Phát Thanh Khủng Bố

Chương 72 Mosaic

Chương 72 Mosaic


(Mosaic là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác. Nó thường được sử dụng trong trang trí cho vật dụng hoặc trang trí nội thất.)
Một đêm này, Tô Bạch ngủ rất say, mặc dù rất có thể hành tung của bọn họ sẽ bị cảnh sát tìm ra, nhưng hắn không quá lo lắng, dù sao bên cạnh mình còn có hai con hàng này, xảy ra chuyện, bọn họ sẽ chịu trách nhiệm trước.
Giữa trưa, lúc ánh nắng mặt trời chiếu vào, Tô Bạch mới mở mắt ra, nhìn thấy Nhất Cố thế mà lại ngủ cùng với mập mạp trên một chiếc giường khác, có lẽ bởi vì hắn đi ngủ trước, hai người bọn họ cũng không tiện đánh thức hắn.
Qua phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Tô Bạch cầm di động lên, muốn tìm quán ăn gần đầy, có lẽ chờ hai người này tỉnh dậy, bọn họ cùng nhau đi ăn cơm.
Lúc này, Tô Bạch phát hiện ra trên wechat có tin nhắn mới, là của Lệ Chi.
- Tôi phải đi.
- Chú ý an toàn.
Tô Bạch suy nghĩ một lúc cảm thấy mình cũng chỉ có thể nhắn lại bốn chữ này.
- Cát Tường ở lại trong nhà anh, giúp tôi chăm sóc cho nó.
- Không có vấn đề gì.
- Hy vọng khi tôi trở về, anh còn sống.
- Tôi cũng hy vọng như thế.
Đối thoại dừng lại ở đây, rất đơn giản, bởi vì quan hệ giữa Tô Bạch và Lệ Chi vốn chính là đơn giản như thế.
Tối hôm qua, lúc ăn ở quán “Một cục xương”, Tô Bạch từng hỏi Nhất Cố và mập mạp, rốt cuộc cấp bậc của Lệ Chi cao bao nhiêu, mập mạp trả lời rất cao rất cao, Nhất Cố trả lời rất cao rất cao rất cao, ngay lập tức, ba người đàn ông không hẹn mà gặp đều kết thúc cuộc thảo luận không có chút “dinh dưỡng” nào về cấp bậc của Lệ Chi.
Tô Bạch lấy di động ra, nhìn thoáng qua thông báo về nhiệm vụ một lần, bây giờ huyết thống và thể chất của hắn không thể thăng cấp và đổi lấy cái khác, con đường dựa vào cửa hàng để thăng cấp trên cơ bản cũng bị chặn lại, mập mạp là một đạo sĩ, anh ta vẫn đang trên con đường cường hóa bản thân, Nhất Cố có ý niệm lực. Hai người bọn họ đi con đường chính đạo, bọn họ không thể cho Tô Bạch bao nhiêu kinh nghiệm.
Tô Bạch nhìn thoáng qua bức ảnh nói đến hoàn cảnh của thế giới chuyện xưa tiếp theo. Nếu như là trong rừng rập, chính mình nên đổi lấy thứ đồ vật gì đó có thể dùng trong rừng, nhưng Tô Bạch không biết có thể mang theo đồ vật vào trong thế giới chuyện xưa hay không, nếu như đồ hắn chuẩn bị trong hiện thực và một số đạo cụ trong của hàng, kết quả lại không được phép mang vào trong thế giới chuyện xưa đặc thù, như vậy chẳng phải hắn uổng phí công sức.
Chẳng qua hắn còn có 600 điểm cốt truyện, nếu tiêu thì có chút đáng tiếc, nhưng nếu như hắn chết…
Tô Bạch lắc đầu, đúng thế, điểm cốt truyện giống như tài phú, sống không dùng, chết cũng không đem theo được, thậm chí nó còn không bằng tài phú, ít nhất tài phú có thể trở thành tài sản thừa kế để lại cho người thân, không cần nói, nếu như hắn chết, điểm cốt truyện cũng sẽ tự động mất đi, người khác cũng không dùng được.
Tô Bạch lướt nhẹ trên màn hình di động, ở trong danh sách đạo cụ, hắn nhìn thấy không ít thứ đồ có giá từ 500 điểm cốt truyện trở xuống, nhưng Tô Bạch vẫn còn do dự. Ngay sau đó, Tô Bạch nhìn thấy một thứ tên là “Nhuyễn vị giáp”, nhuyễn vị giáp này cũng giống như nội y có thể giữ ấm bình thường, không có gì khác biệt, nhưng nó có hiệu quả phòng ngự vật lý không tồi, giá của nó là 500 điểm cốt truyện.
Hiện tại Tô Bạch không rõ thế giới chuyện xưa tiếp theo có cho phép thính giả mang theo một ít đồ hay không, nếu như cho phép mang, vậy những đồ dùng như nào sẽ được phép mang vào?
Suy nghĩ một lúc, Tô Bạch cảm thấy nếu như có thể mang vào, một thứ nội y có thể mặc trên người hắn, có lẽ nằm trong phạm vi được cho phép được mang vào. Thế nhưng, Tô Bạch vẫn còn chăm chú nhìn danh sách năng lực, phần huyết thống và thể chất, hắn không có cách nào đổi lấy và cường hóa, nhưng một số năng lực vẫn mở cho Tô Bạch, ví dụ như một số bộ phận năng lực Vampire và cương thi, nhưng bây giờ nhìn lại có chút hơi gân gà (bỏ đi thì tiếc, ăn vào thì không ra gì). Những năng lực chân chính của Vampire và cương thi, Tô Bạch lại không có cách nào đổi được, điều này khiến cho Tô Bạch có chút câm nín, hiện tại con đường đi của hắn vô cùng gian nan, người khác thu thập được đủ điểm cốt truyện liền có thể an tâm thoải mái thăng cấp, chính mình hiện tại có một số điểm cốt truyện không nhỏ, nhưng lại không biết dùng như thế nào.
Nhìn một lúc lâu, Tô Bạch cười, đưa tay ra xoa cằm, nhưng mà đúng lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên cảm thấy trước ngực đau xót, cả người trực tiếp ngã xuống đất.
- Con bà nó…
- Á…
Lúc này, hai đại gia đang ngáy o o trên giường đều lăn xuống đất, vẻ mặt thống khổ kêu rên.
Cuối cùng, sau hơn 10 giây sau, ba người mới ổn định lại.
Mập mạp ho khan vài tiếng, hét lên:
- Đây là trúng tà gì, không phải là đã tuyên bố nhiệm vụ 1 lần rồi à, sao lại đến một lần nữa.
- Mẹ nó, Phát Thanh Khủng Bố chơi đến nghiện rồi đúng không.
Nhất Cố ngồi dậy.
Tô Bạch cầm di động lên. Phát hiện lại có tin nhắn mới được gửi đến, sau khi mở ra, hắn kinh ngạc nói:
- Nhiệm vụ không có gì thay đổi, vẫn giống như lần trước.
- Cái quỷ gì thế? Của tôi cũng giống như thế, chơi tôi à?
Nhất Cố cũng nhìn vào di động rồi mắng.
- Chỗ tôi cũng giống như đúc….Á
Mập mạp kêu lên một tiếng, lực chú ý của Tô Bạch và Nhất Cố liền tập trung về phía anh ta.
- Bên chỗ tôi, trong danh sách thính giả, lúc đầu ngoài tôi, Tô Bạch và anh, tôi còn quen biết với hai người khác, trên đó có hiện ra tên hai người bọn họ, hiện tại tên hai người này đều biến thành Mosaic, không nhìn thấy, ừm, đây chính là sự thay đổi.
- Mập mạp, ông đây thật muốn chửi tục, anh đừng nói với tôi là Phát Thanh Khủng Bố giày vò ba người chúng ta một lượt là vì muốn để cho hai cái tên kia biến mất?
………
Ngày hôm sau, cách thời gian đi vào thế giới chuyện xưa lần này càng lúc càng gần, hầu như mập mạp đều đang ngồi, thậm chí ngay cả thức ăn mặn, anh ta cũng không ăn, đây là “nước đến chân mới nhảy”, trước khi tiến vào thế giới chuyện xưa liền đem trạng thái của mình điều chỉnh ở mức tốt nhất.
Mập mạp cũng đã nói, có đôi khi anh ta thật sự hối hận vì đã đổi lấy thể chất đạo sĩ, tuy nói không có nhiều cấm chế, nhưng lấy kinh nghiệm của anh ta, sau khi cơm no rượu say không còn biết gì, lúc đó thân thể anh ta không còn nhanh nhẹn và thoải mái, hiệu quả khi sử dụng đạo pháp cũng yếu đi mấy phần, mấy phần này cũng đủ khiến anh ta mất mạng trong thế giới chuyện xưa.
Cho nên, mấy ngày này, ánh mắt mập mạp đều trơ mắt nhìn Tô Bạch và Nhất Cố gọi thức ăn ngoài, chính mình chỉ có thể ăn dưa muối, cháo trắng, hơn nữa ngay cả cháo cũng không được ăn nhiều, chỉ được ăn lưng bụng, quả thật khiến cho mập mạp khổ hơn chết, nhưng vì mạng sống, chút ham muốn ăn uống đó, mập mạp có thể tạm thời dứt bỏ được.
Nhất Cố thì ở trong phòng nhìn về phương xa, vừa đứng chính là mấy tiếng, ngẫu nhiên trong phòng sẽ có một số thứ gì đó bỗng nhiên rơi xuống, đây là lúc anh ta mệt mỏi, lúc này Nhất Cố liền lựa chọn nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục bắt đầu luyện tập, cho nên tất cả những thứ ở trong phòng như chén, chai, lọ…Không phải là thứ gì đó quá nặng đều ở trạng thái lơ lửng.
So sánh với hai người này, Tô Bạch có vẻ nhẹ nhõm hơn, hắn không cần luyện tập gì, chỉ thu dọn đồ đạc kỹ càng, gần như đều là những thứ đồ cần thiết cho lúc đóng quân dã ngoại, hơn nữa hắn cũng không biết những thứ này có được Phát Thanh Khủng Bố cho phép mang vào trong thế giới chuyện xưa hay không.
Cuối cùng thời gian đến rồi…


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất