Phát Thanh Khủng Bố

Chương 75 Vật Hi Sinh Đầu Tiên

Chương 75 Vật Hi Sinh Đầu Tiên


“Hình như cái đó giống với phản quang của tròng kính mắt.”
Lúc này Tô Bạch bỗng nhiên nói ra.
Nhất Cố và mập mạp nhìn nhau, bọn họ lập tức dựa theo phân tích của Tô Bạch tiến hành đảo ngược phỏng đoán, phát hiện khả năng này là rất cao, nếu như có mắt, như vậy chứng minh có người.
Mập mạp tiếp tục dùng đèn pin chiếu lên đó, phát hiện quanh khu vực tròng kính phản quang, hình như còn có một cái bóng, có suy luận lúc trước, bọn họ lập tức liền có thể phán đoán ra đây là thi thể.
- Mẹ nó, làm sao bây giờ, ở đây có xác chết trôi sông.
Mập mạp nói.
- Xuống sông, đem cỗ thi thể kia vớt lên, nơi này có hai mươi thính giả, gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no, tôi gặp phải chuyện gì cũng sẽ xông về phía trước, mặc kệ lần này Phát Thanh Khủng Bố giở trò gì, tôi sẽ bỏ lá gan, hướng về phía trước, tôi muốn nhìn xem, người chết sau cùng có phải là chúng ta hay không!
Tô Bạch vừa nói vừa bắt đầu xuống thuyền, chiếc thuyền gỗ này có chút cũ, nhưng chất lượng không có vấn đề gì.
- Lời này rất hay, không phải chỉ là Phát Thanh Khủng Bố tạo thêm chút bầu không khí thôi sao, trước kia ngay cả đào mộ tôi cũng từng thấy qua, đây cũng là một biện pháp hay, tìm đường sống trong chỗ chết.
Mập mạp cũng đi xuống thuyền, bởi vì anh ta quá nặng, tuy chiếc thuyền vẫn còn chịu nổi, nhưng vẫn khiến cho thuyền lắc lư, làm hại Tô Bạch nhất định phải ngồi xổm xuống mới có thể giữ thăng bằng.
Chờ sau khi Nhất Cố cũng đi xuống thuyền, Nhất Cố và mập mạp, hai người cầm mái chèo, bắt đầu chèo thuyền.
Thuyền nhỏ lại phải chịu tải trọng lớn, cho nên tốc độ không nhanh, nhưng lúc chuẩn bị qua một chỗ rẽ, cuối cùng ba người cũng xác nhận, thi thể kia hình như đang trốn tránh ba người, thi thể nổi lềnh bềnh, nhưng tuyệt đối không đi theo dòng nước.
Chỗ góc rẽ có một vách đá không cao lắm, khoảng 4-5 mét, nhưng lại có khả năng cản trở tầm mắt, lúc thuyền của ba người Tô Bạch đi qua, mập mạp lập tức tắt đèn pin, đồng thời dừng mái chèo.
Bên kia có tiếng người truyền đến, tuy khoảng cách có chút xa, không dễ nghe, nhưng quả thật là tiếng người.

- Sophie, cô không nên tức giận, vừa rồi Jack cũng không cố ý làm cô khó chịu.
- Tôi hiểu, tôi hiểu, Laurence, tôi không phải trẻ con, tôi biết tôi làm sai, tôi không nên tự cao tự đại, dùng nước uống để giặt quần áo của mình…
- Cô cũng không cần hiện tại liền…
- Tôi chỉ muốn đi giặt quần áo cho mọi người, sau đó đặt ở trên bếp hong khô. Ngày mai lúc mọi người xuất phát, mọi người có thể mặc được. Xế chiều hôm nay, lúc đi đường, tất cả mọi người đều mệt mỏi.
- Nhưng nơi này rất có thể có nguy hiểm, ba ác ma phương Đông kia có thể xuất hiện vào bất kỳ lúc nào, Jack thậm chí còn nói, có khả năng bọn họ đang ở gần đây để giám thị chúng ta, tìm cơ hội.
- Chúng ta ở cách chỗ cắm trại có mấy chục mét mà thôi. Hơn nữa, Laurence, tôi và cô đều là cường giả, không giống với mấy người thực tập này, mấy ác ma phương Đông kia muốn tới gần, đồng thời ra tay với chúng ta, chúng ta cũng không phải là hạng người để cho bọn họ tùy ý nhào nặn, thậm chí, nếu như chúng ta coi chính mình thành mồi nhử, dẫn mấy ác ma phương Đông tới, chúng ta chỉ cần kiên trì một chút, những người còn lại sẽ có cơ hội vây quanh bọn họ, nếu ngay cả như thế cũng không làm gì được ba ác ma phương Đông, như vậy thế giới chuyện xưa lần này, chúng ta không có nhiều hy vọng sống sót, bởi vì chúng ta đã tận lực.
- Sophie, cô nói rất đúng, cô thật vĩ đại.
- Không, tôi chỉ đang tự mình an ủi mà thôi, dù sao, tôi vừa phạm sai lầm, không phải sao?
Sophie quay đầu lại, cười ngọt ngào với Laurence một tiếng.
Sau đó,
Một giây sau,
Bỗng nhiên, có một cái tay từ trong nước vươn ra, tóm lấy cổ Sophie, cô ta không chút đề phòng, bị kéo xuống dưới sông.
- Sophie! Sophie! Sophie!
……..
- Mẹ nó, làm sao động tĩnh lại lớn như thế, có tiếng nước, còn có tiếng người hét lên.
Mập mạp nói thầm.
- Mập mạp, đèn pin đâu, anh nhanh bật lên xem có chuyện gì xảy ra.
Nhất Cố vội vàng nhắc nhở.
- Được rồi, làm sao lại không sáng nữa? Công tắc hỏng hay nước vào?
Mập mạp lắc đèn pin trong tay:
- Phù, cuối cùng cũng sáng lên.
……..
- Laurence, Laurence, sao thế?
- Xảy ra chuyện gì.
Một đám thanh niên phương Tây từ chỗ cắm trại nhanh chóng xông đến.
Laurence có chút chưa hoàn hồn lại, chỉ tay vào mặt hồ.
Đúng lúc này, đèn pin của mập mạp rốt cuộc cũng sáng lên, bởi vì mập mạp lắc lư đèn pin, đúng lúc chiếu từ cằm lên đến đầu mập mạp.
Phần lớn mọi người đều có ấn tượng hoặc trải qua việc này, trong bóng tối, một chiếc đèn pin đặt ở cằm mình, bỗng nhiên sáng lên, hình ảnh kia tuyệt đối có thể khiến cho người không biết chuyện gì hoảng sợ gần chết.
Một màn này đem đám thanh niên phương Tây giật mình, có người hoảng sợ nói.
- Là ác ma, là ác ma da vàng, bọn họ tới rồi, bọn họ ra tay với chúng ta, Sophie đáng thương, trở thành vật hy sinh đầu tiên của bọn họ…
………
- Làm sao tình cảnh này lại quen thuộc như thế? Tô Bạch bỗng nhiên nói, đồng thời lông mày hắn chậm rãi nhíu lại, giống như là đang suy tư chuyện gì đó.
Mập mạp chỉ về phía bên kia:
- Bên đó có thật nhiều người, còn khá quen, họ nói gì thế? Tiếng Anh?
- Không sai, là tiếng Anh?
Lúc này Nhất Cố cũng lên tiếng, anh ta là thầy giáo cấp 3, cho nên phương diện này, anh ta nhạy bén hơn một chút.
- Tôi nhớ ra rồi, trước kia tôi có xem một bộ phim hài kinh dị, từ lúc chúng ta vừa đến cửa hàng tiện lợi đến bây giờ, hoàn toàn dựa theo nội dung của bộ phim.
- Phim hài kinh dị?
Mập mạp lập tức trở nên có tinh thần:
- Vậy chúng ta là nhân vật chính hay nhân vật phụ?
- Lấy nội dung cốt truyện của bộ phim mà nói, hiện tại những việc chúng ta đang làm là những việc làm của nhóm nhân vật chính. Ở bên kia bờ sông, một đám vai phụ sẽ nghĩ biện pháp giết chết chúng ta, sau đó bọn họ đần độn Âu Mỹmê giết chính mình, đủ loại cơ duyên xảo hợp tự sát, nó không khác mấy Final Destination.
- Ý của cậu là chúng ta sẽ không chết, chúng ta không có việc gì? Chuyện này không tồi…Á!!!
- Vù!
Mập mạp còn đang hưng phấn nói chuyện, bỗng nhiên anh ta hét thảm một tiếng, một ngọn lao được chẻ từ gỗ trực tiếp đâm xuyên thủng cánh tay của anh ta, may mà cánh tay mập mạp nhiều thịt, nhưng một ngọn lao nho nhỏ cứ thế cắm ở trên cánh tay, loại cảm giác đau nhức và nguy hiểm đột nhiên tới, khiến cho mập mạp có chút trở tay không kịp.
Lúc này, Nhất Cố lập tức đưa hai tay ra, một bức tường vô hình được tạo ra từ ý niệm lực, ngay sau đó mũi tên và ngọn lao làm từ gỗ không ngừng phóng tới, đều đập vào bức tường ý niệm lực của Nhất Cố.
- Đây là đãi ngộ của nhân vật chính?
Mập mạp có chút khóc không ra nước mắt, anh ta nhịn đau, cắn răng rút ngọn lao ra khỏi tay mình, sau đó lập tức xé áo mình ra, băng bó lên vết thương, động tác liền mạch, xem ra trên phương diện này, mập mạp rất có kinh nghiệp, gián tiếp nói rõ, trước kia chuyện anh ta bị thương chính là giống như cơm bữa.
Tay Tô Bạch chống đỡ lên mặt thuyền để ổn định thân thể, ngay sau đó trong lòng bàn tay của hắn cảm nhận được ẩm ướt, con mắt Tô Bạch bỗng nhiên trừng lên.
- Thuyền rò nước, nhanh quay vào bờ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất