Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 136: Quỷ đói sổng chuồng

Chương 136: Quỷ đói sổng chuồng

Sự tiến triển của chuyện này dường như đang bắt đầu chậm rãi lệch khỏi quỹ đạo đi về phương hướng không thể khống chế nổi, chí ít, hiện tại Châu Trạch còn chưa chuẩn bị tâm lý cho sự thay đổi đó.
Trạng thái mà cô bé đã biểu hiện ra khi đi tới tiệm sách của mình khiến Châu Trạch không ngờ tới, người trong thôn này.
Không đúng.
Là quỷ trong thôn này lại có thể biến thành tình trạng như vậy.
Rõ ràng bản thân mình đến đây là để phổ độ cho bọn họ, cứu vớt bọn họ.
Nhưng hiện tại rõ ràng bọn họ lại coi mình như đồ ăn ngon.
Ông cụ càng già càng dẻo dai, đi lại như gió, khi ông cụ quơ cuốc bay mua thậm chí còn khiến Châu Trạch cảm thấy cứ như mình đang nhìn Trình Giảo Kim đánh ba búa đầu, rất mạnh mẽ.
Mà mái tóc của cô bé kia cũng dựng ngược lên, diện mục dữ tợn, tốc độ rất nhanh, kêu to liên tục.
Đây là biểu hiện của lệ quỷ, thông thường vong hồn không thể làm tới loại trình độ này.
Lúc này.
Già đánh về phía Châu Trạch,
Trẻ thì đánh về phía Hầu Tử.
Hầu Tử quơ cái chùy đồ chơi bằng nhựa của mình lên, thế nhưng vừa nhìn thấy khí thế hung hãn của lệ quỷ, nó lập tức đứng ra sau lưng Châu Trạch.
Từ trong tim nó.
Đã hình thành một loại tín ngưỡng.
Mà đây cũng đã gần thành nếp sống của tiệm sách.
Thậm chí ngay cả động vật cũng đều bị cảm hóa.
Phải biết rằng trước đây Hầu Tử luôn tỏ thái độ khinh thường, xa cách khó gần với Châu Trạch, nhưng vào lúc này, nó quyết định cực kỳ nhanh, tạm thời không so đo chuyện cũ nữa.
Tuy rằng chuyện có thay đổi, dường như đã cầm nhầm kịch bản.
Thế nhưng Châu Trạch còn chưa đến mức bị hai lệ quỷ dọa tới mức không biết phải làm sao.
Lúc này, anh tiến về phía trước một bước, móng tay trên hai bàn tay dài ra, ngay sau đó chung quanh anh xuất hiện từng luồng khói đen.
Sau hai lần bị trọng thương tiến vào trạng thái cương thi kia, hiện nay Châu Trạch đã có thể điều khiển móng tay cùng sử dụng lực lượng được tăng thêm càng thuận buồm xuôi gió hơn.
So với việc dùng móng tay cào xé như những mụ đàn bà chanh chua đánh lộn lúc trước, trạng thái hiện tại của Châu Trạch đã dễ nhìn hơn nhiều.
- Bịch !
- Bịch !
Khi khói đen đánh vào người ông cụ cùng cô bé kia, dường như trong thoáng chốc động tác của hai người trở nên chậm lại, mà Châu Trạch thì có thể nhẹ nhàng đi lướt qua giữa hai người.
Vạt áo tung bay.
Nhàn nhã đi dạo.
Hai cánh tay.
Chậm rãi rơi xuống đỉnh đầu của hai người bọn họ.
Giống hệt như thần tiên phủ xuống.
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.
Lúc này, tiếc nuối duy nhất của anh chính là lão đạo không ở trong này, nếu không người tri kỷ như lão đạo nhất định sẽ quay lại một màn này giúp anh, lưu giữ lại để ngày sau thưởng thức.
Sau đó bản thân mình sẽ lặng lẽ hút một điếu thuốc, tỏ vẻ khinh thường chẳng thèm chú ý tới.
Ngụ ý đây chỉ là chuyện bình thường, chẳng đáng nhắc tới.
Thế nhưng ngay khi móng tay của Châu Trạch vừa đâm vào đầu của hai ông cháu, chuẩn bị tuyên cáo kết thúc tất cả thì.
Thân thể của ông cụ cùng cô bé bỗng nhiên vặn vẹo, sau đó triệt để tiêu tán.
Tốc độ kia.
Thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ “biu” của tiểu loli!
Hai tay Châu Trạch còn đang lơ lửng ở giữa không trung.
Bản thân mình đã bày binh bố trận, thế nhưng người phối hợp diễn lại chạy mất.
Hơi xấu hổ.
Thả tay xuống, xoay người, Châu Trạch ngạc nhiên phát hiện trên con đường nhỏ ở xa xa bóng dáng của hai ông cháu lại xuất hiện lần thứ hai.
Ông nội vác cuốc nắm lấy tay của cháu gái.
Một già một trẻ dường như mới từ đồng ruộng trở về.
Mang theo một niềm hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Cũng giống hệt một câu thơ thế này: Từ những người già tóc bạc cho tới những đứa trẻ để trái đào, đều hớn hở vui vẻ.
Tiểu Hầu Tử cũng cảm thấy ngơ ngác, hiển nhiên, cái đầu khỉ của nó không thể nào hiểu được một màn trước mắt này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Một già một trẻ lần thứ hai đi tới, ông cụ nhìn về phía Châu Trạch, có chút tò mò mà hỏi thăm:
- Chàng trai, cậu từ đâu tới đây vậy?
- Tôi cũng không biết. - Châu Trạch nhún nhún vai.
Mẹ nó.
Lần này anh thực sự không biết.
- Cậu lạc đường rồi sao? - Ông cụ tốt bụng hỏi.
- Xem là thế đi. - Châu Trạch thở dài.
- Nơi này là Ba Làng, cách vùng nội thành cũng không xa, cậu cứ đi dọc theo con đường này thẳng về phía nam sẽ có thể vào thành. - Ông cụ tốt bụng chỉ đường.
Cô bé còn đang chơi đùa đồ chơi làm bằng đường trong tay, thân thể cô bé hơi thon gầy nhưng vẫn ngây thơ đáng yêu như trước.
Hình tượng của hai ông cháu lúc này và hình tượng của người vừa muốn ăn thịt người lúc trước, thật sự là hai thái cực khác hẳn nhau.
- Được, cháu biết rồi. - Châu Trạch gật đầu.
Hai ông cháu đi vào trong thôn, cười cười nói nói.
Châu Trạch ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lúc trước anh không chú ý tới thế nhưng bây giờ vừa để ý lập tức thấy, hình như ở bên rìa của ánh trăng trên bầu trời có nổi lên huyết quang nhàn nhạt.
Chín năm trước khi chủ bài post kia tới đây lần đầu tiên, đã trải qua cảnh tượng giống hệt với cảnh tượng khi mình tới đây lần thứ hai, nếu không sợ rằng từ lần đầu tiên anh ta đi đến đây đã không thể thoát ra được, cũng chẳng thể nào đăng bài lên.
Thế nhưng cũng trong bài đăng ấy, anh ta đã từng nói khi anh ta đi lại trong thôn vào buổi tối, nghe thấy người nhà nào cũng nói mình đói, muốn ăn thứ gì đó, điều này có nghĩa thật ra từ chín năm trước cái thôn"đói" này đã bắt đầu xảy ra vấn đề.
Mà lúc này, khi mình tới đây vào chín năm sau, vấn đề này dường như đã được lên men tiến sâu thêm một bước nữa.
Từ nay về sau, nếu như lại có"người đánh cá" không cẩn thận đi đến nơi này, sợ là người đó sẽ không thể thấy được chốn đào nguyên chất phác, chỉ có thể trở thành khẩu phần thương lực của rất nhiều vong hồn trong cái thôn này.
Ở đây.
Đã từng bước từng bước biến thành một vùng đất dữ.
Châu Trạch mở rộng bước chân đi vào trong thôn, anh phải đi vào thôn này nhìn thử xem, chí ít anh phải điều tra rõ ràng được năm đó khi quỷ Nhật Bản đến đây tàn sát thôn này, đã có chuyện gì xảy ra.
Vào những năm đất nước lâm nguy ấy, oan hồn chết đi đếm không xuể, vì sao duy chỉ có cái thôn này có thể tồn tại dưới một phương thức quỷ dị tới như vậy?
Mỗi khi có chuyện dị thường xảy ra tất phải có nguyên nhân.
Nhà trong thôn đều được xây dựng từ bùn đất rơm rạ, có mấy nhà có điều kiện khá giả hơn một chút thì có thể lợp ngói nhà như nhà trong nội thành, đây cũng có thể coi là những kiểu nhà phố biến tám mươi năm trước.
Châu Trạch nhớ tới những ngày tháng khi bản thân còn bé, anh đã từng nhìn thấy những căn nhà giống vậy ở mấy vùng nông thôn của Thông Thành, mặc dù đó đều là nhà tổ của người ta thế nhưng gần như không thể ở lại được.
Nhà nào cũng có hàng rào tre cùng sân viện riêng, thế nhưng nơi đây rất khô, thậm chí còn là khô một cách quá đáng. Có thể nói trong mấy nhà ở đây ngoại trừ có trồng một số loại cây như hành tây, gừng, tỏi hay là một ít dưa cải… đa số đất đai còn lại đều vô cùng hoang vu bằng phẳng, ngay cả một cọng cỏ cũng không có.
Một bà già ngồi trên băng ghế nhỏ trước cửa, tay cầm chỉ may đang may giày vải, bà già ấy may rất chân thành, cũng rất chuyên tâm, thế nhưng dù Châu Trạch đang đứng ở một nơi cách bà già ấy rất ca vẫn có thể nhìn thấy bà già này vừa thêu thùa may vá vừa chảy nước miếng.
Trên mặt đất.
Đã tích thành một vũng nước lớn.
Một màn này tương đối quỷ dị.
Thế nhưng bà già kia lại hồn nhiên không cảm giác được, cho dù nước miếng của mình đã thấm ướt giày vải trong tay thế nhưng bà già ấy vẫn tiếp tục thêu thùa, đắm chìm trong thế giới của chính bà ta.
Cũng may, khi Châu Trạch cùng tiểu Hầu Tử đi qua bà già ấy không ngẩng đầu lên, dù thế nhưng Châu Trạch vẫn không dám hồn nhiên coi bà ta chỉ như một người qua đường giáp, có vết xe đổ của ông cụ cùng cô bé lúc trước, Châu Trạch rất rõ ràng, không biết lúc nào người trong thôn này sẽ bị cảm giác đói bụng phá huỷ trực tiếp biến thành lệ quỷ.
Phía trước có một cái giếng, một người phụ nữ đã có chồng chừng ba bốn mươi tuổi đang múc nước, vóc dáng của người phụ nữ này rất khá, mặc dù dáng vẻ có hơi quê mùa nhưng nếu đặt ở những năm 30, người phụ nữ này đã có thể tính là mỹ nữ chốn nông thôn tiêu chuẩn.
Vóc dáng cao gầy, bộ ngực trĩu nặng, hai mông tròn trịa tản ra hơi thở nguyên thủy nhất cũng khiến người ta dễ xúc động nhất.
Nhưng khi người phụ nữ này xách theo thùng nước xoay người lại, Châu Trạch có thể nhìn thấy trong miệng đối phương đang cố gắng hàm chứa thứ gì đó đen sì, cố sức nhai nuốt cái thứ đen sì ấy.
Đó là tóc của cô ta.
Cô ta vừa xách nước vừa cắn xé nhai nuốt tóc của mình, cô ta rất đói, đói tới lả cả người.
Bà già đang may giày vải ngẩng đầu lên, nhìn về phía người phụ nữ đang múc nước, hô to:
- Quả phụ chết tiệt, chồng đã chết rồi còn ăn mặc trang điểm xinh đẹp như thế, cái miệng phía dưới rất cơ khát, đúng không?
Người phụ nữ bị gọi là quả phụ kia cũng không tỏ ra yếu kém, trực tiếp hô lên:
- Bà già thối, người ta chẳng giống bà, sợ rằng cái miệng dưới của bà ngay cả bọt cũng chẳng phun ra được.
- Phi, cô nói mấy lời không đứng đắn gì đó, cả ngày chỉ biết câu dẫn đàn ông!
- Tôi muốn, ngày nào tôi cũng muốn đấy, tôi chỉ hận không thể khiến tất cả đàn ông trong thôn này đều lên giường của tôi ngay đêm nay, để tôi từng bước từng bước mà ăn bọn họ.
- Rán lên.
- Hấp lên.
- Trộn rau.
- Chậc chậc…
- Mùi vị kia... thật khiến người ta không thể chịu nổi, không thể chịu nổi mà, thật muốn đàn ông quá…
Quả phụ nói xong càng thêm dùng sức nhấm nuốt tóc của mình.
Mà dường như bà già kia cũng đã bị thuyết phục, nước miếng của bà ta chảy ra càng nhiều hơn, trên mặt cũng hiện lên vẻ ước ao.
Châu Trạch đi qua giữa hai người, không biết vì sao nhưng có vẻ dường như hai người này không hề nhìn thấy Châu Trạch. Thế nhưng sau khi Châu Trạch cùng tiểu Hầu Tử đi xa rồi.
Bà già cùng quả phụ bỗng nhiên chậm rãi ngẩng đầu, cùng nhìn về phương hướng Châu Trạch đi qua.
Trong đôi mắt hai người nổi lên một màu đỏ thẫm.
Mấy căn nhà ở phía trước thoạt nhìn tương đối lớn hơn một chút, trên mái nhà còn được lợp ngói, nơi cửa còn có ụ đá, điều này tượng trưng cho gia cảnh sung túc.
Châu Trạch đi vào đình viện, trong viện không có người nào chỉ có mùi thịt truyền từ trong phòng bếp tới, Châu Trạch đi qua đưa tay vén rèm cửa sổ lên.
Bên trong là một lò đất người nông thôn thường dùng.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang chất thêm củi vào bếp, trong bếp lò lửa cháy rất to.
Thế nhưng trong cái nồi đặt trên bếp lại không có gì cả, chỉ là một nồi nước sôi lớn đang không ngừng sôi trào.
- Vợ à, nước sôi rồi, em mau ra đây đi.
Người đàn ông hướng về một nơi khác hô lên, dường như anh ta đã vội tới mức không thể chờ đợi nổi nữa.
Giống hệt như ông chồng trong đêm tân hôn thúc giục vợ mình mau mau đi tắm vậy.
- Đến đây, đến đây, nhìn cái tướng của anh kìa!
- Lúc làm chuyện khác còn chẳng thấy anh nghiêm túc cố sức như vậy, hết lần này tới lần khác cứ quan tâm chuyện vặt này.
Người đàn ông chạy ra khỏi bếp lò, ôm lấy phụ nữ, hô lên:
- Nhanh, nhanh, nhanh, anh không nhịn được nữa rồi, không nhịn được nữa rồi.
- Anh chờ em một lát.
Người phụ nữ cởi hết quần áo của mình.
Dường như căn bản là hai người không nhìn thấy bên cửa sổ còn có một người đang đứng nhìn.
Sau khi người phụ nữ cởi hết quần áo lập tức lộ ra bóng lưng trắng nõn nà, thế nhưng trên cánh tay phải của người phụ nữ này lại đã sớm ửng đỏ, giống hệt như miếng thịt lợn được đặt trên lò than nướng.
Người phụ nữ trực tiếp bò lên trên bếp lò, sau đó ngồi vào trong nồi nước đang sôi sùng sục kia, vừa múc nước sôi dội lên người mình vừa mở miệng mắng chồng mình:
- Anh mau lấy thêm củi đi, nấu không chín là không thể ăn đâu! Nhìn anh đi, cái đồ vô dụng này, mau mau nhiệt tình hơn chút đi, bà đây còn chưa thoải mái.
- Được rồi!
Ông chồng lập tức đi ra phía sau nhét thêm củi vào lò.
Mà người phụ nữ thì đang ngồi trong nồi, vừa tự nấu mình.
Vừa cắn một cái lên cánh tay phải mà chính cô ta đã dội chín.
Híp mắt.
Vô cùng hưởng thụ nói:
- Mùi vị thật tuyệt…


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất