Chương 135: Kịch bản, hình như sai rồi
Bạch Oanh Oanh ôm khăn trải giường mới vừa giặt xong trở lại, tất cả quần áo đều được phơi ở tầng hai, đương nhiên, mặc dù tốc độ giặt quần áo Bạch Oanh Oanh rất nhanh thế nhưng tuyệt đối không hề là làm qua loa cho xong.
Cô ấy rất rõ ràng, về phương diện vệ sinh gia đình này ông chủ mình gần như mắc phải chứng ám ảnh cưỡng chế.
Nói ngắn gọn.
Chính là rất khó hầu hạ.
Có đôi khi Bạch Oanh Oanh còn oán thầm trong lòng:
Sở dĩ đời trước ông chủ nhà mình là cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ cũng không phải không có nguyên nhân, rất có thể là vì núm bình sữa chưa được tiêu độc anh sẽ không uống, chăn đệm không được giặt giũ sạch sẽ anh sẽ không ngủ, mà cha mẹ chưa tắm rửa tuyệt đối không thể chạm vào người anh, hậu quả là cha mẹ anh không chịu nổi đành phải vứt bỏ đứa con này.
Đương nhiên, loại oán thầm như vậy Bạch Oanh Oanh chỉ dám thầm nói trong lòng một chút, có chết cô ấy cũng không dám nói thẳng ra miệng.
Mà mỗi lần bị giáo huấn cô ấy còn phải bày ra vẻ mặt đã thụ giáo, sau đó nắm lấy tay ông chủ mình cùng nhau chạy tới nơi thiên đường vô cùng sạch sẽ kia, làm bộ như đã vui vẻ lĩnh hội được tinh thần của anh.
Từ trong tim.
Đã là như thế.
Trời không sinh Bạch Oanh Oanh, muôn đời như đêm dài.
Châu Trạch đứng bên cửa sổ hút thuốc, bài post đó anh đã xem, mà nó cũng cho anh rất nhiều tin tức.
Trấn Hưng Nhân.
Tiệm giặt quần áo.
Hẳn vị trí của thôn chính là ở nơi đó.
Thậm chí, Châu Trạch còn có thể nhìn ra rất nhiều tin tức trong bài post không có, bởi vì anh là quỷ sai lại không phải quỷ sai sức trâu trước đó nữa, anh đã bắt đầu chậm rãi vào nghề quen thuộc nghiệp vụ.
Quỷ xuất thân từ người, người chắc chắn sẽ biến thành quỷ, nhưng người quỷ khác đường, chỉ có một đường nhỏ chia cắt hai bên.
Dương gian cùng cõi âm.
Hai bên cùng tồn tại cũng đối lập lẫn nhau.
Hạng người gì mới có thể dễ gặp quỷ?
Có gặp phải chuyện đặc thù, đây là một loại.
Còn có một loại khác chính là người sắp chết, tuổi thọ sắp hết, cũng giống như dung lượng trong bộ nhớ không còn nhiều nữa, 10086 (1) sẽ không ngừng nhắn tin tới nhắc bạn.
(1) 10086: hotline di động Trung Quốc.
Đến giờ.
Ngươi cần phải đi.
Vào lúc đó, tuy rằng ngươi là người sống nhưng ngươi sẽ biến thành người chết nhanh thôi, tử khí trên người ngươi cũng đã càng thêm dày đặc.
Loại dày đặc này không chỉ đơn thuần là do bị bệnh mà có, mà là bệnh nặng quấn thân, có lẽ chỉ cần ngươi gặp bất trắc gì, hoặc là một tai nạn xe cộ gì đấy hoặc cũng có thể là ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc… đều có thể khiến ngươi chết đi.
Nói chung.
Ngươi sắp ngỏm rồi.
Sau đó rất có thể ngươi sẽ gặp quỷ, mà khí tràng đối lập giữa hai người cũng dần dần dung hợp với nhau.
Kết hợp với chuyện từ năm 2009 đến nay chủ bài post này chưa từng bình luận đáp lại đã có thể đoán được đại khái, hẳn lâu chủ đã thật sự “lặn” rồi.
Thế nhưng dựa vào ghi chép những chuyện anh ta đã trải qua ở thôn Ba Làng, lại thêm lời của bé gái dưới tầng kia, thật ra anh đã có thể phác họa đại khái toàn bộ câu chuyện này.
Năm ấy có một ngôi làng bị quân Nhật tàn sát sau khi chúng đánh vào Thông Thành.
Tám mươi năm sau.
Người trong thôn kia, không đúng, là cái thôn quỷ kia vẫn bị vây nhốt ở trong khu vực ấy, không cách nào đầu thai, không cách nào chuyển thế.
Bọn họ cũng không biến thành lệ quỷ, bởi nếu bọn họ biến thành lệ quỷ lại thêm tám mươi năm lên men, sợ rằng từ lần đầu tiên chủ bài post đi vào đã sớm bị ăn tươi, không thể nào quay ra được.
Hơn nữa cô bé vẫn có thể ngây thơ rực rỡ như trước, phảng phất như chỉ vừa mới chết.
Rốt cuộc đã có nguyên nhân gì dẫn đến một làng hài hòa như vậy xuất hiện?
Bạch Oanh Oanh phơi chăn xong lại lén lén lút lút ngồi vào trước máy vi tính, thiếu nữ nghiện internet vừa quan sát Châu Trạch vừa muốn len lén chơi trò chơi một hồi, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm màn hình, rất tự nhiên xem qua câu chuyện xưa kia sau đó lập tức nói:
- Ông chủ, đây không phải là thật đúng không?
Châu Trạch gật đầu.
Đúng vậy.
Đây là phiên bản.
Cho tới nay, mọi người vẫn chỉ coi bút ký của Đào Uyên Minh như một thế ngoại đào nguyên, từ đó lý giải, mà trên thực tế phiên bản này nhìn như một câu chuyện bình thường, thế nhưng chung quanh nó lại lộ ra quỷ dị cùng âm trầm.
Nếu như đổi lại tầm mắt của một người bình thường khác, hoàn toàn sẽ coi đây là một câu chuyện ma quỷ được bịa đặt ra, một người đánh cá đi nhầm vào thôn quỷ, cũng giống như những gì chủ bài post đã nói.
Mười ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên bệ cửa sổ, chỗ này nhất định mình phải đi.
Không nói tới chuyện nếu có thể đưa hết toàn bộ quỷ hồn của thôn kia vào âm phủ, chắc chắn bản thân mình sẽ có thể được chuyển sang chính thức… chỉ riêng một điểm hương thân phụ lão này thôi đã đủ để Châu Trạch thử ra tay trợ giúp.
Tám mươi năm trước, khi dân tộc trầm luân bọn họ đã trở thành vong hồn đáng thương dưới dao mổ của kẻ xâm lược, bọn họ đã phải cực khổ suốt tám mươi năm, đã đến lúc bọn họ nên được giải thoát.
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Hứa Thanh Lãng.
Thế nhưng đầu bên kia lại truyền tới thông báo thuê bao đang nằm ngoài vùng phủ sóng, điều này khiến Châu Trạch cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hiện tại không phải Hứa Thanh Lãng đang ở thư viện thành phố sao, vì sao tín hiệu điện thoại ở nơi đó lại kém như vậy?
Một lát sau, Châu Trạch lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, vẫn không thấy đối phương bắt máy, Châu Trạch không có ý định đợi cậu ta, trực tiếp ra hiệu cho Bạch Oanh Oanh trông tiệm, còn mình thì dẫn theo lão đạo cùng nhau đón xe đến trấn Hưng Nhân.
Nguyên nhân khiến anh dẫn theo lão đạo cùng đi rất đơn giản, một là vì năng lực trông giữ vong hồn của lão đạo không mạnh, ngoại trừ sờ đũng quần căn bản là lão ta không có sức ràng buộc vong hồn gì, mà vong hồn của cô bé kia cần Bạch Oanh Oanh coi chừng.
Thứ hai là tiểu Hầu Tử này chỉ thân thiết với lão đạo, lần này nếu anh muốn tìm ra lối vào thôn Ba Làng mà chủ bài post đã nhắc tới, vẫn cần con súc sinh này trợ giúp.
Vừa nghĩ tới đây.
Ánh mắt Châu Trạch lập tức rơi vào trên người tiểu Hầu Tử, vốn tiểu Hầu Tử đang gối đầu trên người lão đạo bỗng nhiên ngẩng đầu nhe răng trợn mắt với Châu Trạch.
Ha.
Có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình sao?
Hoặc là.
Nó có thể cảm nhận được bản thân mình đang mắng nó?
Châu Trạch đưa tay nắm lấy đuôi của tiểu Hầu Tử, né tránh tầm mắt của tài xế phía trước, nhìn chằm chằm tiểu Hầu Tử.
Hình như nó đã lớn thêm một chút rồi.
Cũng nặng hơn một chút,
Ha ha.
Gan cũng mập ra nhiều.
Tiểu Hầu Tử rất bất mãn uốn éo người, nó vẫn luôn có chút không ưa Châu Trạch, vì thế khi còn trong phòng sách nó vẫn thường đi chơi với lão đạo, đối với Châu Trạch, từ trong xương nó luôn có một loại cảm giác sợ hãi cùng kiêng kỵ.
Dù sao thì tiền thân của tiểu Hầu Tử đã bị Châu Trạch dùng móng tay đâm chết.
Nó cùng Châu Trạch, một người một khỉ giống hai sợi dây quấn chặt vào nhau, quan hệ nhân quả loạn tới rối tinh rối mù.
Tới nơi, xuống xe, Châu Trạch nhẹ nhàng duỗi lưng một cái.
Trấn Hưng Nhân là một thị trấn nhỏ, ở khá gần nội thành, mà bên cạnh nó còn có sân bay. Vị trí Châu Trạch đang đứng chính là hướng bên phía Thập tự nhai, là giao lộ của mấy con đường nhỏ.
Hướng chính bắc là trường tiểu học Hưng Nhân, hướng chính nam là một dãy nhà trọ, mà con đường ở giữa có rất nhiều cửa hàng nhỏ.
Mà cửa hàng giặt là kia cũng đang ở nơi ấy.
Sau khi tính toán vị trí, trong đầu Châu Trạch bắt đầu mô phỏng lại hình ảnh chủ bài post té ngã cùng hơi chủ bài post đậu xe.
- Ông chủ, hẳn là phương hướng trường tiểu học. – Đúng lúc này, lão đạo mở miệng nói.
- A? - Châu Trạch hơi nghi hoặc, lão đạo có trình độ cỡ nào anh biết rất rõ.
- Ha ha, mặc dù tôi không thể nhìn ra cái gì nhưng tôi lại có kinh nghiệm, dựa theo lẽ thường, mấy nơi như trường học hoặc là bệnh viện đều được xây dựng trên vùng đất đã từng là bãi tha ma.
- Bởi vì giá rẻ, mà nhất là nơi như trường học, nó không cần được xây ở những nơi náo nhiệt, cho dù khu ấy có hẻo lánh hơn một chút cũng không sao cả.
- Hơn nữa, không phải hiện tại khu đất nào có trường học thì khu đấy sẽ trở nên rất phát triển sao? Cho dù là rất nhiều năm về trước, trường học được xây ở nơi nào chắc chắn nhân khí ở nơi ấy sẽ được tăng lên, vì thế khi quy hoạch đô thị, thường thường sẽ không quy hoạch xây dựng trường học ở những nơi giàu có phát triển, mà sẽ chọn một nơi hẻo lánh một chút, cũng tiện kéo kinh tế nơi đó phát triển lên.
Lão đạo nói mạch lạc rõ ràng, quả thật cũng có vài phần đạo lý.
Châu Trạch nhìn nhìn tiểu Hầu Tử, nói: - Có thể nhìn ra thứ đồ gì không?
Tiểu Hầu Tử gãi gãi đầu, nhảy từ trên người lão đạo xuống, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Sau đó, nó u mê lắc đầu.
Hai mắt Châu Trạch hơi híp, anh không cho rằng tiểu Hầu Tử đang trộm dùng mánh lới.
Có thể là vì trời còn chưa tối hoàn toàn, có một vài chỗ, khi trời còn sáng nó sẽ bị áp chế, chờ đến lúc đêm tối mới có thể dễ dàng hiện ra dấu vết.
Cứ như vậy, Châu Trạch cùng lão đạo đi vào một cửa hàng bán đồ ăn nhanh gần đó, gọi một chút đồ uống cùng đồ ăn vặt, ngồi chờ.
Trường tiểu học cũng tới giờ tan học, bên ngoài có rất nhiều xe cộ tụ tập, chờ khi học sinh trong trường tiểu học tan hết cũng là lúc trời đã sụp tối, mà nhân khí ở chung quanh cũng bắt đầu giảm xuống.
Tính toán thời gian hiện tại đã không xê dịch quá nhiều, loại chuyện này thật sự không cần phải đợi tới giờ tý các kiểu...
Lại dẫn tiểu Hầu Tử ra ngoài, lúc này dường như chỉ thoáng chốc tiểu Hầu Tử đã bắt được cái gì đó, bắt đầu không ngừng xoay tròn tại chỗ, lão đạo đang ở sau lưng tiểu Hầu Tử cũng đi vào bên trong cái vòng ấy.
Châu Trạch thì lại đứng bên cạnh nhìn.
Rốt cục, trong miệng tiểu Hầu Tử phát ra một tiếng xèo xèo C-K-Í-T..T...T, sau đó nó trực tiếp xông về phía đường cái.
Nhưng vào đúng lúc này, một chiếc xe con vừa lúc lái tới, thật ra tốc độ của chiếc xe ấy cũng không nhanh nhưng tiểu Hầu Tử lại chẳng khác gì đang lao vào bánh xe của người ta!
- Két..!
Xe con thắng gấp, chủ xe mắng:
- Con chó ở đâu lao ra vậy!
Chủ xe xuống xe kiểm tra một vòng, mới vừa rồi anh ta nhìn thấy có một đoàn vàng vàng phóng thẳng tới xe của mình, kết quả sau khi anh ta xuống xe lại không hề phát hiện vết tích máu gì, lập tức mắng thêm vài câu lại lên xe lái đi.
Lão đạo có chút không kịp phản ứng, ngay khi tiểu Hầu Tử lao ra ngay cả kêu lão cũng không kịp kêu.
Thế nhưng ngay sau đó lão đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hầu Tử không bị xe đụng vào.
Nói một cách chính xác hơn.
Hầu Tử đã vào đó.
- Ông chủ, làm sao bây giờ?
Lão tỏ ý hỏi.
Châu Trạch đứng tại nguyên chỗ, vòng vo vài vòng dọc theo vị trí Hầu Tử đã xoay quanh lúc trước, sau đó thuận theo hướng kia đâm thẳng tới, trong nháy mắt, Châu Trạch cảm thấy dường như móng tay của mình khẽ run lên, giống như đã bắt được thứ đồ gì đó, thuận thế trảo một trảo.
- Ông!
Ngay sau đó, hoàn cảnh bốn phía bắt đầu vặn vẹo.
Nhà cao tầng.
Đường cái.
Xe cộ.
Đều biến mất không còn gì.
Nơi này biến thành một bờ ruộng toàn sình, mà ở cách đó không xa chính là mấy dãy nhà được xây dựng từ bùn đất rơm rạ.
Khỉ lông vàng ngồi xổm phía trước Châu Trạch, nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch thì lại nhìn khắp bốn phía.
Anh biết.
Mình cũng đã vào được.
Về phần lão đạo.
Phỏng chừng lão ta không thể vào đây được, trừ phi lão ta sắp xuôi tay tắc thở, nói không chừng sẽ có thể trùng hợp đi tới nơi này.
Xa xa có một cặp ông cháu dẫn nhau đi tới, là ông nội dẫn theo cháu gái.
Cô bé này hơi giống với cô bé đang trong phòng sách của mình, không nhìn kỹ còn tưởng rằng hai người là một.
Đối mặt.
Cũng có cảnh đối mặt giống hệt với miêu tả của chủ bài post.
- Nơi này là nơi nào vậy? - Châu Trạch hỏi.
Dựa theo kịch bản, hẳn bọn họ sẽ trả lời mình một câu nơi này là “Ba Làng”.
Nhưng một màn kế tiếp.
Lại làm cho Châu Trạch sửng sốt một chút.
Ông nội không trả lời.
Cô bé cũng không trả lời.
Một già một trẻ.
Cứ như vậy nhìn chằm chặp Châu Trạch cùng tiểu Hầu Tử.
Khóe miệng bắt đầu rất nhỏ dãi rất khoa trương.
Đồng thời mắt bọn họ.
Cũng bắt đầu chậm rãi nổi lên tia sáng đỏ!
Ây.
Đạo diễn.
Kịch bản.
Hình như sai rồi?