Phát Thanh Khủng Bố

Chương 65 Trong Nhà Có Khách

Chương 65 Trong Nhà Có Khách


Mập mạp đứng lên, bỗng nhiên anh ta nhớ tới điều gì.
- Đúng rồi, cậu tên là gì, chúng ta lưu lại số điện thoại.
- Thuận tiện đâm một dao?
Tô Bạch vừa nói đùa, vừa lấy di động ra trao đổi số điện thoại với mập mạp, sau đó kết bạn trên wechat.
Mập mạp có tên là “Trương Bát Nhất”, xem như là kiểu lấy tên của người đời trước, giống như cha của Tô Bạch thường đặt tên cho người của mình thành “Kiến Thiết, Lập Quốc, Bát Nhất, Kiến Quân” gì đó.
- Tô Bạch đúng không, ừm, được rồi, cậu giúp tôi gọi một chiếc xe được không, đây là điện thoại mới, tôi lười tải mấy ứng dụng đó về.
Tô Bạch khẽ gật đầu, chuyện này cũng không có gì khó, chỉ là một ít tiền mà thôi, Tô Bạch mở phần mềm đặt xe ra.
- Anh đi đâu.
- Khu A Thái Bình Thịnh Thế quận Vũ Hầu.
Tô Bạch bỗng nhiên hơi dừng lại, sau đó có chút không hiểu, hỏi.
- Anh lặp lại lần nữa.
- Khu A Thái Bình Thịnh Thế quận Vũ Hầu.
Mập mạp lập lại một lần.
- Nhà tôi ở gần đó, có thể đi cùng không?
Tô Bạch hỏi.
Mập mạp bày ra dáng vẻ tôi biết mà, đưa tay ôm chầm bả vai Tô Bạch.
- Người anh em, tôi biết cậu đang suy nghĩ gì, nếu như cậu thật sự muốn tìm người để ôm bắp đùi, chân ông đây cũng rất rắn chắc, đúng không?
Mập mạp nói xong lại còn chớp mắt với Tô Bạch.
Tô Bạch nhún vai:
- Tôi không nói dối, nhà tôi ở khu A Thái Bình Thịnh Thế quận Vũ Hầu.
- Được rồi, được rồi, chúng ta cùng đi, tôi phục cậu rồi. Nhưng đến lúc đó cậu có thể nhìn thấy vị kia hay không, hoặc là có chuyện gì ngoài ý muốn hay không, tôi cũng không dám chắc.
- Anh theo tôi về nhà lấy ít đồ là được, sau đó tôi về viện điều dưỡng, anh đi gặp đại nhân vật của mình.
Đúng lúc này, tài xế gọi điện tới, Tô Bạch để anh ta chờ ngoài quán lẩu, Tô Bạch và mập mạp nhanh chóng đi ra ngoài lên xe.
Mập mạp ngồi ở ghế phụ, Tô Bạch ngồi ở phía sau.
Trên đường đi, Tô Bạch không nói lời nào, ngược lại mập mạp nói rất nhiều, anh ta cũng không tị hiềm vị tài xế kia, nói rất nhiều chuyện liên quan đến Phát Thanh Khủng Bố, dĩ nhiên, Tô Bạch rõ ràng cũng biết mập mạp mang theo ý tốt, biết hắn vừa mới hoàn thành nhiệm vụ thực tập, cho nên anh ta giới thiệu sơ qua về một số chuyện trong Phát Thanh Khủng Bố.
Ví dụ như, trong một thế giới chuyện xưa, càng có nhiều thính giả tham gia, điều này có nghĩa tỉ lệ tử vong trong thế giới chuyện xưa này sẽ càng cao.
Tô Bạch nghĩ tới thế giới chuyện xưa lần trước, tổng số người thực tập và thính giả là hơn mười người, nhưng chỉ có ba người còn sống sót.
Mập mạp còn nói, bình thường trong Phát Thanh Khủng Bố, độ hoàn thành nhiệm vụ không vượt qua 5 đều là người mới. Độ hoàn thành nhiệm vụ từ 5 cho đến 20, được coi như là người có thâm niên, sau đó càng lên cao, số người càng ít đi, nhưng cấp bậc lại càng cao. Đại nhân vật mà anh ta sắp đi gặp, theo như suy đoán của mập mạp, người này đã vượt qua người có thâm niên, xem như là đại nhân vật có mặt mũi nhất của Phát Thanh Khủng Bố trong khu vực Tây Nam.
Dĩ nhiên, đại nhân vật không ám chỉ ở ngoài đời mà là trong số những thính giả của Phát Thanh Khủng Bố.
Tô Bạch cũng hỏi qua độ hoàn thành nhiệm vụ của mập mạp là bao nhiêu, nhưng mập mạp không có trả lời, chỉ nói anh ta không phải là người mới, thật ra đây cũng coi như là biểu hiện cẩn thận của mập mạp, tên gia hỏa này có bề ngoài lỗ mãng nhưng nội tâm lại vô cùng tinh tế và tỉ mỉ.
Đến nơi, tài xế hoàn thành đơn hàng, Tô Bạch và mập mạp cùng nhau xuống xe.
Cổng tiểu khu này cần có thẻ ra vào, mập mạp nhìn thấy Tô Bạch lấy thẻ ra vào từ trong ví tiền ra, anh ta mới tin Tô Bạch thật sự ở trong tiểu khu này.
Nhưng ngay sau đó, mập mạp lộ ra dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác:
- Không biết vận khí của cậu là xấu hay tốt nữa, bắp đùi của đại nhân vật này tương đối khó ôm, khụ khụ, tuy chính tôi cũng muốn ôm bắp đùi người này, cho dù người này không phải là đại nhân vật gì, tôi vẫn cam tâm tình nguyện ôm đùi người đó, nhưng biết nói như thế nào bây giờ, nếu như để cho tôi sống gần người kia như thế, hơn nữa còn là trong cùng một tiểu khu, tôi thật sự không dám, thật ra điều này không khác gì để một đầu đạn hạt nhân trong tiểu khu.
Tô Bạch hít sâu một hơi, bỗng nhiên hắn không biết làm sao để nói đề tài này, căn nhà này là do cha mẹ hắn mua từ lâu.
- Anh qua lấy ít đồ với tôi, sau đó tôi liền đi.
- Nhà tôi ở trong khu biệt thự.
Nhà cửa trong tiểu khu được xây dựng rất sát nhau, nhưng sẽ chia làm khu biệt thự riêng, coi như là thỏa mãn một bộ phận người muốn tiêu tiền.
Mập mạp đi theo Tô Bạch. Sở dĩ Tô Bạch lôi kéo mập mạp đi cùng là bởi vì mập mạp trùng hợp muốn đến tiểu khu này, hắn cũng không biết rõ trong nhà mình có an toàn hay không, có mập mạp đi theo, nếu như có chuyện gì, coi như có thêm tầng bảo vệ. Nơi này là thế giới hiện thực, cũng không phải là thế giới chuyện xưa giết người, cả hai không có xung đột về mặt lợi ích.
Chỉ là lúc Tô Bạch đi về phía cửa nhà mình, mập mạp liền sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích.
Tô Bạch hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn mập mạp.
- Sao thế?
Mập mạp có chút khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, vất vả nói.
- Nhà cậu thật sự ở chỗ này?
- Đúng thế, có chuyện gì?
- Không phải chứ, cậu và đại nhân vật kia có quan hệ như thế nào?
Mập mạp bỗng nhiên nhíu mày, sau đó mười ngón tay đan vào nhau:
- Ai nha, người anh em, cậu thật trâu bò, dạng người như vậy, cậu còn có thể hái cô ta xuống, được lắm, được lắm.
Tô Bạch nhíu mày, sau đó, hắn giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức đi đến trước cửa nhà, sau đó lấy thẻ ra vào, xoẹt một cái, cửa mở, nhưng phía sau cửa có một người đang đứng đó.
Là một người phụ nữ.
Một người phụ nữ mà Tô Bạch biết.
Là Lệ Chi.
Lúc này, Lệ Chi đang mặc một bộ sườn xám, tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô ta, mang theo một loại khí chất cao quý, Lệ Chi là một cô gái rất trẻ, nhưng loại khí chất kia trên người cô ta khiến cho người ta không thở nổi, đây chính là Lệ Chi.
Nhưng mà,
Nơi này là nhà của Tô Bạch.
Tô Bạch có chút dở khóc dở cười nhìn Lệ Chi, nói.
- Tối hôm đó cô nói tôi đừng về nhà là vì chuyện này?
Lệ Chi nghiêm túc gật đầu, cô ta vẫn giống như cũ, lời ít, ý nhiều.
- Nhà tôi bẩn, ở tạm nơi này.
“…” Tô Bạch.
……
Một mình Tô Bạch ngồi ở trong phòng khách, trước mặt hắn có một cốc trà, trà này là do Lệ Chi tiện tay pha. Sau đó Lệ Chi và mập mạp đi đến thư phòng nói chuyện, ngược lại, người chủ nhà như Tô Bạch lại càng giống khách hơn.
Ngay cả đến Tô Bạch cũng cảm thấy có chút hoang đường và không hiểu, hắn uống một ngụm trà, sau đó đứng dậy, Tô Bạch đi đến một căn phòng ở dưới lầu 1, mở cửa ra, trong phòng không có mùi bụi bặm như những gì hắn tưởng tượng, ngược lại rất thông thoáng, nhìn về phía bàn thờ, ảnh chụp cha mẹ hắn và những nơi xung quanh đều rất sạch sẽ.
Trước đó Tô Bạch đã dặn dò công ty vệ sinh, bọn họ không được phép vào căn phòng này quét dọn, công ty vệ sinh không có khả năng phạm vào sai lầm như thế, hơn nữa nhìn dấu vết, chính là mấy ngày nay vừa quét dọn qua.
Trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ là Lệ Chi quét dọn?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất