Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 133: Ba Làng biến mất (2)

Chương 133: Ba Làng biến mất (2)

Cô bé biết đã tới lúc bản thân mình phải lên đường.
Châu Trạch đứng lên, vừa mở cửa địa ngục ra vừa nói:
- Vào đi thôi.
Châu Trạch không hỏi chuyện xưa của cô bé, có lẽ là trước đây anh đã nghe quá nhiều chuyện xưa rồi, vì thế Châu Trạch bắt đầu cảm thấy chán ngán không thích nghe nữa.
Phần lớn người chết đi đều có một chuyện bi thương riêng của mình.
Cô bé mở trừng hai mắt nhìn Châu Trạch, hỏi:
- Chỉ cần đi vào là có thể được ăn no sao?
- Ừm.
Châu Trạch gật đầu.
- Vậy để cháu đi gọi mọi người, mấy người trong thôn cháu đều bị đói, cháu muốn tất cả mọi người cùng được ăn cơm no như cháu.
Bàn tay đang mở cửa địa ngục của Châu Trạch run lên một cái.
Còn có"mọi người" để gọi sao?
Điều này đồng nghĩa với bản thân anh có thể tranh thủ thu được một lớp công trạng, đúng không?
Theo bản năng, Châu Trạch đóng cánh cửa địa ngục mà bản thân mới vừa mở ra kia.
Ông chủ Châu đang ở giai đoạn bắt đầu phấn đấu vì công việc, rất cần công trạng để chứng minh bản thân mình, đương nhiên anh hiểu được đạo lý thả dây dài câu cá lớn.
- Nhà cháu ở đâu?
Châu Trạch hỏi.
- Ba Làng. - Cô bé trả lời.
- Ba Làng ở nơi nào? Khu nào? Như Cao hay Cửa Biển, cũng có thể là Cảng Ấp Sùng Xuyên?
Tuy rằng Châu Trạch là người mượn xác hoàn hồn, đời trước anh còn là người Thông Thành, thế nhưng anh thật sự không nhớ rõ Thông Thành còn có một nơi tên Ba Làng.
Châu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng, Hứa Thanh Lãng cũng lắc đầu ra hiệu bản thân cậu ta không biết nơi ấy.
- Cháu không biết. - Cô bé không biết Ba Làng ở nơi nào, thậm chí ngay cả tên mấy huyện Châu Trạch vừa nói ra, cho tới bây giờ cô bé còn chưa từng nghe thấy.
- Vậy...
Châu Trạch cảm thấy không biết nên làm thế nào, chỉ có thể tiếp tục hỏi:
- Vậy cháu có thể trở về theo đường cũ không?
Cô bé u mê lắc đầu. – Cháu không biết cháu đã đi ra khỏi làng bằng cách nào nữa, cháu cứ bước đi bước đi, cuối cùng đi tới nơi đây.
Ngay cả đi theo đường cũ trở về cũng không biết sao?
Châu Trạch bắt đầu hoài nghi, không biết có phải cô bé đã đi từ thành phố bên cạnh tới đây không? Là một con quỷ quá giới? Thế nhưng sau khi ngẫm lại anh lại thấy không đúng, cô bé có thể nói tiếng địa phương Thông Thành, nên khả năng cô bé là người tỉnh khác có vẻ không lớn.
Ngay khi Châu Trạch cảm thấy rất củ kết, Hứa Thanh Lãng đang ngồi bên cạnh lại lấy di động ra, bắt đầu tìm tòi.
- Tìm được không? - Châu Trạch hỏi.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu. - Không tìm được tư liệu hành chính về thôn ấp đó.
- Trên web cũng không tìm thấy sao? - Châu Trạch cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
- Ôi, chờ một chút, nơi này có một bài post nhắc tới “Ba Làng”.
Hứa Thanh Lãng ra hiệu cho Châu Trạch chờ một lát, sau đó anh ta ấn mở bài post, nói:
- Tiêu đề của bài post này là:
- Xin hỏi các bạn đang online, Thông Thành có nơi nào tên Ba Làng không?
- Câu trả lời ở phía dưới là thế nào? - Châu Trạch truy hỏi.
- Không.
- Không biết.
- Chưa từng nghe tới.
- Không.
- Chưa từng nghe nói.
- Lầu trên +1...
Hứa Thanh Lãng không ngừng lướt bình luận, sau đó cậu ta ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn một hồi sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Châu Trạch.
- Tìm được cái gì rồi?
- Nơi này có một bình luận: Khi tôi còn bé bà nội đã nói với tôi rằng bà ấy là người Ba Làng, chẳng qua năm bà ấy mười tuổi bà ấy đã theo bà ngoại quay về nhà cũ ở trấn Hưng Đông.
- Mà chỉ mấy ngày sau khi bà ấy trở lại lại phát hiện, Ba Làng đã không còn nữa.
- Không còn nữa? - Châu Trạch sửng sốt một chút.
Không còn nữa.
Là có ý gì?
- Phía dưới có người truy hỏi. - Hứa Thanh Lãng nói. - Tôi tìm tiếp xem người này trả lời thế nào... Tìm được rồi, anh ta đã đáp lại câu hỏi của người phía trên như thế này:
- Năm đó là năm 1938, chính mấy người tự nghĩ xem vì sao làng không còn nữa.
Năm 1938?
Châu Trạch nhìn nhìn cô bé, lại nhìn Hứa Thanh Lãng, nói:
- Quỷ Nhật đã vào Thông Thành năm 1938, đúng không?
Hứa Thanh Lãng nghĩ một hồi mới nói: - Hình như là tháng ba năm 1938 đã đánh vào Thông Thành.
Nếu thật sự như vậy, cái gọi là Ba Làng rất có thể đã trở thành bi kịch của một thời đại, hẳn khi quỷ Nhật tấn công vào Thông Thành cái thôn này đã bị san bằng, toàn thôn trên dưới ngay cả cô bé nhỏ trước mắt này đều không thể may mắn thoát khỏi, chỉ có bà nội của chủ cmt kia gặp may có thể tránh thoát một kiếp.
Cho đến ngày nay, hiện tại thậm chí còn không thể tìm được ghi chép gì về Ba Làng này, cũng không có ghi chép gì của địa phương.
Nguyên nhân không thể tìm được ghi chép không phỉa vì quan phương lười biếng, mà vào năm tháng đó những thảm kịch tương tự vậy nhiều vô số kể, mấy năm liên tục thế cục luôn có biến đổi, kỳ thực đã có rất nhiều người chết thảm bị mọi người quên lãng.
- Nói cách khác, toàn bộ người trong thôn đã chết vào thời kỳ kháng Nhật đó đều không thể tiến vào luân hồi sao?
Châu Trạch nhíu mày.
Tám mươi năm qua, đã nhiều năm như vậy vì sao vong hồn của toàn thôn còn ở nguyên tại chỗ?
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng nếu nhìn cô bé này có thể đoán được kết cục đúng là như vậy. Hay là thế này, tôi tới thư viện thành phố điều tra địa phương chí (1) thử xem vị trí cụ thể của Ba Làng ở nơi nào, cũng tiện thể hỏi thăm một số người có liên quan thử xem sao.
(1) Địa chí hay địa phương chí là thể loại sách ghi chép, biên soạn, giới thiệu về địa lý, lịch sử, phong tục, nhân vật, sản vật, kinh tế, văn hoá... của một địa phương, ví dụ như Dư địa chí của Nguyễn Trãi hay Gia Định thành thông chí của Trịnh Hoài Đức.
Hứa Thanh Lãng đứng dậy cầm chìa khóa xe của mình trực tiếp ra cửa.
Những chuyện thế này cậu ta rất tích cực, tích cực khác hẳn với Châu Trạch, Châu Trạch tích cực một phần là vì công trạng, mà cậu ta tích cực đơn thuần là xuất phát từ nội tâm muốn làm chút chuyện gì đó thôi.
Nói cho cùng, đều là hương thân phụ lão.
Châu Trạch ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đưa tay chỉ lão đạo: - Ông nhớ trông cô bé.
Lão đạo gật đầu, cùng tiểu Hầu Tử đồng thời trông chừng cô bé.
Cô bé có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ theo bản năng đứng ở nơi đó không dám động đậy gì.
Tiểu Hầu Tử đưa tay ra như muốn kiểm tra linh hồn của cô bé nhưng lại bị lão đạo trực tiếp chụp được, quát lớn:
- Sờ soạng cái gì mà sờ soạng, tuổi tác của người ta còn lớn hơn mày đấy.
Nếu như cô bé không chết, tính toán một chút hẳn hiện tại cô bé đã là người sống thọ chín mươi tuổi.
Nhưng cô bé lại có thể ngây thơ rực rỡ như trước, hoàn toàn giữ lại tâm trí trước khi chết, đây cũng là điều khiến Châu Trạch cảm thấy tò mò nhất. Theo suy đoán của Châu Trạch có lẽ thôn kia đã xảy ra vấn đề gì đó dẫn đến vong hồn của toàn thôn bị nhốt trong thôn không thể nào rời khỏi được, mọi người cùng nhau bị vây trong nơi ấy, không biết xuân hè, không hỏi thu đông.
Muốn biết tình huống cụ thể là thế nào, còn phải là đợi khi Hứa Thanh Lãng tra được tin tức xác thực sau đó mới có thể đi nghiệm chứng.
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra tùy tiện lướt lướt, bình thường rất ít khi anh dùng Wechat QQ mấy thứ phần mềm này, bởi vì nơi đó chỉ có vòng bạn bè của Từ Nhạc. Kể ra thì điều này cũng là một điều khiến Châu Trạch cảm thấy rất bất đắc dĩ, nói cho cùng tài khoản cũ của mình đã không thể sử dụng lại, cũng khó có thể khiếu nại được.
Lướt vòng bạn bè của tên ấy, Châu Trạch ngoài ý muốn nhìn thấy Bạch Oanh Oanh có chia sẻ một bài: - Bàn luận công phu trên giường của đàn ông trong quân đội!
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Đầu nữ thi này tựa như đang bước lên con đường của một thiếu nữ chuuni, càng đi càng xa.
Xem ra đợi khi bản thân mình rảnh hơn một chút phải cẩn thận nói chuyện lại với cô bé này, loại chuyện này một khi đã đụng phải vốn không nên đi đường vòng, phạm vào kỵ húy.
Lúc này, Bạch Oanh Oanh vừa làm xong công việc của mình đang ngồi trong phòng ăn gà, không có ở dưới này.
Châu Trạch cũng đứng dậy đi lên bậc thang, vừa đi vừa tiện tay nhấn vào nút chia sẻ.
Ừm.
Muốn giáo dục thiếu nữ chuuni nhất định phải hốt thuốc đúng bệnh, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Sau khi nhấn vào.
Là một đống hình ảnh trắng trắng xanh xanh.
Sau đó.
Lại một cuộc so tài thi xếp chăn của một nhà xưởng nào đó, người có thể tiến vào Top 3 nhận được giải thưởng đều là những người trước đây đã từng đi lính.
Cái tiêu đề thật sự quá tà ác.
Châu Trạch để điện thoại di dộng xuống, đẩy cửa phòng ngủ ra.
- Cỏ biển cỏ biển, lắc lư theo sóng biển.
- Cỏ biển cỏ biển cỏ biển cỏ biển, nhảy múa trong bọt sóng.
Hai chân trần trụi trắng nõn của Bạch Oanh Oanh trải dài trên giường, đang không ngừng lắc tới lắc lui, cô ấy cầm điện thoại di động vừa lướt video vừa cười như heo cười.
Thậm chí ngay cả khi Châu Trạch tới rồi cô ấy vẫn không chú ý tới.
Sau đó, Châu Trạch đi tới bên giường ngồi xuống cạnh cô ấy.
- Ha ha ha ha.
Bạch Oanh Oanh vừa cười vừa lật người, lập tức cả người trực tiếp úp sấp trên đùi Châu Trạch.
Ngay sau đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất