Phát Thanh Khủng Bố

Chương 73 Tiến Vào Nhiệm Vụ Mới

Chương 73 Tiến Vào Nhiệm Vụ Mới


Mập mạp bày một bàn thờ ở trong phòng khách, trịnh trọng dâng hương cầu phúc, Tô Bạch và Nhất Cố ngồi ở trên giường. Lúc này hai người cũng không có mở miệng trêu chọc mập mạp là phong kiến, mê tín dị đoan gì đó. Trên thực tế, chính bọn họ cũng cần loại chuyện lừa mình dối người này, dù sao đây là nhiệm vụ đoàn thể gồm 20 người, dựa theo xác suất bình thường mà nói, người sống sót sẽ không vượt quá 5 người.
Cuối cùng, thời gian đã đến, ba luồng ánh sáng trắng xuất hiện, theo thứ tự bao trùm lên người Tô Bạch, mập mạp và Nhất Cố.
………..
Sau khi ánh sáng biến mất, Tô Bạch phát hiện mình đang đứng ở trên một con đường lớn, bên cạnh hắn còn có Nhất Cố và mập mạp.
- Ha ha ha, ba người chúng ta thật sự đi cùng nhau.
Tô Bạch lên tiếng nói.
Mập mạp xoay trái, xoay phải, sau đó sờ soạng lên người mình, vẻ mặt đau khổ:
- Mẹ nó chứ, Phát Thanh Khủng Bố chỉ để lại cho ông đây 3 lá bùa, trên người tôi có tận 30 lá bùa, vậy mà chỉ để lại cho tôi có ba….
Mập mạp có chút khóc không ra nước mắt.
- Tôi cũng chỉ có 3 cái phi tiêu.
Nhất Cố lắc cái túi bên hông mình, nơi đó lúc đầu có một túi phi tiêu, đều là thứ mà anh ta đổi được từ trong cửa hàng, lúc Nhất Cố dùng ý niệm lực, nó có thể trợ giúp rất lớn.
Tô Bạch lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, ngoài dự liệu của Tô Bạch chính là, số hạt châu màu đỏ trong này đều ở đó.
- Thứ này của tôi vẫn còn đủ.
Mập mạp cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc:
- Dù sao thứ này không phải mua từ trong cửa hàng, cho nên dễ dàng mang vào trong thế giới chuyện xưa hơn, dù sao đối với mấy thứ này, Phát Thanh Khủng Bố sẽ không quản lý quá chặt. Đây cũng chính là lý do vì sao tôi và Nhất Cố muốn vơ vét một số bảo bối trong hiện thực. Chúng tôi đoán, Phát Thanh Khủng Bố khuyến khích không nên đổi đồ trong cửa hàng, tự mình dựa vào năng lực của bản thân, đi ra ngoài thăng cấp.
- Chẳng qua, lần này chúng ta đi làm nhiệm vụ chỉ có những thứ này?
- Anh còn muốn gì nữa, nhìn đi, không phải bên kia còn có một chiếc xe sao?
Tô Bạch chỉ vào một chiếc xe đang đỗ ở bên kia đường.
Đó là một chiếc xe cũ nát, nhưng hình như vẫn có thể lái được.
Tô Bạch đi tới, mở cửa xe ra ngồi vào trong, hắn thử qua một chút, xe nhanh chóng khởi động được.
- Còn dùng được, hai người lên xe đi.
Nhất Cố và mập mạp cùng nhau lên xe, sau khi lên xe, Nhất Cố liền hỏi:
- Chúng ta đi đâu bây giờ? Đúng rồi, các người nhận được nhiệm vụ chủ tuyến chưa?
- Chưa có.
Mập mạp lắc đầu.
- Tôi cũng chưa nhận được.
Tô Bạch trả lời.
- Nhưng mà nơi này có một tấm bản đồ.
Bản đồ được đặt ở chỗ bên tay phải ghế lái, phía trên có một vòng tròn màu đỏ, ý tứ rất rõ ràng, đây là nơi bọn họ phải đến.
Đây cũng chính là chỉ dẫn của nội dung cốt truyện, nếu như không căn cứ theo chỉ dẫn của nội dung cốt truyện, như vậy kết quả của ba người sẽ rất thê thảm, đây là một loại quy ước và quy củ giữa thính giả và Phát Thanh Khủng Bố.
- Ha ha, ở chỗ này còn có ví tiền.
Nhất Cố chỉ vào bên cạnh chỗ ngồi của anh ta.
- Bên trong có gì?
Mập mạp hỏi:
- Nhìn xem có cái gì giống như thẻ căn cước hay không, có thể đó chính là manh mối.
- Không, chỉ có một ít USD mà thôi.
Nhất Cố trả lời.
- Được rồi, A Bạch, cậu lái xe đến đó trước đi, chúng ta đến nơi rồi nói tiếp, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, ba người chúng ta đi cùng nhau, có thể phối hợp với nhau một chút, ít nhất chúng ta đã từng cùng giường chung gối mấy ngày, cùng vượt qua mưa bom bão đạn, đồng thời còn đi chơi gái cùng nhau, tóm lại là có tích lũy chút cảm giác tin tưởng.
Tô Bạch khẽ gật đầu, dựa theo bản đồ để lái xe đến đó.
Sau khi lái khoảng hơn 10km, trong tầm mắt Tô Bạch xuất hiện một trạm xăng.
- Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, nơi chúng ta cần đến là một khu rừng rậm, phía trước có một trạm xăng dầu, bên trong còn có cửa hàng tiện lợi, nếu trên xe đã có USD, chúng ta qua đó bổ sung một chút vật tư.
- Được rồi, dừng xe lại.
Mập mạp khẽ gật đầu.
Xe dừng lại bên trong trạm xăng dầu, Tô Bạch xuống xe, nhìn dáng vẻ hoang vu của nơi này, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng.
Trạm xăng dầu rất cũ nát, cửa hàng tiện lợi cũng rất cũ, hiển nhiên, chủ nhân của nơi này không thường quét dọn.
Chẳng qua nơi này vẫn có người, trạm xăng dầu vẫn có thể sử dụng bình thường, trong cửa hàng tiện lợi vẫn có thân ảnh người qua lại.
- Chúng ta cần gì?
Nhất Cố hỏi.
- Chúng ta có gần 1000 usd, có lẽ đủ mua không ít thứ.
Lúc mới đi vào thế giới chuyện xưa, trước khi chưa làm tốt chuẩn bị, tốt nhất không nên phá hỏng quy tắc, đây là một thói quen lẩn tránh nguy hiểm của thính giả, hơn nữa, hành động quá khác người rất có thể dẫn đến phản ứng dây truyền vô cùng đáng sợ.
- Xăng, thuốc, đồ ăn, bia, chúng ta tạm thời mua những thứ này đi.
Mập mạp nói ra những thứ này, sau đó anh ta liền nhìn xung quanh:
- Đậu má, làm sao hoàn cảnh nơi này giống với mấy cảnh mở đầu thường thấy trong những bộ phim kinh dị của Mỹ, một đám thanh niên nam nữ hồn nhiên ngây thơ, chuẩn bị lái xe vào rừng cắm trại vui vẻ gì đó, đầu tiên là mua chút đồ ở trạm xăng dầu ven đường, tiếp theo chính là mở màn khủng bố.
Nhất Cố đưa tay ra vỗ vai mập mạp:
- Tên mập mạp chết bầm này, anh nói rất đúng, nhưng có một điểm tôi không đồng ý, anh và từ thanh niên nam nữ hồn nhiên ngây thơ, không có một nửa xu quan hệ nào.
Trong của hàng tiện lợi có một người da đen mập mạp đang đứng ở sau quầy xem TV, thấy khách hàng tới, ông ta cũng không chào hỏi.
- Ông chủ, chúng tôi cần xăng, còn cần…
Ông chủ da đen trực tiếp xua tay nói:
- Xăng ở phía sau, các người tự lấy, kệ hàng ở bên kia, các người tự chọn, sau đó qua đây thanh toán.
Tiêu Mạch khẽ gật đầu, sau đó nói qua với Nhất Cố và mập mạp. Ba người cùng nhau đi chọn đồ.
Trong lúc đứng ở kệ hàng chọn đồ, Tô Bạch bỗng nhiên nhìn thấy bên trong còn có người.
Cách bố trí của cửa hàng này có chút kỳ lạ, ở giữa là kệ hàng, sau đó một bên là chỗ tính tiền, một bên khác giống như nhà ăn, nơi đó có một số bàn ghế, lúc này ở đó có hơn mười nam nữ thanh niên đang ngồi, tuổi của bọn họ còn rất trẻ, đều là sinh viên, hơn nữa còn là tóc vàng, mắt xanh, người ngoại quốc.
Nhất Cố huých vai mập mạp, nói thầm:
- Nhìn đi, thanh niên nam nữ trong miệng anh đang ngồi ở chỗ này, dáng dấp còn không tồi, thật ra hương vị của mấy em gái tây không giống với Trung Quốc chúng ta…
Nhất Cố còn chưa có nói xong, mập mạp liền lấy tay che miệng Nhất Cố lại.
- Rụt rè một chút, mẹ nó, ngay cả những NPC trong thế giới chuyện xưa mà anh còn có thể có ý dâm được, anh còn có cái gọi là phòng tuyến cuối cùng nữa hay không? Ngủ với bọn họ có khác gì ngủ với búp bê bơm hơi? Hơn nữa bọn họ cũng không phải loại hình vợ người ta, không phải khẩu vị của anh!
- Cầm đồ cho cẩn thận, đi thôi, chúng ta đi tính tiền.
Tô Bạch nói với hai con hàng này.
Hơn mười người này, Tô Bạch cũng đã nhìn thoáng qua, bọn họ lẳng lặng ngồi đó nghịch di động hoặc là ngẩn người, giống như đang chờ ai đó, căn cứ vào nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Tô Bạch không có chú ý quá nhiều.
Ông chủ da đen rất không có kiên nhẫn tính tiền, sau khi Nhất Cố trả tiền xong, ba người liền ôm đồ lên xe.
Mập mạp bỏ xăng vào, sau đó bỗng nhiên anh ta nhìn thấy ở phía sau xe có một tấm poster, tấm poster này còn rất lớn, nhìn rất chân thật.
- Đây không phải là poster của phim Final Destination à, trước đó lúc lên xe, làm sao chúng ta không phát hiện ra?
…….
(Final Destination/ Lưỡi hái tử thần/ Điểm đến cuối cùng: là loạt phim kinh dị sản xuất bởi James Wong, Glen Morgan và Jeffrey Reddick, loạt phim khai thác chủ đề về số phận và sự tiên tri liên quan đến cái chết (chẳng hạn như cách để biết trước hậu quả và cách để điều khiển hoặc phòng tránh hậu quả đó). Trên thực tế, mỗi phần của loạt phim thể hiện một loạt những cảnh chết chóc tinh vi và đôi khi đẫm máu dựa vào phản ứng dây chuyền dưới sự sắp đặt của bàn tay thần chết.)


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất