷ nhìn về phía cốp xe, trong cốp xe xuất hiện một ánh sáng trắng. Sau đó, trên người Cửu ca bay ra một luồng khói đen, bay đến chỗ ánh sáng trắng, cả người Cửu ca xụi lơ dưới mặt đất.
- Anh ta chỉ bị quỷ nhập vào người thời gian dài, thân thể bị hao tổn một chút tinh lực, nhưng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một lúc sẽ không có vấn đề gì.
Lúc này mập mạp đưa tay ra kiểm tra đồng tử của Cửu ca, sau đó khẽ gật đầu:
- Vấn đề không lớn, chỉ là có lẽ một tháng không cứng nổi, không sinh hoạt tình dục được.
- Nó dự định đến đâu?
Tô Bạch hỏi.
- Nhà anh, nó biết trên người anh có bí mật, anh có thể tế tự cho nó. (Tế tự: Thờ cúng, cúng tế.)
- Không có khả năng.
Tô Bạch trực tiếp từ chối, đem thứ đồ chơi này thả trong nhà hắn? Nực cười.
- Nó có thể cho anh thứ mà anh muốn…
Lúc nữ quỷ và Tô Bạch trao đổi với nhau, mập mạp khập khiễng đi về phía xe, anh ta thở hổn hển, trên người, trên mặt anh ta có mấy vết máu bầm, giống như bởi vì những hành động đáng khinh của mập mạp lúc trước, cho dù là Tô Bạch hay là nữ quỷ, thậm chí là chiếc rương đồng trên xe đều không chú ý đến hành động của mập mạp.
- Ông đây muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đang giả thần giả quỷ!
Mập mạp hùng hổ đưa tay ra mở chiếc rương ở cốp sau.
- Đừng nhìn vào nó…
Tô Bạch kêu lên, hắn biết rõ sự cổ quái của chiếc rương này, nhưng lúc Tô Bạch kêu lên, mập mạp đã mở chiếc rương ở trong cốp ra, hình như nhắc nhở của hắn có chút trễ, dù sao Tô Bạch cũng không ngờ tới tên mập mạp này lại lỗ mãng đến thế.
Trên mặt nữ quỷ lộ ra sự khinh thường, hiển nhiên cô ta đã dự cảm được kết cục bi thảm của tên đạo sĩ què nửa vời này.
Nhưng mà một màn khiến cho mọi người khiếp sợ lại xảy ra, mập mạp mở chiếc rương đồng, sau đó không có bất cứ chuyện gì xảy ra, ngược lại mập mạp còn cố ý nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Tô Bạch đứng cách đó không ra, ra dấu OK, Tô Bạch và nữ quỷ đều thấy rõ ràng, không biết từ lúc nào, trên mắt mập mạp lại có một chiếc kính râm!!!
Chiếc rương đồng bỗng nhiên run rẩy, hiển nhiên là cảm giác được cái gì.
Trên mặt mập mạp lại nở nụ cười bỉ ổi, hèn hạ, giống như là một con mèo cuối cùng cũng bắt được cá.