Chương 131: Ha ha ha ha ha!
Cho dù tâm tình của ngươi có xấu tới mức nào, có một việc sẽ không vì ý chí của ngươi mà thay đổi hay biến hóa, đó chính là thời gian.
Một ngày trôi qua, lại đến chạng vạng, Châu Trạch ngồi xuống sô pha trong tay còn vuốt vuốt cây bút máy, bên phía tiểu loli còn chưa truyền đến tin tức gì.
Châu Trạch không cho rằng đối phương chỉ qua loa với mình cho xong chuyện, dù sao hiện tại sinh tử của đối phương cũng chỉ là một ý niệm của mình, lần đầu tiên mình gọi cô bé đi làm việc nếu cô bé dám qua loa làm bộ cho xong rồi “biu” một tiếng nằm ngủ dưỡng thương tiếp, vậy mình chỉ còn cách cho cô bé thăng thiên…
Kỳ thực, nếu có người hỏi tro cốt đời trước của mình có quan trọng lắm không, chắc chắn Châu Trạch sẽ trả lời rằng nó cũng chẳng quá quan trọng, thậm chí nếu hiện tại tro cốt đang nằm trên tay mình, lại có người kiến nghị mình vẩy số tro cốt ấy ra biển lớn hay sông lớn, có lẽ Châu Trạch sẽ làm theo ý người đó luôn.
Để chuyện cũ theo gió, để cát bụi trở về với cát bụi, Châu Trạch cũng không giống nhân vật chính trong mấy bộ phim tình cảm đau khổ, coi trọng những chuyện xưa vật cũ gì đó hơn cả sinh mệnh của chính mình.
Nhưng vấn đề là đồ đạc của mình, hơn nữa lại còn là thứ đồ có quan hệ khắc sâu với mình như vậy, nếu tự mình muốn bỏ đi thì cũng thôi nhưng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người khác trộm được.
Đây không phải vấn đề được hình thành từ việc tổn thất lợi ích, đây là một loại mạo phạm trực tiếp!
Tên cha xứ kia, cái tên cha xứ người Nhật Bản kia, Châu Trạch rất hy vọng bản thân mình có thể tìm thấy anh ta ngay, sau đó mình sẽ dùng móng tay sắc nhọn của mình đâm thủng anh ta.
Không phải anh ta muốn tro cốt sao?
Vậy mình sẽ giết chết anh ta sau đó biến anh ta thành tro cốt, lại tìm thêm một ít cứt chó trộn lẫn với tro cốt của anh ta.
Chắc chắn là tiểu loli còn đang tìm, hơn nữa Châu Trạch rất rõ ràng, tiểu loli có thể coi là quỷ sai có thâm niên, căn cơ của cô bé ở Thông Thành đương nhiên phải thâm hậu hơn mình nhiều lắm.
Cho nên cho dù rất không muốn nhưng chuyện duy nhất Châu Trạch có thể làm lúc này chính là nên cười thì cười, nên ngủ thì ngủ, vừa giữ vững tinh thần lực cho mình vừa yên tâm chờ đợi.
Lão đạo có thể nhìn ra hôm nay tâm tình của Châu Trạch không quá tốt.
Người bình thường không thể nào hưởng thụ được cảm giác phẫn nộ khi tro cốt của mình bị người ta trộm mất.
Nhưng ông chủ lại có thể hưởng thụ được.
Lúc này, lão đạo bưng một ly cà phê đến, lão cho rằng bản thân mình nên nói gì đó để hóa giải tâm tình áp lực của ông chủ lúc này, thế là lão nói ngay:
- Ông chủ, chúng ta sẽ tìm được cái tên Nhật Bản kia nhanh thôi, dựa theo mấy tác phẩm điện ảnh và truyền hình bình thường của Trung Quốc, người Nhật Bản chính là chuẩn mực của sinh vật vô cùng nguy hiểm, thế nhưng sinh vật ấy lại không thể sống lâu.
Châu Trạch không để ý tới lão đạo, chỉ bưng ly cà phê lên uống một ngụm.
Anh không muốn nói chuyện phiếm với lão đạo nhiều trong khi tâm tình của anh không tốt, bởi vì anh sợ ngộ nhỡ một lúc nào đó bản thân mình có xúc động muốn đâm chết lão đạo. Có lẽ ông chủ trước đây của lão ta cũng có loại tâm tình này, đúng không?
Lúc này, Đường Thi từ trên tầng đi xuống, hôm nay cô ấy mặc một cái áo đầm màu đen.
Đây là một người phụ nữ rất lãnh diễm, hơn nữa còn là người phụ nữ luôn luôn theo đuổi quy cách và tinh xảo trong việc ăn mặc trang điểm. Đối với cô ấy, chuyện đó đã giống một chứng cưỡng chế ép buộc, Châu Trạch nhớ rất rõ ràng, khi cô ấy mới vừa thức tỉnh đã đòi lão đạo mua quần áo mới để cô ấy thay ngay.
- Uống trà đi.
Giọng nói của Đường Thi lạnh như băng.
- Tôi không muốn đi. - Châu Trạch thực sự không có tâm tình đó.
Đường Thi nhìn Châu Trạch.
Cô ấy đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Cô ấy sẽ không làm nũng, cũng sẽ không cầu người, cô ấy vẫn luôn giữ tư thái lạnh như băng, cũng bởi vậy khi cô ấy nhìn bạn chằm chằm, chắc chắn sẽ khiến bạn cảm thấy vô cùng khó chịu, rất không được tự nhiên.
Châu Trạch là một người có nội tâm khá mềm, cũng là một người hiền lành.
Anh không thể chịu nổi việc nhìn thấy người khác bị ủy khuất hay mất hứng, luôn luôn đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ.
Đương nhiên, chiếc bút máy mình đang vuốt vuốt trong tay vừa vượt ra khỏi sự khống chế của mình, nó đang run run, có vẻ như nó có thể xuyên thấu bộ ngực của mình bất kỳ lúc nào.
Ừm.
Đứng dậy.
- Đi thôi, uống chút trà. - Châu Trạch nói.
Đường Thi thu ánh mắt, đẩy cửa tiệm đi ra ngoài.
- Ông chủ, buổi tối hơi lạnh, cậu mặc thêm quần áo đi. - Lão đạo ở bên cạnh ân cần nói.
Châu Trạch khoát khoát tay ra hiệu bản thân mình không cần.
Sau đó.
Châu Trạch cũng đẩy cửa ra.
Sau đó.
Sẽ không có sau đó.
Bởi vì Đường Thi chỉ đứng ở bên cạnh cột điện gần cửa không nhúc nhích, không giống như người đang chờ xe tới, mà Châu Trạch cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh cô ấy, không biết cô ấy làm vậy là có ý gì.
Nửa giờ sau.
Đường Thi vẫn chỉ đứng đó không nhúc nhích, thậm chí ngay cả vẻ mặt cô ấy cũng chưa từng biến hóa chút nào, Châu Trạch bắt đầu ngồi chồm hổm xuống, lấy ra một điếu thuốc.
Sau một tiếng.
Đường Thi vẫn không nhúc nhích, Châu Trạch thì lại dứt khoát ngồi xuống lề đường, vùng đất dưới chân anh đã có đầy tàn thuốc.
Nhìn cửa tiệm cách mình không tới hai mét.
Châu Trạch thật sự muốn vác búa bổ người phụ nữ này ra xem trong hồ lô của cô ấy có chứa gì, hỏi một chút xem hiện tại trong đầu cô ấy đang muốn gì.
Cô đứng ở vị trí cách cửa không tới hai mét chờ lâu như vậy, vì sao không thể ngồi luôn trong tiệm mà chờ đi?
Bên trong cửa tiệm, lão đạo cùng Bạch Oanh Oanh cả Hứa Thanh Lãng vẫn thường đi lướt qua cửa, nhìn ông chủ vẫn đang ngồi bên ngoài, lại nhìn nhìn, vẫn đang ngồi bên ngoài như trước.
Châu Trạch khẽ ngẩng đầu lên, lại cúi đầu xuống.
Bỗng nhiên trong lòng anh hình thành một loại ảo giác nhân sinh rất chật vật.
Rốt cục cũng có một chiếc Roewe màu trắng lái tới, ngừng lại ở cửa tiệm.
Đã đến rồi sao?
Đối tượng cùng uống trà?
Bởi vì Châu Trạch nhìn thấy Đường Thi cử động, cô ấy đi về phía trước.
Châu Trạch cũng đứng lên nhìn xe cửa bị mở ra, thầm nghĩ xem mình có nên bắt đám nhân viên cửa hàng đang thầm nhìn trò cười của mình trong kia mặc bikini hai mảnh sặc sỡ, cầm bông tua cổ vũ vừa nhảy vừa hô:
- Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.
Nhưng hình như ngoại trừ Oanh Oanh còn dễ nhìn một chút, hai người còn lại không đúng, hình như ngoại trừ lão đạo ra thì hai người còn lại mặc gì trông cũng đẹp mắt cả.
Nhưng kế tiếp, Châu Trạch lại ngây ngẩn cả người, trong xe có một người đã ngồi chờ sẵn, chính là người lái xe, thế nhưng sau khi người lái xe kia xuống xe lập tức mang tới cho người khác một loại cảm giác “miệt mài quá độ”.
Hai mắt có quầng thâm nồng đậm, lại thêm trạng thái phấn khởi này rất dễ khiến người khác liên tưởng tới không biết có phải thằng này đã hít thuốc trước khi lái xe hay không.
- Ha ha ha ha ha.
Tài xế vừa xuống xe lập tức ôm bụng cười to.
Cười ra tiếng lợn.
Châu Trạch đến gần anh ta, cúi đầu nhìn anh ta.
- Ha ha ha ha ha… Nơi này là chỗ nào? - Tài xế vừa cười vừa nói.
- Thông Thành. - Châu Trạch đáp.
Đối phương vừa mở miệng đã nói tiếng địa phương, hẳn là người Tứ Xuyên.
- Ha ha ha ha ha Thông Thành là nơi nào, chưa từng nghe nói tới.
- Một huyện của tỉnh Giang Tô. - Châu Trạch nhắc nhở.
- Ha ha ha ha ha mẹ nó tôi chỉ định lái xe ra cửa mua một chiếc bao cao su, vì sao cuối cùng lại không ngủ không nghỉ chạy tới Giang Tô?
Anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai?
Châu Trạch cảm thấy có lẽ đầu óc của tài xế này có vấn đề rồi.
Được rồi.
Lúc trước Châu Trạch còn đoán rằng người Đường Thi muốn cùng uống trà hẳn chính là vị kia.
Nhưng nếu là người có bộ dạng giống người trước mắt này.
Châu Trạch thật sự muốn theo anh ta cười"ha ha ha" một trận thật sảng khoái.
- Ha ha ha ha ha, tôi mệt mỏi quá, tôi buồn ngủ quá. - Tài xế tiếp tục ha ha ha.
- Ha ha ha ha, con mẹ mày có thể đừng cười nữa được không?
- Ha ha ha ha, không thể, tôi cũng không biết vì sao tôi lại vui vẻ như vậy nữa! - Tài xế.
- Ha ha ha ha, có phải đầu óc mày có bệnh rồi không? - Châu Trạch.
- Ha ha ha ha, đúng vậy đúng vậy, tôi không ngủ không nghỉ chạy xe hơn hai ngàn km từ Dung Thành đến Thông Thành này, hình như đầu óc tôi thật sự có bệnh rồi.
- Ha ha ha ha, rốt cục mày tới đây để làm chi?
- Ha ha ha ha, trong cóp sau của tôi có người, tôi cảm thấy hẳn đó là cha ruột hay mẹ ruột của tôi, vì thế tôi vô cùng vui vẻ đưa người đó tới đây.
- Ha ha ha ha ừm?
Châu Trạch không cười nữa, nhìn về phía cốp xe.
Sau đó anh nhìn thấy Đường Thi đưa tay ra.
Toàn bộ xe chấn động.
Tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên.
Còn chưa hề mở khóa cốp xe thế mà cốp sau đã trực tiếp bật mở.
Tuy rằng chiếc Roewe màu trắng này đã lặn lội đường xa hơn hai ngàn cây số tới đây, toàn bộ thân xe đen thùi vì bụi đất, thế nhưng tư thái bạo lực trực tiếp bật mở cốp xe mà không cần mở khóa như Đường Thi này thật sự hơi quá đáng.
Trong cốp sau có một người đang nằm.
Không đúng.
Nói đúng hơn.
Là một người một con mèo.
Mắt của người này đã bị quấn một lớp băng vải, trên băng vải còn rịn ra một ít máu tươi, mà ở bên cạnh người đó còn có một con mèo đang nằm yên không nhúc nhích.
Một người một mèo đều giống như đã chết, chỉ có lồng ngực hơi phập phồng của bọn họ nói cho người ta biết bọn họ vẫn còn một hơi thở.
Đường Thi tự mình khom lưng ôm lấy con mèo trắng kia, sau đó nhìn về phía tiệm.
- Lão đạo.
- Đến đấy, ách?
Lão đạo chạy chậm qua, lão vừa liếc nhìn cốp sau một cái đã lập tức thất kinh, mau chóng chạy tới ôm lấy người bị bịt mắt kia lên.
- Ông chủ, sao cậu lại biến thành bộ dáng này, thật sự quá thảm, thảm tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Châu Trạch đang ở bên cạnh biết rõ “ông chủ” mà lão đạo vừa khóc vừa gào kia không phải anh.
Thế nhưng anh đang đứng bên cạnh, nghe thấy loại gào khóc thảm thiết như thế luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Một người một con mèo bị Đường Thi cùng lão đạo ôm vào tiệm, mà chủ chiếc xe con kia còn đang tiếp tục vịn cửa xe"ha ha ha ha ha".
Châu Trạch đã thấy rõ được đôi chút, tài xế này thật sự quá xui xẻo, anh ta đã bị thôi miên rồi.
Nếu anh ta ra ngoài mua bao cao su, đoán chừng trong khách sạn còn có một người phụ nữ đang chờ anh ta, kết quả anh ta trực tiếp lái xe chạy một mạch từ Dung Thành đến Thông Thành.
Nhưng phải làm sao mới hóa giải được thuật thôi miên này?
Cũng may, ngay sau khi người trong xe được ôm vào cửa tiệm, hình như tài xế đã khôi phục bình thường, trực tiếp té xỉu trên đất nằm ngáy o..o...
Cuối cùng, tài xế được Hứa Thanh Lãng đưa đến một khách sạn gần đó thuê phòng, về phần ông chủ khách sạn ấy có hiểu lầm gì hay không thì Châu Trạch không rõ lắm.
Anh trực tiếp đi lên tầng hai tới phòng ngủ của Đường Thi, người đàn ông kia đang nằm ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Thật ra, trong lòng Châu Trạch rất cảm kích anh ta, nếu như không có anh ta đại khai sát giới ở Dung Thành, sợ rằng quan hệ của mình và tiểu loli sẽ không trở nên hài hòa như vậy.
Nói không chừng hiện tại mình còn đang phải trốn tránh sự truy sát của tiểu loli, hoặc cũng có thể đã bị giết chết.
- Anh ta có thể tỉnh lại không?
Châu Trạch hỏi.
Đường Thi không đáp, đích thân cầm một cái khăn lông ướt lau mặt cho anh ta.
Cẩn thận từng li từng tí, vô cùng ngoan ngoãn.
Vì sao khi mình bị thương lại không nhận được đãi ngộ này nhỉ?
Tất cả mọi người đều là người mượn xác hoàn hồn, mà hẳn Từ Nhạc phải đẹp trai hơn con hàng trước mặt này, đúng không?
- Tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn hỏi một chút xem liệu anh ta ở đây có khiến quỷ sai ở nơi khác chú ý tới, sau đó lại phái một nhóm người qua đây bao vây tiêu diệt anh ta không?
- Đừng hiểu lầm, tôi không có ý đuổi anh ta đi đâu, chỉ muốn hỏi một chút thôi mà, cũng tiện chuẩn bị cẩn thận…
- Dù sao thì hai người cũng không có giấy chứng nhận quỷ sai, tạm thời không thể nào tẩy trắng thân phận được.
Đường Thi nhìn về phía Châu Trạch, mở miệng nói: - Giấy chứng nhận quỷ sai.
- Anh không biết thật hay là giả không biết vậy?
Châu Trạch lấy giấy chứng nhận quỷ sai của mình ra lắc lắc trước mặt Đường Thi.
- Chính là cái vật này này, có nó là có thể tẩy trắng thân phận, chỉ cần sau đó đừng làm mấy chuyện quá quắt quá là có thể an ổn một thời gian rất dài. Chỉ có điều vật này tương đối khó làm, phải dựa vào vận khí mới được.
Lúc này.
Thân thể của người đàn ông đang hôn mê trên giường hơi hơi run lên một cái.
Trong túi áo của anh ta.
Dường như có thứ đồ gì đó rơi xuống.
Từ trên giường rơi xuống trên sàn nhà.
Rơi đầy đất.
Là đầy đất.
Giấy chứng nhận quỷ sai.