Phát Thanh Khủng Bố

Chương 71 Tính Chất Thay Đổi

Chương 71 Tính Chất Thay Đổi


Hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm tang vật, như vậy nhân chứng và vật chứng đều có đủ, thật ra quan trọng nhất là thính giả của Phát Thanh Khủng Bố vẫn phải chịu những ràng buộc trong thế giới hiện thức, ví dụ như giết người là làm trái với quy tắc của xã hội…Cho nên rất nhiều thính giả đều có chút gì đó kiêng kỵ, đây cũng chính là nguyên nhân căn bản để xã hội này tiếp tục giữ vững sự ổn định. Trong lòng mập mạp và Nhất Cố đều rõ ràng, nếu như bọn họ thuận thế giết chết mấy người thường này, có thể bọn họ không trực tiếp đụng chạm vào quy tắc, nhưng trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, bọn họ sẽ tự gia tăng độ khó cho mình, cho nên, lúc này bọn họ cũng không phải thật sự sợ mấy người cảnh sát này.
Mấy người cảnh sát nhíu mày:
- Các người là ai, những tăng lữ đó đâu?
Đúng lúc này, thang máy bên ngoài có tiếng vang, mấy tăng lữ đi ra khỏi thang máy, lúc nhìn thấy mấy người cảnh sát đứng ở trước cửa nhà bọn họ, phản ứng đầu tiên của bọn họ thế mà không phải là chạy trốn, cũng không phải là e sợ, mà chính là lộ ra vẻ mặt dữ tợn, xông đến.
- Đừng nhúc nhích!
- Đừng nhúc nhích!
Hai cảnh sát lập tức lấy súng ra, nhưng mấy tăng lữ kia hồn nhiên không sợ, trực tiếp xông lên phía trước, giữ lấy súng của cảnh sát. Hai cảnh sát lấy súng ra, nhưng bởi vì không dám tự tiện nổ súng đả thương người, nhất là khi thân phận của đối phương còn tương đối đặc thù, nếu như cảnh sát nổ súng dễ dàng gây ra tranh chấp lớn, cho nên lúc đối mặt, cảnh sát liền bị mấy tăng lữ này cướp súng.
Thế nhưng những tăng lữ này đắc thế cũng không tha người, ỷ vào khí lực của mình lớn, trực tiếp đè hai cảnh sát này xuống mặt đất, chuỗi phật châu trên tay họ rất cứng rắn, chẳng khác nào quấn một tầng thép trên tay, lúc ra tay vô cùng tàn nhẫn, thân thể hai cảnh sát bị ép xuống dưới, lại bị hung ác đánh mấy quyền, trên cơ bản đều sắp ngất.
Còn có một cảnh sát đã vào nhà cũng lập tức lấy súng ra, nhưng hai người tăng lữ ở phía xa không có ra tay đang đọc chú ngữ, trong tay họ đều cầm thứ đồ chơi gì đó màu đen, giống như thiềm thừ (con cóc).
Cảnh sát vừa mới lấy súng ra liền cảm thấy bụng mình quặn đau, lập tức quỳ xuống, ném súng ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, bắt đầu co quắp, bên trong miệng sùi bọt mép.
Mập mạp hơi nghi hoặc một chút.
- Đám cảnh sát này sao lại sợ như thế.
Nhất Cố bày ra dáng vẻ người từng trải nói:
- Bọn họ sợ đem chuyện này làm lớn, hiện tại những quan hệ này quá mẫn cảm, khó xử lý.
Bốn tăng lữ nhanh chóng giải quyết đám cảnh sát vướng tay vướng chân, vội vã xông vào phòng chuẩn bị thu dọn đồ chạy trốn, nhưng sau khi đi vào lại ngạc nhiên phát hiện trong phòng thế mà còn có 3 người nữa.
- Các người là ai?
Một tăng lữ dùng tiếng Trung hỏi.
Ba người tăng lữ khác không chút nào ngừng lại, cầm thiềm thừ trong tay đang dự định niệm chú.
- Là tổ tông của các người.
Mập mạp ném lá bùa ra ngoài, sau đó giậm chân một cái.
- Thái thượng lão quân, lập tức nghe lệnh!
Phi tiêu trong tay Nhất Cố lập tức phóng ra.
Mấy cảnh sát kia có quá nhiều cố kỵ cho nên mới bị mấy tăng lữ này ăn sạch nhanh như thế. Riêng với những người này, đám người Nhất Cố cũng không cần cố kỵ nhiều, nhất là khi mấy người tăng lữ vừa đánh cảnh sát, hiện tại coi như họ làm công dân tốt, giúp cảnh sát làm nhiệm vụ giữ gìn trật tự xã hội.
Tính chất lập tức liền thay đổi.
Ở trong phạm vi quy tắc cho phép, vậy thì tùy tiện đi!
Bùa của mập mạp không có uy lực quá lớn, nhưng hiện tại mập mạp lại ném ra số lượng bùa lớn, trong lúc nhất thời, khung cảnh hỗn loạn. Ba tăng lữ đang cầm thiềm thừ đọc chú ngữ trực tiếp bị tê liệt tựa vào vách tường, thân thể bọn họ giống như nhũn ra, môi run rẩy, căn bản không có cách nào niệm chú, ngay cả ba con thiềm thừ cũng bắt đầu sùi bọt mép.
Phi tiêu của Nhất Cố chịu sự khống chế của ý niệm lực liền biến thành một lợi khí, nhất là ở trong lúc cận chiến lại càng khó lòng phòng bị, người tăng lữ vừa nói tiếng Trung chỉ tránh né được một chút, sau đó phi tiêu tiếp tục đuổi theo đối phương, đâm trúng cổ họng anh ta.
Tô Bạch ngẩng đầu lên, răng nanh lại một lần nữa xuất hiện, cả người hắn giống như một con dã thú phát điên, một tay trực tiếp đánh vào trên mặt một tăng lữ, lực đạo không lớn nhưng trong lòng bàn tay hắn có chứa hàn khí, trực tiếp làm cho nửa gương mặt của tăng lữ kia chết cóng, tăng lữ há miệng, thống khổ hét lên, Tô Bạch không có để ý đến anh ta, hắn tiếp tục nhào về phía tăng lữ tiếp theo.
Ba người bọn họ cùng nhau ra tay, nhất là khi đối thủ của bọn họ cũng chỉ là những tăng lữ nửa vời, giống như chém dưa thái rau, rất dễ dàng. Những lá bùa của mập mạp đánh cho đối phương trở tay không kịp, Tô Bạch đánh loạn càng khiến cho đám tăng lữ được cái này mất cái khác, đến sau cùng, Nhất Cố nhàn nhã như đi thu đầu người. Lần đầu tiên ba người bọn họ cùng nhau ra tay, bốn tăng lữ đều chết thảm trên mặt đất.
Những hộ gia đình xung quanh truyền đến những tiếng la hét hoảng sợ.
- Mọi người, không xong rồi, chạy mau!!!
Mập mạp ôm lấy cái bình đất sét, trực tiếp chạy ra, Nhất Cố cầm lấy bức tranh đi theo sau. Tô Bạch thấy bọn họ thế mà còn muốn đi thang máy, trực tiếp gọi lại.
- Bên dưới nhất định còn có cảnh sát, đi thang bộ, đến chỗ lầu 3, lầu 4, chúng ta sẽ nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
- Đi thôi!
Mập mạp nghiêng người sang bên khác, đi theo Tô Bạch chạy xuống thang bộ, Nhất Cố cũng giống như thế, nhưng lúc anh ta xuống thang bộ thì tiêu sái hơn nhiều, bởi vì anh ta có ý niệm lực có thể giúp duy trì thăng bằng, anh ta trực tiếp đặt mông ngồi trên tay vịn trượt xuống, tốc độ rất nhanh, cũng rất nhẹ nhàng.
Chờ đến lầu 4, Tô Bạch mở cửa sổ ở chỗ hành lang ra, hai tay giữ lấy ống thoát nước, theo đó leo xuống dưới, hai bàn tay hắn không ngừng ma sát vào ống nước, trong lúc nhất thời da tróc thịt bong, máu me đầm đìa, nhưng cũng có tác dụng trung hòa năng lực của hắn, chờ đến khi hai chân của Tô Bạch đặt xuống đất, hắn ngồi xổm xuống, cắn răng chịu đau, nhìn bàn tay gần như bị phá nát hơn phân nửa của mình bắt đầu hồi phục như cũ.
Nếu như là lúc trước, Tô Bạch cảm thấy Vampire rất khốc, sau khi bị thương liền có thể lập tức khôi phục như cũ, nhưng khi sự tình xảy ra trên người mình, một chút cảm giác đó, Tô Bạch cũng không cảm nhận được. Lúc vết thương khôi phục như cũ, loại đau đớn kia hoàn toàn không thua gì lúc bị thương, đây là một loại tra tấn.
Chờ đến khi hai tay của Tô Bạch khôi phục lại như cũ, mập mạp và Nhất Cố đều đã đi xuống, thực lực và thủ đoạn của hai người này mạnh hơn Tô Bạch không ít, cho nên làm một số chuyện nhẹ nhàng hơn Tô Bạch rất nhiều.
Nơi xa, có thể nhìn thấy ánh đèn từ xe cảnh sát, ba người Tô Bạch nhanh chóng rời khỏi tiểu khu này, sau đó thuê một căn phòng ở khách sạn gần đó.
Sau khi vào phòng, Tô Bạch đi vào trước tắm rửa, lúc quấn khăn tắm đi ra, Tô Bạch nhìn thấy mập mạp và Nhất Cố đang ngồi trên giường đùa nghịch thứ mình mang về.
- Tôi đói bụng rồi, chúng ta gọi thức ăn bên ngoài đi.
Mập mạp sờ lên bụng nói.
- Các người ăn đi, tôi mệt mỏi đi ngủ trước.
Tô Bạch nằm ở trên giường, trùm chăn lên người mình.
Ánh mắt mập mạp nhìn về phía Nhất Cố, Nhất Cố cũng lắc đầu:
- Giày vò đến tận lúc này rồi, ngủ sớm một chút, tỉnh ngủ trực tiếp ăn cơm trưa.
Nhất Cố từ trên giường đi xuống, có lẽ anh ta chuẩn bị đi tắm.
- Mẹ nó, các người đều không ăn, một mình ông đây rất cô cơn.
- Không phải trong phòng còn có mỳ tôm sao, anh ăn tạm đi, đúng rồi, mập mạp, anh lấy một hộp mỳ ra, đổ nước sôi vào đó pha mỳ, nhớ bóc miệng hộp mỳ cho ngay ngắn, chờ sáng mai lúc trả phòng, anh liền dán nó vào như cũ, khi trả phòng, nhân viên vệ sinh đến kiểm tra liền cho rằng anh không động đến mỳ tôm, chúng ta không cần trả tiền mỳ tôm.
“…” Mập mạp.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất