Phát Thanh Khủng Bố

Chương 79 Hút Máu Của Tôi

Chương 79 Hút Máu Của Tôi


Lần này Jack lại dùng tiếng Trung để hỏi.
Tô Bạch rất hờ hững đem ánh mắt tập trung lên trên người Jack, không có trả lời.
Ngay lập tức, Jack đưa mắt ra hiệu cho hai người bạn đang đứng xung quanh mình, hai người đồng thời tiến đến bên Tô Bạch, Jack đi chính diện.
- Rống!
Tô Bạch giống như một con dã thú bị chọc giận mà gầm rú lên, hai tay bắt đầu múa may điên cuồng, đồng thời hai chân của hắn cũng chậm rãi rời khỏi mặt đất, lơ lửng cách mặt đất khoảng năm centimet.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Trước đây vì cự ly xa cho nên ba gã đấu khí cường giả phương Tây không thể gây nên thương tổn nào cho Tô Bạch, Nhất Cố và mập mạp, bởi vì thực lực bọn họ vẫn chưa cường đại đến mức có thể đem đấu khí của mình gắn vào mũi tên hay giáo để công kích đến một nơi xa, nhưng ngay lúc này, cận chiến ở một khoảng cách gần, năng lực và ưu thế của đấu khí cường giả sẽ hoàn toàn được phô bày ra ngoài.
Nhưng điều khiến Jack bực bội chính là, ba người bọn họ phóng đấu khí ra, lại không có cách nào đến gần thân thể của một con cương thi không có thần trí tỉnh táo, khi cương thi kia điên cuồng múa may hai tay thì bên người lại ngưng kết ra tầng tầng tường băng, lớp băng kia chắn hoàn toàn công kích của ba người bọn họ.
Đúng lúc này thì trong đầu tất cả mọi người đều truyền đến giọng nói của người dẫn chương trình Phát Thanh Khủng Bố:
“Đây là một đêm yên tĩnh, không tin tưởng dẫn đến nghi ngờ lẫn nhau, gây ra những trận chiến đẫm máu,
Mọi người luôn thích theo đuổi và nắm lấy cơ hội đấu tranh cùng đồng loại của chính mình, nhưng lại dễ dàng bỏ qua, coi nhẹ những thứ ở ngay bên cạnh. Trên thực tế còn có nhiều thứ đáng sợ hơn, kinh khủng hơn đang ẩn núp, đang ngủ đông, đang chờ đợi cơ hội ngay bên cạnh mỗi người;
Đây là một khu rừng rậm vô cùng bình thường, nhưng lại không bình thường.
Bởi vì,
Ở chỗ này,
Cái chết,
Không phải là kết thúc.
Điều này chỉ là mở màn, nó chỉ là một khúc nhạc dạo, giờ phút này, câu chuyện xưa mới thật sự bắt đầu.....”
………
Lúc này mập mạp và Nhất Cố, mỗi người đều cầm một thanh pháp trượng, hai thanh pháp trượng này vốn dĩ được hai vị thần ở cuối thông đạo nắm trong tay. Sau khi, mập mạp và Nhất Cố, mỗi người lấy đi một thanh, tượng thần tồn tại sừng sững ở chỗ này không biết đã bao nhiêu năm tháng, vào lúc này lại hóa thành tro bụi bay đi.
Theo sau là âm thanh nhắc nhở của Phát Thanh Khủng Bố vang lên.
Mập mạp và Nhất Cố liếc mắt nhìn nhau, rõ ràng là do hai người đã kích hoạt cái gì đó, cho nên mới làm giai đoạn tiếp theo của nội dung cốt truyện bắt đầu.
Chẳng qua vẫn giống như lần trước, lúc này Phát Thanh Khủng Bố cũng không có thông báo nhiệm vụ chủ tuyến là gì, vẫn khiến cho tất cả mọi người giống như rơi vào trong sương mù.
Câu chuyện xưa vừa mới bắt đầu?
Vì sao?
- Tiếp theo nên làm gì?
Mập mạp hỏi.
- Chúng ta phải đi lên trên trước đã, vừa kéo dài thời gian, vừa cố gắng phá giải bí mật của pháp trượng, đến lúc đó, chúng ta liền có thể chiếm ưu thế tuyệt đối, cho dù có xảy ra tình huống gì, chúng ta cũng sẽ không hoảng loạn.
Lúc này, hai người liền chuẩn bị quay trở ra theo đường cũ, nhưng bỗng nhiên cả đoạn đường bắt đầu sập xuống, ngay cả ngôi nhà gỗ nhỏ kia cũng sập đổ theo.
…….
Ở giao lộ dẫn vào rừng sâu có một cửa hàng tiện lợi tiếp tục tồn tại trong im lặng, ông chủ da đen của cửa hàng vẫn lười biếng, không có chút hứng thú nào với khách hàng và công việc kinh doanh của mình, mọi sự quan tâm của ông ta đều được đặt lên tiết mục đang chiếu trên TV.
Tất cả các khuyết điểm của người da đen đều được tập trung hết trên người ông ta, dĩ nhiên, với tình trạng hiện tại, xét về tình cũng có thể thông cảm được cho ông ta. Cửa hàng này của ông ta thường xuyên không có lấy một người khách, bất cứ ai sống lâu ở một nơi hoang vắng thế này thì tâm lý ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng và mất cân bằng.
Trước cửa hàng dừng lại một chiếc xe vô cùng cũ nát, có ba người từ trên xe bước xuống, một người béo, một người mang mắt kính nho nhã giống như thầy giáo và một người thanh niên khá đẹp trai.
Sau khi ba người này xuống xe cũng không nói chuyện, chỉ cùng nhau yên lặng đi vào cửa hàng tiện lợi.
Ba người không mua đồ ăn mà dừng ở kệ dụng cụ để lựa chọn, mục đích của ba người rất trực tiếp cũng rất rõ ràng.
Lúc tính tiền thì thanh niên béo người phương Đông vẫy tay với hơn mười người phương Tây ngồi sau anh ta.
- Quy tắc cũ, chúng tôi đi trước, các người nhanh lên.
Mười mấy nam nữ thanh niên người phương Tây mỉm cười đáp lại, nhưng trong mắt mọi người hầu hết là thờ ơ lạnh nhạt, không hề có loại sợ hãi vốn phải có.
Ba người bước về lại xe, lái xe chính là một nam thanh niên.
- Vị trí, địa điểm, tình huống hiện tại đều đã biết rõ rồi chứ?
Mập mạp và người đàn ông mang mắt kính kia đều cùng nhau gật đầu.
- Giết bọn họ, chúng ta có thể đạt được tư cách và cơ hội để trở về hiện thực. Trước khi trời sáng, đó là cơ hội cuối cùng của chúng ta, một khi trời sáng thì mọi thứ đều sẽ kết thúc.
Sau khi đi sâu vào rừng, tốc độ xe cũng không hề giảm, chờ khi đến một nơi thì ba người mới cùng nhau xuống xe.
Một người đi vào sâu trong rừng rậm, hai người còn lại đi theo một hướng khác. Phía sau lưng họ, một đám thanh niên phương Tây đằng đằng sát khí cũng chuẩn bị bước ra, đi đầu tiên là một nam thanh niên mặc áo khoác đỏ, khóe miệng lại mang theo vẻ tươi cười như một con chim ưng.
……..
Mà bên này, trận chiến đã kết thúc một cách qua loa, căn nhà gỗ nhỏ sụp xuống, vang lên một tiếng vang lớn. Điều này xảy ra ngay sau khi Phát Thanh Khủng Bố phát ra thông báo, ai nấy đều biết, nơi đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho nội dung cốt truyện phát sinh biến hóa.
Jack và hai người bạn của mình lập tức từ bỏ việc tiếp tục vây đánh Tô Bạch, ngược lại vội vàng chạy về phía chỗ căn nhà gỗ nhỏ.
Tô Bạch tiếp tục giống như một cái xác không hồn, không hề có mục đích gì, cứ thế du đãng trong núi, không khác nào một cô hồn dã quỷ, không tìm thấy được phương hướng về nhà, ánh mắt của hắn lạnh băng, lúc thì ngơ ngác, khi thì bàng hoàng.
Tô Bạch vừa bước qua dòng suối nhỏ, ở trước mặt hắn xuất hiện một bóng người, đối phương ném một gói thuốc và bật lửa về phía hắn, sau đó ngồi xuống tảng đá bên cạnh dòng suối.
Tô Bạch ngây ra một lúc, nhưng dần dần dần hơi thở cương thi trên người hắn bắt đầu rút đi, thân thể bắt đầu căng lên lên, mái tóc xơ xác trở nên mềm hơn, cuối cùng, cả người hắn khôi phục lại được bộ dáng vốn dĩ của mình.
Tô Bạch cúi người nhặt lấy gói thuốc và bật lửa, hắn ngồi xuống bên cạnh người kia, châm một điếu thuốc.
- Cậu không có gì làm, cho nên làm cương thi tuần tra núi?
Đối phương có chút buồn cười hỏi.
- Loại cảm giác điên cuồng không cần phải suy nghĩ này cũng không tồi.
Tô Bạch trả lời.
Đối phương vươn tay vỗ bả vai Tô Bạch rồi cười cười.
- Được rồi, đừng hút thuốc, hút máu tôi đi, có thể mang đến không ít chỗ tốt cho cậu. Nói không chừng uống máu của tôi còn có thể khiến sức mạnh Vampire của cậu tăng thêm một bậc, tôi cũng không cần phải luôn trông cậy vào cái cửa hàng kia. Haizz, coi như tôi xui xẻo đi, có lẽ, thực lực của những người khác cũng chưa có thay đổi gì lớn, chỉ là tâm lý đã bị thay đổi hoàn toàn, có khả năng lớn muốn giết bản thể thay thế của chính mình, nhưng mà, ai bảo bản thể của tôi lại đột nhiên làm loạn chứ?
- Chưa đến nỗi, chúng ta có thể đánh một trận.
Tô Bạch nói.
- Không cần thiết, quá rắc rối.
Người kia kiên trì nói.
Tô Bạch khẽ gật đầu, hé miệng cắn vào cổ của đối phương.
Nhưng mà ngay lúc này, trên tay người kia bỗng xuất hiện một thanh đao, trên mặt đao có khắc trận pháp sơn bạc, đây là thứ có thể khắc chế và gây ra lực sát thương lớn cho Vampire.
“Phốc!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất