Chương 70 Trộm Đồ
“Mập mạp!”
Tô Bạch lập tức kêu lên.
Mập mạp đang thất thần liền bị tiếng gọi này của Tô Bạch làm cho giật mình, người run lên, sau đó anh ta cúi đầu liền thấy một quỷ ảnh có tròng mắt trắng bệch đang ngậm lấy thứ đó của anh ta, không ngừng nhả ra nuốt vào.
- Nhật, ngũ hành bát quái, đại đạo độc hành!
Hai tay mập mạp kết ấn, hít sâu một hơi, thứ đang sưng to lập tức mềm nhũn, mập mạp thế mà lại dùng phương pháp này cưỡng ép thứ đồ chơi nhỏ của anh ta co lại.
- Mẹ nó chứ, ông đây còn đang tự hỏi sao hôm nay lại thoải mái như thế, tôi còn cho rằng là bởi vì lúc trước ở Sa Sa Vũ bị mấy em gái trêu chọc cho ngạnh lên, hóa ra là thứ quái quỷ này chuẩn bị trộm dương tinh của ông đây.
Bóng trắng thấy mình không thành công, lập tức quay về trong chiếc bình đất sét, mập mạp đã nổi giận, có lẽ cho dù là bất kỳ một người đàn ông bình thường nào trong lúc lơ đãng bị quỷ ngậm lấy thứ đồ kia đều sẽ tức giận muốn chết, nhất là không phải nữ quỷ hồng nhan họa thủy gì, mà chính là một con quỷ có bề ngoài khó coi như thế.
- Ăn của ông đây một lá bùa đi.
Mập mạp lấy ra một chiếc bùa, trực tiếp dán lên miệng bình, chiếc bình đất sét lập tức run rẩy, giống như đang phải chịu đựng một nỗi thống khổ thật lớn.
Lúc này, Nhất Cố nghe được động tĩnh cũng đi tới, đứng ở bên người Tô Bạch.
- Xảy ra chuyện gì?
Nhất Cố hỏi.
- Trong bình này có thứ gì đó.
- À.
Nhất Cố đưa tay lên sờ mũi:
- Tên mập mạp này có chút tà dị, làm sao lại luôn thu hút được đám đồ chơi này.
Mập mạp thắt lại dây lưng, sau đó cúi người nâng chiếc bình lên, đi về phía hai người.
- Con mẹ nó, chiếc bình đất sét này không đơn giản đâu, đây là nơi nuôi quỷ, chậc chậc, con quỷ bên trong có thể tẩm bổ hồn phách, nếu như cho thêm chút gì đó, còn có thể khiến cho linh hồn lớn mạnh, được đó.
Tô Bạch và Nhất Cố bịt mũi lại, cho dù chiếc bình đất sét này có là đồ tốt, nhưng lúc này nó đã bị mập mạp tiểu vào, mùi vị cũng thật khó ngửi.
- Mập mạp, không phải anh vẫn còn là gà tơ đó chứ, cẩn thận thứ đồ tốt này bị nước tiểu đồng tử của anh làm hỏng.
Nhất Cố trêu chọc nói.
- Có cái rắm, từ lúc tiểu học ông đây liền phá thân.
Mập mạp đặt chiếc bình đất sét xuống mặt đất, khó nén được sung sướng.
Tô Bạch và Nhất Cố liếc nhau một cái, hai người tiếp tục đi vào bên trong tìm kiếm.
Nếu như ngay cả thứ giống như ống nhổ đều có hiệu quả thần bí như thế, những đồ vật có vẻ ngoài tầm thường khác đều không thể bỏ qua.
Nhất Cố rất chịu khó tìm kiếm, Tô Bạch không ngừng tìm kiếm, sau đó hắn dừng lại ở bức tranh treo ở trên đầu giường.
Bên trong bức tranh là một người phụ nữ, trong ngực người phụ nữ này là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng sắc mặt đứa trẻ sơ sinh này tái nhợt, mặt mũi dữ tợn, không có chút đáng yêu nào của một đứa trẻ sơ sinh.
Tô Bạch đứng đó khoảng hơn một phút đồng hồ, Nhất Cố lau mồ hôi đi tới.
- Nhìn gì thế?
Tô Bạch chỉ vào đứa trẻ sơ sinh kia:
- Lúc tôi mới đứng ở chỗ này, đứa trẻ sơ sinh trong bức tranh đang quay mặt vào trong bú sữa của mẹ, hiện tại, anh nhìn thấy gì?
Nhất Cố nhìn sang, phát hiện một tay của đứa trẻ sơ sinh trong tranh đang nắm lấy nơi cao ngất, nửa người hơi dịch sang một bên nhìn ra ngoài, cũng chính là đang nhìn những người đang xem tranh.
Nhất Cố liếm môi nói:
- Bức tranh này có huyền cơ?
- Có lẽ là thế, tôi không đến mức hoa mắt.
- Cậu không hoa mắt.
Nhất Cố ngược lại rất thẳng thắn, bước chân lên giường, tháo bức tranh kia xuống:
- Đây là của tôi, ha ha.
Đối với thứ này, Tô Bạch không quá chú ý, nhưng hắn nhìn thấy dưới gối hình như có thứ gì đó, Tô Bạch đi qua lật gối lên, nhìn thấy một chiếc gương nhỏ ở bên dưới, chiếc gương này có kiểu dáng cổ xưa, chỉ là lúc đưa tay chạm vào nó, trước ngực Tô Bạch bỗng nhiên có cảm giác chán ghét, giống như chiếc gương này tương xung với hắn.
Tô Bạch hít sâu một hơi, cầm chiếc gương này lên, chiếc gương bắt đầu hơi rung động, sắc mặt Tô Bạch cũng càng ngày càng khó coi.
Lúc này, sau khi mập mạp lau sạch chiếc bình đất sét, anh ta cũng đi tới đâu, lúc nhìn thấy chiếc gương nhỏ trên tay Tô Bạch, anh ta cười nói.
- A Bạch, thứ đồ chơi này không thích hợp với cậu, trước đây người ta thường dùng nó để tránh ma quỷ trong nhà, khi đó nhà người dân thường được xây dựng thấp, họ treo chiếc gương này lên xà nhà, tìm kiếm may mắn và tránh đi cái xấu. Trên người cậu có mùi vị cương thi, dĩ nhiên sẽ tương xung với thứ đồ chơi này. Hơn nữa thứ này cũng không có linh khí, chỉ là được dùng để trấn nhà trong thời gian dài, cho nên mới lưu lại chút khí vận, không bao lâu cũng biến mất hết.
Tô Bạch lắc đầu, không đúng, không phải như thế, chiếc gương này không đơn giản như những gì mập mạp nói. Huyết thống của hắn, bên trong thân thể của hắn còn ẩn tàng những thứ kia, đều bởi vì sau khi hắn tiếp xúc với mặt gương này mà bắt đầu run rẩy, giống như một chảo dầu sôi lại bị vẩy thêm nước vào.
Cuối cùng, Tô Bạch kêu lên một tiếng, bỏ chiếc gương vào trong túi quần của mình, không có tiếp xúc trực tiếp, rốt cuộc những lực lượng trong thân thể hắn đã bình tĩnh lại.
- Chúng ta rút lui chứ?
Nhất Cố hỏi.
- Sao tôi lại cảm thấy mấy tăng lữ kia nhất định còn có hang ổ?
Mập mạp bất mãn nói.
- Có chứ, anh trực tiếp qua tổng đà của họ, nơi đó có mấy ngàn tăng lữ, mấy chục vạn tín đồ chờ mập mạp anh qua sủng hạnh.
Nhất Cố trêu chọc.
- Đi thôi.
Tô Bạch nói.
- Được rồi, đi thôi.
Mập mạp cũng khẽ gật đầu.
Chỉ là, lúc ba người chuẩn bị ra ngoài, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hơn nữa không phải chỉ là một người, có mấy người đang đi về phía này.
- Mẹ nó, làm sao bọn họ lại nhanh như thế.
Mập mạp có chút câm nín.
Nhất Cố lắc đầu, anh ta lấy mấy cái phi tiêu từ trong túi quần ra.
Mập mạp cũng trở nên nghiêm túc, cầm một đống bùa, những lá bùa này có đủ loại màu sắc, nhìn rất có ý tứ.
Hô hấp của Tô Bạch lập tức chậm lại, bắt đầu tìm về loại cảm giác đó, dần dần theo thời gian trôi qua, khí chất của hắn bắt đầu trở nên âm u, bên khóe miệng lộ ra hai chiếc răng nanh, ở hai tay cũng xuất hiện một tầng băng.
- Vận khí của đám tôn tử này cũng quá xấu rồi, ha ha!
Mập mạp cười to.
Đúng lúc này.
Cửa mở ra!!!
- Đừng nhúc nhích, cảnh sát đây!
- Cảnh sát!
- Đừng nhúc nhích, giơ tay lên!
Mập mạp ngây ngẩn cả người, Nhất Cố cũng ngây ngẩn cả người.
Người vào cửa thế mà không phải những tăng lữ kia, mà chính là mấy người mặc đồng phục cảnh sát.
Tô Bạch lập tức lùi lại, để thân hình cao lớn của mập mạp đứng chắn cho mình, nhắm mắt lại, nhanh chóng thu lại răng nanh, cả người khôi phục trạng thái bình thường.
- Chú cảnh sát, hiểu lầm, hiểu lầm, chuyện này…
Mập mạp muốn mở miệng giải thích nhưng hình như căn bản không có cách nào để giải thích, hiện tại nhóm người bọn họ so với ăn trộm, càng giống kẻ trộm hơn.