Phát Thanh Khủng Bố

Chương 74 Thành Tử Thần

Chương 74 Thành Tử Thần


Lúc này Nhất Cố đã lên xe, nghe thấy mập mạp nói như thế, anh ta nói thẳng:
- Mập mạp, anh xé nó đi, để nó lại trên xe quá xúi quẩy rồi!
- Được.
Mập mạp lập tức xé poster xuống khỏi xe.
Sau khi ba người lên xe, Tô Bạch vẫn là người lái xe, xe nhanh chóng chạy sâu vào bên trong rừng rậm.
“Đinh đinh…”
“Thời gian an toàn kết thúc, thế giới chuyện xưa chính thức được bắt đầu.”
“Tên thế giới chuyện xưa: Tử thần trào phúng.”
“….”
Lúc này, hơn mười nam nữ thanh niên phương Tây đang ngồi trong cửa hàng tiện lợi đều đứng dậy, ánh mắt bọn họ đều trở nên nghiêm túc và ngưng trọng, đứng đầu bọn họ là một người thanh niên mặc áo jacket màu đỏ.
Ông chủ da đen bị làm cho giật mình, kêu lên:
- Fuck! Các người đi vào cửa hàng của tôi từ khi nào thế?
Thật ra lúc trước ông chủ da đen cũng chỉ cách hơn mười nam nữ thanh niên phương Tây này có mấy mét mà thôi.
- Nhiệm vụ đã bắt đầu, mọi người cẩn thận một chút, tôi hy vọng tất cả mọi người có thể an toàn trở về, cho nên, chúng ta phải cùng nhau nỗ lực!
Người thanh niên mặc áo khoác đỏ nghiêm túc nói với tất cả mọi người xung quanh anh ta.
Lúc này, một tờ poster bị xé nát bay vào bên trong cửa hàng tiện lợi, đây là một góc của poster, phía trên có một hình đầu lâu và một dòng quảng cáo cho phim:
- Tới đi, chúng tôi đang chờ các người đến, lãnh hội mị lực của tử vong!
Một cô gái phương tây nhìn góc poster này, khóe môi có chút run rẩy nói:
- Là mấy người phương Đông kia đưa ra thông điệp cảnh cáo với chúng ta, bọn họ…Bọn họ là ác ma.
- Đúng, trong thế giới chuyện xưa lần này của chúng ta, bọn họ chính là ác ma. Trước đó, ánh mắt của tên mập mạp kia nhìn chúng ta, giống như đang nhìn con mồi và bữa tối của anh ta, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Người thanh niên mặc áo jacket đỏ nắm poster trong tay, nói với tất cả mọi người:
- Chỉ cần chúng ta đoàn kết lại, ba tên da vàng kia tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta, trong thế giới chuyện xưa lần này, có lẽ bọn họ chính là tử thần, chúng ta cùng nhau nỗ lực giết bọn họ, như vậy sẽ hoàn thành được nhiệm vụ, mọi người cùng nhau cố lên!!!
………
Cánh rừng này rất lớn, càng đi vào bên trong, đường càng trở nên khó đi, chung quanh có những biển chỉ đường bằng tấm gỗ, Tô Bạch miễn cưỡng giữ vững tay lái, khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng bọn họ đến nơi cần đến.
Chỗ cần đến trên bản đồ có ghi chú một cái tên “Khu nghỉ dưỡng Hilton”. Lúc đầu mập mạp và Nhất Cố ngồi trên xe còn đang suy nghĩ xem khu nghỉ dưỡng này xa hoa như thế nào, hoặc là có bao nhiều cô nàng sexy mặc trang phục người hầu. Nhưng càng đi sâu vào trong, bọn họ cũng dần dần từ bỏ ảo tưởng, dĩ nhiên, ảo tưởng này không quá lớn, tuy hai con hàng này có chút tinh trùng thượng não, nhưng bọn họ đều hiểu rõ, bọn họ cần đi đâu, đối mặt với chuyện gì, thật ra chuyện này giống như ông lão nông dân nằm trên cánh đồng khô cạn, mơ tưởng đến cảnh mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu.
Chẳng qua, cho dù bọn họ có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Tô Bạch dừng xe lại, mập mạp và Nhất Cố vẫn mở to mắt ra nhìn khung cảnh phía trước, trước mặt bọn họ là một ngồi nhà cổ bằng gỗ, không thể nào cũ kỹ hơn được, trên đó có treo một tấm biển rất mới: “Khu nghỉ dưỡng Hilton chào đón bạn.”
Một căn nhà rách rưới đến mức này, thế mà lại có một cái tên cao cấp như vậy, vẻ mặt mập mạp giống như giẫm phải phân, bắt đầu mang đồ ra khỏi xe, chuẩn bị chuyển vào trong nhà.
Vẻ mặt Nhất Cố giống như không còn gì để nói, tựa ở trên xe, sững sờ nhìn căn nhà nghỉ dưỡng này.
Tô Bạch đi tới một con sông nhỏ bên cạnh căn nhà nghỉ dưỡng, đứng ở trên bến thuyền có chút mục nát, ở đó có buộc một chiếc thuyền gỗ.
Nước sông không quá trong, nhưng cũng không phải loại thuộc về loại nước thải công nghiệp bẩn thỉu, có lẽ là vì không đủ hoạt tính, nước thượng du và hạ du không thể nhanh chóng trao đổi với nhau, cho nên có vẻ hơi đục.
Tô Bạch ngẩng đầu lên nhìn trời một lúc. Lúc này, sắc trời âm u, một phần là do sắp đến chạng vạng tối, một phần khác là do trời sắp mưa.
- Không khí này, thật đúng là thích hợp.
Tô Bạch ngồi xổm xuống nhìn bóng dáng mình phản chiếu trên mặt nước, nhất thời có chút thất thần, nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên Tô Bạch nhìn thấy một gương mặt khác trên mặt nước, đang chăm chú nhìn hắn.
Mắt Tô Bạch trợn to, nhưng một giây sau, mặt nước có những gợn sóng nhỏ, tất cả lại khôi phục yên tĩnh như thường.
Trong hoàn cảnh này, bất kỳ một hiện tượng không thể tưởng tượng được đều có thể phát sinh, nếu như coi những thứ mình nhìn thấy không phù hợp với lẽ thường là do mình hoa mắt, đây thật đúng là một việc làm vô cùng ngây thơ.
Điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngột ngạt chính là, nhóm người bên hắn vừa mới đến, bên mập mạp vừa mới chuyển đồ vào, thế mà manh mối dấu hiệu đã xuất hiện.
Dựa theo tiến độ này, chỉ sợ đêm nay rất khó yên tĩnh và an toàn.
Tô Bạch vươn tay ra, múc một ít nước ở dưới lòng sông, cảm giác nước lạnh buốt, cuối cùng hắn nhìn thoáng qua mặt sông, đứng lên, đi về phía căn nhà gỗ.
Bên trong căn nhà gỗ không có cảm giác cũ kỹ, ngược lại, nó hoàn toàn khác biệt với vẻ rách rưới bên ngoài, bên trong được trang trí rất tỉ mỉ và tinh xảo, chỉ là phần lớn đồ dùng bên trong nhà và mặt đất còn có một lớp bụi mỏng, nhưng đối với ba người không có chủ tâm nghỉ phép ở đây mà nói, hoàn cảnh nơi này đã là không tồi.
- Mọi người cũng nên chấp nhận một chút, bên kia có mấy căn phòng, nhưng xuất phát từ vấn đề an toàn, tôi đề nghị mấy ngày này, buổi tối chúng ta nhóm bếp lò, ngủ chung một chỗ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Tô Bạch và Nhất Cố đều hiểu rõ ràng, tuy mập mạp nói là sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện, nhưng trên thực tế, không có gì bất ngờ xảy ra mới chính là xảy ra ngoài ý muốn.
Mập mạp là người phụ trách nhóm lửa, Nhất Cố phụ trách quét dọn bàn trà và ghế, Tô Bạch đem đồ ăn mua được từ chỗ cửa hàng tiện lợi lấy ra.
Chờ đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, ba người ngồi cạnh bếp lò, trong tay mỗi người đều cầm một chai bia, còn có một số lòng nướng, lúc này đang bị mập mạp thô lỗ thả vào trong bếp lò.
Ba người nghiêm túc tận hưởng những giây phút yên tĩnh ngắn ngủi này, bởi vì ai cũng không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện, nhưng lại có thể chắc chắn nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
- Nướng xong rồi, có chút cháy, mọi người đừng để ý.
Mập mạp lấy lòng nướng ra, chia cho mọi người.
Tô Bạch cắn một miếng lòng nướng, nói thật hương vị không tốt lắm, nhưng lúc này có thể ăn đồ ăn nóng hổi, hắn đã cảm thấy thỏa mãn, quả thực rất khó dùng từ ngữ nào có thể diễn tả.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ, nước trong sông bỗng nhiên truyền tới tiếng “phù phù”.
Cho dù là đang ăn cơm, nhưng trong lòng mọi người vẫn còn có một dây cung (ý chỉ lo lắng), ba người lập tức đứng dậy, buông lòng nướng và bia xuống, nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài. Lúc này, ba người đi cùng nhau, chủ động đi đối mặt với tình huống phát sinh đột ngột, so với việc tiếp nhận một cách bị động, chuyện này có lợi hơn một chút. Ở trong các bộ phim kinh dị, các nhân vật chính biết rõ là có nguy hiểm lại còn đi tìm đường chết, tách ra, cho nên mới dẫn đến bi kịch liên tiếp phát sinh.
Trước đó, tiếng động kia rõ ràng từ phía mặt sông truyền đến, ba người nhanh chóng đi đến bến thuyền.
Trong tay mập mạp cầm đèn pin, anh ta lập tức chiếu đèn pin vào mặt sông, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra một thứ gì đó lóe lên.
- Đó là thứ gì?
Mập mạp hỏi.
Nhất Cố nhíu mày, thử dùng ý niệm lực của mình qua cảm ứng thứ kia, nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Khoảng cách có chút xa, ý niệm lực của tôi không đến đó được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất