Phát Thanh Khủng Bố

Chương 64 Có Chút Không Đúng

Chương 64 Có Chút Không Đúng


Thời gian trôi qua ở viện điều dưỡng rất nhẹ nhõm, trong một tuần này, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tô Bạch rất thoải mái. Bình thường hắn xem tivi hoặc đi tản bộ một chút, bình thản nhưng cũng không có bao nhiêu bình thản, có lẽ là vì trải qua Phát Thanh Khủng Bố, cho nên hiện tại, hắn cảm thấy trân quý cuộc sống yên tĩnh.
Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là thức ăn ở viện điều dưỡng quá thanh đạm, ăn nhiều đồ ăn thanh đạm khó tránh khỏi việc muốn thay đổi khẩu vị.
Trong vòng một tuần, đây là lần đầu tiên Tô Bạch bước ra khỏi cổng viện điều dưỡng, ngay cả việc thay giặt quần áo, hắn đều đặt qua internet. Tô Bạch không biết lúc nào mình mới có thể về nhà được. Mấy lần hắn gửi tin nhắn qua wechat cho Lệ Chi nhưng đều không nhận được câu trả lời, Tô Bạch cũng hiểu chính mình và Lệ Chi không cùng đẳng cấp, cho nên sau khi thấy Lệ Chi không trả lời tin nhắn của mình, hắn cũng lười nhắn tin dây dưa.
Đi vào trong một quán lẩu ở ngoài viện điều dưỡng. Tô Bạch gọi một nồi lẩu thỏ, sau đó lại gọi thêm mấy món khác. Tô Bạch ngồi trên ghế chờ, TV trong đại sảnh đang chiếu tin tức cứu trợ, thời gian này, khu vực Hoa Nam và Hoa Đông đang có mưa rất to, gây ra ảnh hưởng lớn, Thành Đô cũng có những cơn mưa nhỏ.
Trong miệng Tô Bạch còn có một ống hút, hắn đang uống trà thảo mộc, đồ ăn còn cần một lát nữa mới xong, cũng may Tô Bạch không vội, hắn ra ngoài để ăn một bữa ngon, cũng không phải là người từ trong tù ra, ăn như ma đói ma khát.
Chỉ là lúc này, bỗng nhiên có một người từ ngoài đi vào trong quán lẩu, dáng dấp người kia có chút lớn. Ánh mắt Tô Bạch chỉ nhìn thoáng qua người kia, sau đó liền không tiếp tục nhìn nữa. Đối phương cũng nhìn thấy Tô Bạch, lập tức vỗ đùi, đi thẳng đến chỗ Tô Bạch, ngồi xuống đối diện hắn. Sau đó hồn nhiên không đem mình thành người ngoài, vẫy tay với nhân viên phục vụ.
- Mỹ nữ, cho thêm một bộ bát đũa, hai chai rượu gạo.
- Đến ngay đây.
Lúc này, mập mạp mới chính thức nhìn về phía Tô Bạch, hỏi.
- Người anh em của cậu tỉnh chưa?
Tô Bạch lắc đầu.
- Còn chưa tỉnh, nhưng thân thể khôi phục rất khá, có lẽ cũng sắp tỉnh.
- Cậu không cần quá lo lắng, không có vấn đề gì, thể trạng người đó tốt, căn cơ tốt.
Tô Bạch không có hỏi chuyện chiếc rương đồng, vật kia đã bị mập mạp lấy, chính hắn cũng không cần thiết phải hỏi nữa, nếu không ngược lại có chút vẽ vời cho thêm chuyện.
- Đúng rồi, hiện tại độ hoàn thành nhiệm vụ của cậu ở cấp 3?
Tô Bạch hơi nghi hoặc một chút, lắc đầu.
- Là số lần thông qua thế giới chuyện xưa sao?
Mập mạp là thính giả, đây là điều mà Tô Bạch suy đoán ra, cho nên thấy đối phương trực tiếp hỏi, Tô Bạch cũng không lộ ra quá nhiều ngoài ý muốn.
Mập mạp có chút ngoài ý muốn.
- Á, làm sao ngay cả điều này cậu cũng không hiểu?
- Tôi vừa làm xong nhiệm vụ thực tập.
Nghe thấy Tô Bạch nói câu này, ánh mắt mập mạp có chút khác thường nhìn Tô Bạch, có chút hứng phấn nói.
- Ai ôi nhân tài, được đấy, tối hôm đó nhìn thấy cậu ra tay, tôi cảm giác tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của cậu phải ở cấp 3- cấp 4, không nghĩ tới ngay cả cấp 1 cậu còn chưa tới.
Lúc này, nồi lẩu thỏ đã được mang lên, mập mạp không quan tâm đến chuyện gì khác, cầm đũa lên, bắt đầu ăn như gió cuốn.
- Ăn đi, ăn đi, tôi thường xuyên đến quán này, tôi còn quen cả chủ quán, chỉ là ba ngày trước, ông chủ quán này mới qua đời, ngày hôm đó đúng lúc tôi có việc nên không thể đến, hôm nay đặc biệt đến đây để đến nếm thử tay nghề ông chủ lần cuối.
Mập mạp vừa ăn vừa nói.
Tô Bạch cầm đũa gắp một miếng thịt thỏ.
Sau đó khẽ nhíu mày.
Câu nói của mập mạp lặp lại trong đầu Tô Bạch một lần, tiếp theo hắn đem thịt thỏ trả về chỗ cũ.
Đặt đũa xuống.
Câu nói này có chút không đúng.
…….
- Sao thế, không ăn? Chậc chậc, cậu còn chú ý đến điều này à? Thế để mình tôi ăn, ăn nhiều, ăn vui vẻ, người ta cũng có thể hoàn toàn yên lòng lên đường, tâm nguyện của lão nhân gia cũng được thực hiện.
Dáng vẻ mập mạp giống như không quan trọng, tiếp tục ăn.
Tô Bạch lắc đầu, hắn vẫn không ăn nổi, không phải Tô Bạch không nhìn ra sự khác thường của nơi này. Nơi này cũng không phải hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc trong thế giới chuyện xưa, nếu như là ở trong thế giới hiện thực, trong điều kiện cho phép, nếu không cần ủy khuất chính mình thì không cần làm như thế.
- Ha ha, cậu đó…
Mập mạp lớn tiếng cười.
- Được rồi, cậu không ăn, tôi ăn…
Mập mạp ngồi ở đó ăn cơm, dáng vẻ phàm ăn tục uống của anh ta khiến cho Tô Bạch có cảm giác, mập mạp đang sợ hắn giành ăn với anh ta, cho nên mới cố ý bịa ra câu nói kia, nhưng nghĩ lại, mập mạp này còn chưa tới mức không có điểm mấu chốt như thế.
Chính vào lúc này, mập mạp lấy một lá bùa từ trong túi quần ra, anh ta cũng không có đốt nó, trực tiếp ngâm vào trong cốc nước, sau đó đưa lá bùa cho Tô Bạch.
- Cậu dùng nó để xoa lên mắt.
Tô Bạch nhận lấy lá bùa, khẽ xoa lên mắt mình, trong mắt hắn giống như có thêm một tầng hơi nước mông lung, sau đó, Tô Bạch giống như phát hiện ra cái gì, có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải quá ngoài ý muốn.
Một lão giả mặc trang phục đầu bếp đi lại trong đám thực khách, vừa đi vừa mỉm cười, nhưng Tô Bạch có thể chắc chắn, trước khi hắn dùng lá bùa này xoa lên mắt, lão giả này căn bản không tồn tại.
Lão giả đi tới bên bàn Tô Bạch.
Mập mạp đặt đũa xuống, cầm trà thảo mộc lên uống một ngụm, nhỏ giọng nói với lão giả.
- Bình thường chỉ có người chết mới ăn bát cơm chặt đầu, ở chỗ ngày của ông liền đảo ngược lại. Được rồi, tôi cũng đã ăn xong, ông nên yên tâm lên đường, một phần tình một phần duyên. Ông nên đi con đường của mình, con của ông có thể kinh doanh được nhà hàng này hay không, hãy để tùy duyên, nếu như ông tiếp tục ở lại chỗ này, ngược lại sẽ làm phá hỏng phong thủy nơi này.
Đối với việc mập mạp có thể nhìn thấy mình, lão giả hết sức giật mình, sau đó hoảng sợ, cúi đầu chắp tay trước ngực.
Ngay sau đó lão giả đi ra ngoài quán ăn, cuối cùng lưu luyến nhìn thoáng qua nơi này, lập tức rời đi, không thấy bóng dáng nữa.
Mập mạp sờ tay lên bụng, một nồi lẩu thỏ đều vào trong bụng anh ta, dĩ nhiên là có chút no, nhưng coi như anh ta còn có chút phúc hậu, mập mạp lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra.
- Cầm đi, cho người anh em của cậu uống nó, những thứ đổi được trong cửa hàng kia, không phải thính giả, không sử dụng được. Thứ đồ chơi này là thuốc do tôi điều chế ra, không có hiệu quả gì đặc biệt nhưng có thể bồi bổ nguyên khí.
Tô Bạch cất chiếc hộp đó đi.
- Cảm ơn.
- Đừng khách khí như thế làm gì, đúng rồi, ngoại trừ tôi ra, cậu còn có liên hệ với thính giả nào khác trong hiện thực không?
Tô Bạch nghĩ đến Lệ Chi, nhưng vẫn nói.
- Không có.
- Ha ha, thật ra kết giao nhiều bạn bè cũng có chỗ tốt của nó, ít nhất lúc vào chung một thế giới chuyện xưa, cũng coi như là biết gốc biết rễ, thuận tiện đâm một nhát ở sau lưng, không phải sao?
Mập mạp bày ra dáng vẻ người từng trải.
Lúc này Tô Bạch bỗng nhiên nghĩ tới Chu cục trưởng. Trong hiện thực, những người kia và ông ta coi như là người quen, hắn cảm thấy mập mạp nói rất đúng, thật ra đây cũng chính là nguyên nhân Tô Bạch không có lên mạng tìm kiếm những thính giả khác. Trên thực thế, chỉ cần đăng bài lên internet, hơi miêu tả qua chuyện trong Phát Thanh Khủng Bố, chuyện tìm được một số thính giả không phải là rất khó, nhưng làm như thế, cũng không có nhiều ý nghĩ. Một khi tiến vào thế giới chuyện xưa, sẽ không quan tâm đến chuyện các người có quen biết nhau trước hay không, đều sẽ chỉ lựa chọn dựa trên lợi ích.
- Được rồi, tôi đang ra ngoài làm chân chạy cho một đại nhân vật, coi như là kiếm thêm chút thu nhập. Hiện tại phải về phục mệnh, cảm ơn cậu vì bữa cơm này, hai chúng ta thật đúng là có nhiều duyên phận.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất