Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 134: Bịa đặt lung tung

Chương 134: Bịa đặt lung tung

Hàng mi dài run rẩy, đôi môi đỏ mọng mê người hết mím rồi lại mở, làn da nhẵn nhụi cũng hơi ửng đỏ.
Bầu không khí.
Vào lúc này trở nên dịu dàng hẳn.
Vậy mà tên thô lỗ Châu Trạch này không làm xấu danh kẻ phá hoại không khí, nói thẳng:
- Tôi đã nói với cô nhiều lần rồi, trước khi chưa tắm rửa sạch sẽ không được phép lên giường.
Nói xong, Châu Trạch nhìn đôi chân ngọc thon dài lõa lồ khiến người ta liên tưởng vô hạn kia, nhíu mày:
- Bẩn.
Bạch Oanh Oanh lập tức xuống giường mang dép vào, hai tay nắm lại đặt thấp dưới người, đầu hơi cúi thấp trước mặt Châu Trạch, bày xong tư thái sẵn sàng nghe giáo huấn.
Đối với tư thế này, cô ấy thật sự là quen việc dễ làm.
- Giặt sạch khăn trải giường đi.
Châu Trạch nói.
- Vâng, ông chủ.
Bạch Oanh Oanh bắt đầu thu dọn giường đơn, Châu Trạch thì lại đi tới ngồi xuống trước máy vi tính, mở websites ra bắt đầu một lần nữa tìm tòi mấy chuyện về thôn Ba Làng.
Vừa rồi Hứa Thanh Lãng chỉ dùng điện thoại để lướt một lần, khó trách khỏi sẽ có chỗ sơ sót.
Chỉ tiếc là.
Trên mạng ngoại trừ bài post kia, không còn bất kỳ tin tức gì khác về thôn ấy nữa.
Châu Trạch cũng đã mở bài post Hứa Thanh Lãng đọc lúc trước, bài post được đăng ở diễn đàn bản địa Thông Thành, đăng vào năm 2009.
Anh lại tiếp tục xem bình luận của người có bà nội là thôn dân Ba Làng kia một lần, vẫn không phát hiện thêm điều gì, sau đó, Châu Trạch lại lựa chọn xem chủ đề, thật ra trong bài post này có tới hai người biết tới thôn ấy.
Một người đương nhiên chính là chủ của bình luận kia, mà chủ bình luận ấy đã nói hết tất cả những gì anh ta biết, mà người còn lại đương nhiên chính là người đặt câu hỏi, chủ bài post.
Nếu Ba Làng đã bị tất cả mọi người quên lãng, thậm chí ngay cả lịch sử cũng không tồn tại, chỉ còn tồn tại trong mấy câu chuyện xưa bà nội người kia kể lại, như vậy vì sao đột nhiên chủ bài post lại nhắc tới địa danh này, còn đặt ra một câu hỏi như vậy?
Châu Trạch mở link liên kết tới trang của chủ bài post, phát hiện từ sau năm 2009 tới nay chủ bài post không đăng thêm bất kỳ một bài nào khác nữa, Châu Trạch lại sao chép ID của chủ bài đăng.
ID có tên: Nằm gai nếm mật ba ngàn quân Việt trực nuốt Ngô 19800201
Dòng chữ phía trước thì rất quen, mà chuỗi số phía sau, theo phân tích của Châu Trạch đó có thể là sinh nhật của đối phương.
Sau đó, Châu Trạch lại một lần nữa tìm tòi ID này, phát hiện thật sự có thể tìm được một bài post, bài post này được đăng trong diễn đàn Chuyện ma quỷ bồng lai.
Chủ bài post này vẫn là: Nằm gai nếm mật ba ngàn quân Việt trực nuốt Ngô 19800201, mà thời gian đăng bài này cũng là năm 2009 như cũ.
Thế nhưng bài đăng này lại không hot, cũng không có nhiều người bình luận.
Đương nhiên, ngay cả con số phía sau tên ID cũng giống nhau, hiển nhiên đây chính là chủ bài đăng trong diễn đàn địa phương Thông Thành hỏi về người thôn Ba Làng, hiện tại anh ta lại qua diễn đàn Chuyện ma quỷ bồng lai này để kể chuyện xưa.
Châu Trạch thuận theo nhìn xuống, đây là một câu chuyện xưa thật thụ.
Vừa vào bài chủ post đã viết:
- Đây là việc mà chính bản thân tôi đã từng trải qua, tuy rằng nó rất ly kỳ, tuy rằng nó rất hoang đường nhưng tôi tin tưởng rằng những chuyện ấy không phải tôi nằm mơ, cũng không phải tôi đã xuất hiện ảo giác mà đây là những chuyện chân thật tôi đã từng trải qua.
Đây là lời dạo đầu rất dễ nhìn thấy khi nhắc tới chuyện ma quỷ.
Mười năm trước khi việc bịa chuyện xưa này mới thịnh hành, người viết bài thường viết mấy lời mở đầu kiểu giấu đầu hở đuôi cường điệu một chút giống vậy.
Châu Trạch tiếp tục nhìn xuống dưới:
- Tháng ba năm nay, tôi đã lái xe từ một nơi cung cấp điện ở sơn trấn Quan Âm, ừm, tôi là người làm việc ở nơi cung cấp điện ấy, nhưng nhà tôi lại ở bên cạnh sân bay Hưng Đông.
- Từ nhà tôi tới trấn Hưng Nhân phải đi qua cầu vượt, thế nhưng sau khi tan làm tôi không về nhà ngay vì ngày đó tôi phải đi lấy quần áo tôi đã mang đến tiệm giặt từ sáng sớm.
- Mà phòng giặt là kia lại ở ngay trên đường trấn Hưng Nhân, đối diện với trường tiểu học Hưng Nhân.
- Khi tôi lái xe tới đó đã chín giờ tối, người đi trên đường cũng đã ít đi nhiều, thế nhưng khi tôi lái xe tới trước phòng giặt là kia đột nhiên vùng đất dưới chân trở nên gồ ghề, khiến tôi trực tiếp té ngã.
- Ngay từ đầu tôi chỉ cho rằng hôm nay tôi xui xẻo, thế nhưng không ngờ đó chỉ là một sự bắt đầu, bởi sau khi tôi té lăn trên đất tôi chợt phát hiện đường phố cùng nhà cao tầng bên cạnh mình biến mất không thấy đâu nữa, mà dưới người tôi không phải con đường được trải nhựa mà là một bờ ruộng toàn sình lầy, đối diện tôi không phải tiệm giặt quần áo mà là những dãy nhà được xây từ bùn.
- Tôi ngây ngẩn cả người, lập tức quay đầu tìm xe của mình, lại phát hiện xe tôi đã biến thành một đống rơm rạ.
- Lúc đó tôi thực sự sợ hãi, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra, tôi ngồi bệt dưới đất suốt mười lăm phút vẫn cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng, hy vọng bản thân mình có thể tỉnh lại mau một chút.
- Thế nhưng tôi không thể tỉnh lại, sau đó tôi nhìn thấy phía trước tôi có một ông lão dẫn theo một cô bé đang đi về phía tôi, ông lão ấy vác cuốc trên tay, mà cô bé thì đang cầm đồ chơi bằng đường, chơi rất vui vẻ.
- Bọn họ cách tôi càng ngày càng gần, bọn họ cũng đang nói chuyện, mà còn nói giọng Thông Thành.
- Tôi lập tức hỏi bọn họ, nơi này là nơi nào?
- Bọn họ cũng rất tò mò nhìn tôi một hồi, sau đó ông lão trả lời tôi rằng nơi này là thôn “Ba Làng”.
- “Ba Làng” là thôn nào vậy?
- Tôi chưa từng nghe nói tới thôn ấy.
- Sau đó tôi lập tức đứng lên hỏi bọn họ xem phải làm thế nào mới có thể ra ngoài.
- Có vẻ ông lão cho rằng tôi là một tên bệnh tâm thần, đầu óc có vấn đề, vội vàng lôi kéo cháu gái ông ấy rời đi.
- Chẳng còn cách nào khác, một mình tôi lững thững đi vào làng, lúc đó thậm chí tôi còn cảm thấy không biết có phải tôi bị người ta chuốc thuốc mê, sau đó bị bắt tới nơi rừng sâu núi thẳm nào đó… Thế nhưng nghĩ một hồi tôi lại cảm thấy suy đoán ấy của tôi quá sai lầm, tôi là một người đàn ông đường đường chính chính, lừa bán tôi làm gì chứ?
- Dù gì tôi cũng chẳng sinh con được.
- Trong làng này nhà nào cũng đóng kín cửa, thỉnh thoảng còn nhìn thấy mấy nhà đốt đèn có in hằn bóng người trên tường, thế nhưng tôi không dám gõ cửa xin vào, tôi chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đi qua cửa từng nhà một.
- Tôi nghe thấy rất nhiều người trong nhà nói chuyện với nhau, bọn họ đều đang kêu gào bọn họ rất đói bụng.
- Vợ nói với chồng rằng vợ đói.
- Con nói với cha mẹ rằng con đói.
- Cha mẹ già thì lại kêu đói với con cái mình.
- Tất cả người trong thôn này đều đang rất đói.
- Cả buổi tối bọn họ ở trong nhà nói chuyện với nhau,"thật đói thật đói".
- Lúc đó tôi càng đi tâm tình càng hoảng loạn.
- Không hiểu sao tôi lại nảy sinh cảm giác, nếu bọn họ đã đói như vậy không biết liệu lát nữa bọn họ có cùng nhau chạy tới, sau đó luộc tôi lên ăn cho đỡ đói hay không?
- Tôi bắt đầu chạy.
- Chạy thật nhanh.
- Bản năng của tôi đã nhận ra nguy hiểm.
- Tôi muốn thừa dịp bọn họ còn chưa lao ra bắt tôi nhanh chóng chạy khỏi đây, mặc kệ là chạy đến đâu, nói chung tôi chỉ muốn cách cái thôn đáng chết này càng xa càng tốt.
- Tôi không biết mình đã chạy bao lâu.
- Đến cuối cùng.
- Tôi ngất xỉu.
- Sau đó đợi tới ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại.
- Tôi phát hiện tôi đã ngồi trong xe của mình ngủ suốt một đêm.
- Thế nhưng chuyện đêm qua tuyệt đối không phải là mộng, giấc mộng không thể nào chân thật như vậy được!
- Hơn nữa trên ống quần của tôi còn có một lớp sình đất lầy lội.
- Trên cổ trên tóc tôi còn có mấy cọng cỏ.
- Thôn Ba Làng.
- Tôi chắc chắn là nơi này có tồn tại.
- Khẳng định là có!
Chủ bài post còn đăng hình ảnh bản thân ngay lúc ấy, quần áo lầy lội còn có cả cây cỏ.
Thế nhưng rõ ràng đám người bình luận phía dưới chẳng tin tưởng lời anh ta, nói:
- Câu chuyện quỷ này được bịa quá vớ vẩn.
- Chi phí chế tác cũng quá thấp, chỉ cần khiến quần áo của mình bẩn đi là có thể chứng minh những gì mình nói đều là thật sao?
- Ban đầu có một ý tưởng, mà tình tiết phát triển đều do người khác chế ra, chủ post, anh đăng bài chẳng có tâm gì cả.
- Chủ post, không phải lúc đó trên người anh có di động sao, vì sao anh không quay phim chụp hình?
Châu Trạch tiếp tục lướt xuống.
Cũng may là người bình luận bài đăng này không nhiều, bởi vì câu chuyện quỷ này thật không có gì hay, cũng chẳng đặc sắc chút nào.
Thế nhưng ở phía dưới cùng Châu Trạch lại nhìn thấy bình luận của chủ post:
- Mấy người cứ chờ xem, nhất định tôi sẽ nghĩ biện pháp để đến đó một lần nữa, lần này tôi sẽ mang theo chứng cứ trở về, chứng cứ chứng minh rằng đây không phải câu chuyện tôi bịa ra.
Bình luận tiếp theo đã là năm 2010, cũng chính là một năm sau.
- Một năm rồi đấy, con mẹ nó chuyện của chủ post đâu rồi? Còn chưa biên xong đúng không? Tôi vẫn đang chờ dài cổ đây.
Sau đó năm 2011 lại có một bình luận:
- Hai năm trôi qua, rốt cuộc chủ post đã từng quay lại đó chưa vậy?
Một bình luận cuối cùng chính là năm 2012:
- Mọi người tản đi đi, chủ post đã lặn rồi.
Châu Trạch nhìn một chút, bỗng nhiên cả người sửng sốt một chút,
Trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên một đoạn văn:
- Ông Lưu Tử Ký ở đất Nam Dương là bậc cao sĩ, nghe kể chuyện, hân hoan tự đi tìm lấy nơi đó, nhưng chưa tìm ra thì bị bệnh mà mất. Từ đó không ai hỏi thăm đường đi nữa.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất