Chương 132: Ba Làng biến mất (1)
Hứa Thanh Lãng ngồi trên ghế sa lon hút thuốc, trước mặt cậu ta còn có một chén rượu được bỏ thêm đá.
Châu Trạch đi tới đưa tay bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
- Anh làm sao vậy? - Hứa Thanh Lãng biết bình thường Châu Trạch không uống rượu.
- Cũng giống cậu lúc trước khi cậu khoe khoang trước mặt cô bé Corgi kia rằng bản thân cậu có hơn hai mươi căn hộ.
- ... - Hứa Thanh Lãng.
Sau một đoạn thời gian im lặng, Hứa Thanh Lãng lại rót thêm một chén rượu cho Châu Trạch, hai người đàn ông ngồi lẳng lặng.
- Để tôi nói cho anh nghe chuyện này, hôm qua tôi đã định nói rồi thế nhưng lại không có tâm tình.
- Hiện tại tôi cũng không có tâm tình.
- Không phải chỉ là chuyện tro cốt của anh đã bị người ta đánh cắp sao, cũng giống với chuyện trước đây anh cắt móng chân ra bị một tên biến thái sưu tầm lại, có cái gì hay mà canh cánh trong lòng?
- Cậu nói thì dễ lắm.
- Ngược lại thật ra tôi rất hâm mộ anh, tôi cho rằng nếu có một ngày tôi có thể vừa uống rượu vừa thương cảm chuyện tro cốt của tôi đã bị người ta đánh cắp, cho dù tôi đang nằm trong chăn cũng có thể bật cười thành tiếng.
Vẻ mặt Hứa Thanh Lãng tràn đầy nghiêm túc.
Đúng vậy.
Nếu là phần mộ tổ tiên bị đào bới hoặc tro cốt của cha mẹ bị kẻ thù trộm, đương nhiên cậu ta sẽ rất phẫn nộ, gấp gáp!
Nhưng hình như cậu ta chưa từng nhìn thấy người nào vội vã khi tro cốt của mình bị trộm mất.
- Cho nên có phải tôi nên đăng Weibo, khiêm tốn xa hoa mà có nội hàm đắc ý một trận? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Ha ha, đừng đùa, đúng rồi, đã tìm được tên trộm chưa?
- Tiểu loli còn đang tìm.
Hiện tại Châu Trạch chỉ có thể chờ đợi tin tức.
Đúng lúc này, Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng đều nhìn về phía đầu bậc thang, lão đạo đang cõng một người đàn ông đi xuống.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
Đường Thi theo ở phía sau không đáp lời Châu Trạch, bên ngoài có một chiếc taxi đậu sẵn, Đường Thi cùng người đàn ông kia cùng nhau ngồi vào trong xe taxi, xem ra bọn họ định rời khỏi đây.
Vừa tới đã đi, người nọ còn đang hôn mê.
Quan trọng nhất là trong khi hôn mê anh ta còn"run" một chút.
Giấy chứng nhận quỷ sai rơi xuống đầy đất.
Châu Trạch còn chưa kịp chờ anh ta tỉnh lại trò chuyện hai câu, người ta đã chuẩn bị rời khỏi.
Đương nhiên, Châu Trạch cũng không giữ lại, bởi vì cả hai bên đều biết bọn họ không phải loại người khách khí hàm súc thích khách sáo này.
Muốn ở lại cứ ở lại.
Muốn đi thì đi.
Không cần phải giả vờ nửa chống cự, nửa nghênh đón làm gì.
Taxi rời đi, nhưng điều khiến Châu Trạch cảm thấy hơi bất ngờ là lão đạo lại lui trở về, không ngờ lão ta lại không nhân cơ hội này chạy luôn.
Châu Trạch cho rằng lão đạo sẽ đi theo bọn họ.
Lão đạo đi về phòng sách, giống hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Này. - Châu Trạch hô lên.
Lão đạo nghiêng đầu nhìn về phía Châu Trạch, trên mặt hiện lên nụ cười hàm hậu, nói:
- Ông chủ, Đường tiểu thư dẫn theo Lương tiên sinh đi trước, mà Đường tiểu thư cũng đã sắp xếp chỗ ở mới xong xuôi cả rồi, bọn họ chuẩn bị đi Thượng Hải, cô ấy nói hiện tại bọn họ đã có giấy chứng nhận quỷ sai, không tiện ở lại đây quấy rối ông chủ nữa.
- Tại sao ông không đi theo bọn họ? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi là lão đạo trung thành của cậu đấy.
Lão đạo nói xong còn trưng ra vẻ mặt nghĩa chánh ngôn từ.
- Nói thật lòng.
- Tôi không rời bỏ cậu được, cũng không nỡ rời khỏi cậu.
- Lời thật lòng.
Châu Trạch nhìn nhìn móng tay của mình.
- Hiện tại Lương tiên sinh đã ra nông nỗi này rồi, sắp tới cửa hàng đồ cúng kia không thể mở bán nữa, cho dù tôi có đi theo cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng tiếp tục ở lại đây với cậu.
Châu Trạch gật đầu, đi tới quầy bar của mình. Mấy ngày nay việc làm ăn khá khẩm, đưa được không ít quỷ hồn xuống âm phủ nên xấp tiền âm phủ cũng dày lên.
Châu Trạch rút ra phân nửa số đó đưa cho lão đạo.
- Đưa cho bọn họ đi, bọn họ vừa chuyển đến đó hẳn sẽ thiếu tiền.
Châu Trạch cảm thấy lo lắng, anh sợ rằng một khi Đường Thi thiếu tiền sẽ trực tiếp đi cướp ngân hàng, người phụ nữ kia chuyện gì cũng có thể làm được.
Tiền âm phủ có thể làm vật tiêu hao, cũng có thể dùng như thẻ ngân hàng, dù sao thì sau khi đốt số tiền âm phủ ấy chắc chắn sẽ có người làm rớt ví tiền ngay trước miệng mình.
Không ngờ tới lão đạo lại trực tiếp lắc đầu, nói:
- Ông chủ, Lương tiên sinh rất có tiền, anh ta có rất nhiều biệt thự ở Thượng Hải, còn có bất động sản ở khắp nơi trên đất nước này. Ngoài ra anh ta còn cất giấu rất nhiều rương cá vàng.
- ... - Châu Trạch.
Tim.
Đau đớn tới không thể thở nổi.
Châu Trạch cảm thấy chỉ trong một giờ ngắn ngủi mà bản thân mình đã bị đánh mạnh hai lần.
Hơn nữa đều bị đánh trong lúc vô hình.
Cất tiền lại, Châu Trạch lặng lẽ ngồi xuống.
Lúc này vừa vặn có một cô bé đi vào cửa, đồ trên người cô bé có vẻ khá rách nát, thậm chí còn không thể hình dung bằng từ quần áo không đủ che thân.
Kỳ thực, thật ra.
Đầu năm nay dưới sự lãnh đạo anh minh của Đảng cộng sản, điều kiện cuộc sống của nhân dân cả nước đang không ngừng tăng cao, đời sống vật chất cùng đời sống tinh thần của nhân dân đều đang không ngừng phong phú đầy đủ hơn.
Thời đại mới chính sách mới.
Sau khi chính phủ đưa ra nhiều chính sách trợ giúp người nghèo khổ, những gia đình thật sự khó khăn đã nhận được sự trợ giúp rất lớn, có thể nói, thời đại nhân dân cả nước đều được xếp vào tầm trung đã không còn xa nữa.
Cho dù trong một vài thành phố vẫn còn đâu đó mấy tên ăn mày, thế nhưng đầu năm nay ăn mày thê thảm tới mức phải mặc quần áo rách nát như vậy thật sự là rất hiếm thấy.
Lão đạo còn đang lau bàn, dường như không phát hiện được sự xuất hiện của cô bé ấy.
Mà tiểu Hầu Tử thì lại trực tiếp nhảy lên đầu lão đạo, hai móng vuốt khỉ của nó bóp đầu lão đạo, thao túng lão đạo nhìn về phía cô bé.
- Có quỷ đến?
Lão đạo vừa lầm bầm lầu bầu vừa lấy nước mắt trâu trong túi tiền ra bôi lên mắt.
Chẳng còn cách nào khác, trong tiệm sách này chỉ có lão không thể trực tiếp nhìn thấy quỷ.
Sau khi nhìn thấy cô bé bẩn thỉu kia, lão đạo rất tự giác nhìn về phía Châu Trạch.
- Ông chủ, khách tới rồi, tiếp khách thôi.
Lão đạo gân cổ kêu lên.
Rất giống với mấy tú bà trong lầu xanh thời cổ đại.
Các cô nương.
Mau ra tiếp khách!
Khách tới rồi.
Mẹ.
Hứa Thanh Lãng đứng lên, chuẩn bị mấy món ăn nguội cùng rượu, Châu Trạch thì lại ra hiệu cho cô bé đi theo mình.
Cô bé có chút ngơ ngác cũng có chút sợ hãi, cô bé nhìn nhìn Châu Trạch rồi lại nhìn nhìn lão đạo, nhưng vẫn hành động theo bản năng đi theo sau lưng Châu Trạch vào trong phòng kia.
Châu Trạch ngồi xuống, ra hiệu cho đối phương cũng ngồi xuống.
Cô bé vừa ngồi xuống Hứa Thanh Lãng đã bưng mấy món ăn nguội còn có màn thầu lên.
Khi cậu ta chuẩn bị rót rượu, đột nhiên Châu Trạch ra hiệu cho cậu ta ngừng lại.
Mặc dù là quỷ thế nhưng cô bé trước mặt này vẫn chỉ là một cô bé.
Hơn nữa từ dáng vẻ của cô bé anh có thể nhìn ra, cô bé này không phải tồn tại giống như Thiên Sơn đồng mỗ.
Cô bé bắt đầu ăn, lang thôn hổ yết.
Hiển nhiên cô bé đã rất đói bụng rồi.
Mà cảm giác đói này cũng giống với cảm giác “đói” khi cô bé còn sống.
Châu Trạch lặng lẽ ngồi ở chỗ đó nhìn cô bé ăn.
Đợi khi cô bé ăn xong rồi, trên mặt cô bé mới lộ ra nụ cười mỉm tràn đầy thỏa mãn, nói:
- Ăn no quá… Cảm giác được ăn no thật là tốt.
Trong giọng nói của cô bé còn mang theo giọng địa phương Thông Thành rất nặng.
Mấy đứa bé tuổi này khó có thể mở miệng nói giọng địa phương được, thông thường bọn nhóc ấy chỉ có thể nói tiếng phổ thông.
- Ăn no rồi thì lên đường đi.
Châu Trạch chuẩn bị mở cửa địa ngục.
Cô bé sợ hãi nhìn Châu Trạch, nhưng cô bé không khóc, cũng không ầm ĩ, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
- Đợi thêm lát nữa. - Hứa Thanh Lãng vốn đang ngồi bên cạnh yên lặng nhìn cô bé ăn bỗng nhiên mở miệng nói: - Em có muốn ăn chút thịt không?
Cô bé sửng sốt một chút, sau đó hai mắt cô bé tỏa sáng, không ngừng gật đầu.
- Vậy chờ một chút.
Lời này là cậu ta nói với cô bé, cũng là nói với Châu Trạch.
Đúng vậy, lão Hứa phải làm một người tốt, vô cùng tốt, Châu Trạch cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản cậu ta, vì thế anh lại tiếp tục ngồi yên ở đó.
Qua mười lăm phút, Hứa Thanh Lãng bưng một bàn thịt kho tàu qua đây, cô bé lại tiếp tục ăn.
Trên thực tế đồ ăn mà quỷ ăn thường là đồ cúng, là hương khói nhang đèn, nhìn cô bé ăn như gió cuốn mây tan nhưng trên thực tế đồ ăn trên bàn mà hai người nhìn thấy lại chưa bị động tới chút nào.
- Thịt này ăn ngon không? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Ăn ngon lắm, ngon lắm. - Cô bé nói.
- Hôm nay tình thương của mẹ tràn lan trong người cậu à?
Châu Trạch có chút tò mò hỏi.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu, hai đầu lông mày ngưng tụ vẻ sầu bi nhàn nhạt, từ ngày hôm qua khi cậu ta trở về trên mặt vẫn luôn treo vẻ u buồn như thế này.
Một người đàn ông.
Thất thân.
Lại có thể u oán như thế, phảng phất như cuộc sống này đã mất hết ý nghĩa.
Châu Trạch cảm thấy vô cùng may mắn vì trong phòng sách của mình không có cái giếng nào, nếu không sợ rằng Hứa nương nương đã lựa chọn trực tiếp hương tiêu ngọc vẫn.
Cô bé ăn xong rồi.
Ăn xong cô bé còn vỗ vỗ bụng.
Nhìn Châu Trạch.
Lần này cô bé rất biết điều, ăn no xong lập tức ngoan ngoãn, là một đứa bé rất hiểu chuyện.