Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 142: Công trạng của ông chủ Châu!

Chương 142: Công trạng của ông chủ Châu!

Nếu nhìn kỹ chiếc nhẫn này sẽ thấy trên bề mặt nhẫn đã có vài vết rạn, khiến người ta cảm thấy chiếc nhẫn đã không còn hoàn mỹ nữa, kìm lòng không đậu mà dâng lên một loại cảm giác tiếc hận vô cùng.
Châu Trạch không vội trực tiếp đeo nhẫn lên trên tay mình, anh chỉ đặt nó vào trong túi áo.
Chiếc nhẫn này không tầm thường, Ba Làng có thể tồn tại dưới phương thức như thế này suốt tám mươi năm chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan với chiếc nhẫn nạy, nếu mình mạo muội đeo nó vào tay mình, không biết có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hay không.
Hơn nữa, hiện tại cũng không phải lúc để nghiên cứu chiếc nhẫn này, còn có một chuyện anh còn chưa làm xong, đây là chuyện cơ bản nhất, cũng là chuyện quan trọng nhất.
Châu Trạch chủ động đi về phía từ đường, nhìn đám người đang vui cười phía bên kia, ánh mắt anh cùng người trẻ tuổi đang đứng bên ấy đối diện nhau vài giây, người trẻ tuổi khẽ gật đầu.
Giữa bọn họ đã hình thành một loại ăn ý.
Người trẻ tuổi kia đã sống tới chín mươi chín năm, trải qua chiến tranh cùng với vô số phong vân rung chuyển, người đã trải qua nhân sinh như vậy có thể nói là vạn lý không một, mà cũng chính nhân sinh ấy đã mang đến cơ trí cho ông, khó có người nào có thể bắt chước hay vượt qua được.
Rất nhiều chuyện không cần nhiều lời, nhưng hai bên đều hiểu.
Hai tay Châu Trạch giao nhau, chậm rãi căng ra.
Cửa địa ngục cũng được mở ra một cách chậm rãi.
Đây là đoạn cuối.
Đây là chốn người chết trở về.
Là con đường mà tất cả chúng sinh phải đi qua!
- Các hương thân, đi thôi!
Người trẻ tuổi dẫn theo các hương thân đi về phía Châu Trạch.
Tám mươi năm mưa gió.
Nỗi khổ gì cũng đã trải qua.
Khó khăn gì cũng đã gặp phải.
Vào lúc này, người trẻ tuổi cảm thấy đã đến lúc bản thân mình nên nhắm mắt, dẫn theo các hương thân cùng nhau nhắm mắt.
Đối với kết thúc như vậy người trẻ tuổi cảm thấy rất hài lòng, đây là kết thúc mà ông ấy vẫn chờ đợi, cũng là kết thúc mà ông ấy mong đợi.
Ngày trước, các hương thân bị ông ấy liên lụy mà chết, sau khi ông ấy biết được tin tức đã quỳ trước gốc hòe già của doanh trại quân đội suốt một buổi tối.
Sau đó suốt bảy năm liền ông ấy hăng hái chiến đấu trong bể máu, chỉ muốn kết liễu tính mạng mình trên chiến trường đánh đuổi quỷ Nhật, để không phải áy náy với sự hy sinh của các hương thân!
Nhưng trên chiến trường, càng không sợ chết lại càng không chết được, ông ấy cứ còn sống sau từng trận chiến đấu, sau đó lại còn được lên chức.
Đợi khi quỷ Nhật đầu hàng, ông ấy cũng cảm thấy chán nản không còn hứng thú, ông ấy cho rằng sứ mệnh của mình đã được hoàn thành, cũng là lúc nên kết thúc, vì thế ông ấy thống hận nội chiến, dưới cái nhìn của ông ấy, chuyện phát động nội chiến hoàn toàn là một loại khinh nhờn đối với tất cả hương thân Ba Làng cùng những người đã anh liệt tử chiến trên chiến trường kháng Nhật!
Quỷ Nhật đã bị chúng ta đuổi đi, chiến tranh thế giới lần thứ hai cũng đã kết thúc, thế nhưng ngay lúc ấy trên vùng đất phương Đông Trung Quốc kia rõ ràng còn phát sinh một trận hỗn chiến lớn cấp bậc triệu người!
Cho nên ông ấy khởi nghĩa.
Ông ấy chỉ hy vọng thế cục hỗn loạn này có thể sớm ngày kết thúc.
Từ khi còn trẻ đến lúc tuổi già, nhân sinh của ông ấy đã có quá nhiều điểm cong, nhưng cho tới tận hôm nay, cho đến giờ phút này, người trẻ tuổi mới nhận ra, nhân sinh của mình thật viên mãn.
Chỉ thiếu một dấu chấm tròn nữa là có thể kết thúc viên mãn.
Người trẻ tuổi dẫn đầu đi vào cửa địa ngục.
Phía sau ông ấy, các hương thân một người nối tiếp một người đi vào theo.
Không ai phản kháng.
Cũng không có người nào khóc rống.
Trên mặt mọi người đều mang theo ý cười.
Ở nơi sâu trong ý cười ấy còn có một loại giải thoát.
Mệt mỏi, tất cả mọi người đều đã quá mệt mỏi.
Có nhiều thứ là giả, nhưng những người đang sinh hoạt trong sự giả dối ấy làm sao có thể không biết được một chút nào chứ?
Đây là một giấc mộng, một giấc mộng mà tất cả mọi người đều đang cố gắng giữ vững.
Mà hôm nay, mộng tỉnh, mà kết cục cũng rất tươi đẹp.
Cũng bởi vậy, đương nhiên không có người nào không cam lòng, cũng không có người nào oán giận.
Có, chỉ là hào hiệp cùng thản nhiên.
Hứa Thanh Lãng đứng bên cạnh lặng lẽ đếm đầu người.
Người cuối cùng chính là cô bé cầm món đồ chơi bằng đường kia, cô bé nhìn nhìn Châu Trạch, cười cười, khóe mắt híp lại thành hình vầng trăng đáng yêu, sau đó cô bé nhún nhảy một cái tiến vào cửa địa ngục.
Châu Trạch buông tay ra.
Cửa địa ngục tiêu tán.
- Lên đường bình an.
Châu Trạch chậm rãi nói.
Hứa Thanh Lãng hơi cúi đầu, cũng hơi cúi người:
- Lên đường bình an.
Nói thật, việc giữ vững cửa địa ngục cũng là một việc rất mệt mỏi, hơn nữa còn phải giữ nó lâu như vậy.
Nhưng ông chủ Châu chưa từng thoải mái như thế bao giờ.
Được rồi.
Ở trước mặt các thôn dân mà nói chuyện công trạng quả thật rất không thích hợp.
Đặc biệt là ngay dưới bầu không khí như thế này.
Hẳn nên khóc mới đúng.
Đều cố gắng khóc thật lớn cho tôi!
Thế nhưng cảm giác thoải mái khi công trạng liên cụng vào sổ không ngừng kích thích thần kinh của ông chủ Châu.
Cố gắng.
Rất cố gắng.
Khóc không được.
Thực sự là không khóc được.
Ngược lại còn phải kìm nén lắm mới không bật cười.
Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh thấy vậy cảm thấy cạn lời
- Anh muốn cười thì cứ việc cười đi, vốn đã có vấn đề rồi, còn nín cười nữa vấn đề sẽ càng lớn hơn đấy.
Châu Trạch nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh Lãng, nói:
- Lập một tấm bia cho bọn họ đi, làm một tấm bia kỷ niệm gì đó đại loại vậy.
- Tôi không có ý kiến, anh quyết định là được rồi.
- Nhưng tôi không có tiền, tôi còn nợ tiền cậu với Oanh Oanh nhà chúng ta đấy.
- … - Hứa Thanh Lãng.
Trong lòng Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên hiện lên một loại dự cảm không rõ.
Không được.
Không thể.
Cự tuyệt!
- Được xem là một người có tới hai mươi mấy căn hộ, bán bớt một căn lập bia tưởng niệm cũng là chuyện nên làm, đúng không? - Châu Trạch hỏi.
- … - Hứa Thanh Lãng.
- Cậu phải suy nghĩ kỹ một chút, tám mươi năm trước nếu không có sự trả giá cùng hi sinh của bọn họ, sợ rằng cậu đã không thể sống một cuộc sống hòa bình thịnh thế như bây giờ, mà giá nhà cũng không thể tăng cao như vậy.
- Đúng không?
- … - Hứa Thanh Lãng.
- Cho nên, hẳn là cậu rất nguyện ý nhỉ?
- Vì sao tôi cảm thấy anh đang bắt chẹt tôi trên mặt đạo đức. -Hứa Thanh Lãng rất bất mãn nói.
- Xem tâm tình của cậu đi, thực ra cái loại tiền âm phủ này có thể nhìn thấy, nhưng có nhiều thứ lại không thể nhìn thấy. - Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh Lãng.
- Chuyện này đợi sau rồi hãy nói.
Châu Trạch không tiếp tục nói tới đề tài này nữa, theo bản năng đưa tay lấy giấy chứng nhận của bản thân ra.
Nhiều thôn dân như vậy.
Hẳn là đã đủ công trạng, nhỉ?
Bản thân anh hiện còn mang thân phận “tạm thời”, không biết có thể bỏ qua thân phận này chuyển thành “chính thức” chưa?
Vậy mà.
Vừa mở giấy chứng nhận ra xem.
Châu Trạch ngây ngẩn cả người.
Công trạng: 99%.
Điều này có nghĩa bản thân đã ngay sát cánh cửa đó rồi nhưng chưa thể đi vào!
Nó tuân thủ nghiêm ngặt theo lời hứa, thực sự chưa thể trở thành “chính thức”.
Có thể trở thành chính thức là cầm thú.
Nhưng không trở thành chính thức tức là còn không bằng cả cầm thú!
- Bao nhiêu? - Hứa Thanh Lãng đang ở bên cạnh cũng rướn người qua nhìn xem. - Nếu anh chuyển chính rồi có phải cũng nên cho chúng tôi một ít tiền âm phủ coi như tiền thưởng không?
Khi Hứa Thanh Lãng nhìn thấy con số 99% này, cậu ta không phúc hậu mà nở nụ cười.
Cười đến rất khoa trương.
Rất bừa bãi.
Châu Trạch thở dài, nhìn Hứa nương nương cười đến rực rỡ như vậy, nói:
- Lão Hứa, có chuyện cần phải thương lượng với cậu.
- Nói.
- Có thể giúp đỡ tôi một chút không?
- Ừm, có thể giúp đỡ.
- Cậu là Huyền tu, hẳn sau khi cậu chết xác suất cậu hóa thành quỷ sẽ cao hơn người bình thường nhiều, đúng không? Như vậy đi, để tôi giết cậu sau đó cất giữ linh hồn của cậu, từ đó giúp tôi thu thập đủ %, được không?"
- … - Hứa Thanh Lãng.
Lắc đầu, Châu Trạch cười cười, nói: - Chớ khẩn trương, không sao đâu, không phải trong tiệm còn có một cô bé nữa sao?
Chỉ cần đưa cô bé kia đi bản thân mình cũng có thể viên mãn, thật sự viên mãn.
Lần này hai người không lao đầu vào đống cỏ tranh nữa, sau khi chiếc nhẫn rơi xuống bị Châu Trạch lấy đi, nguyên một đám thôn dân cùng vào cửa địa ngục, hoàn cảnh nơi này cũng đang từ từ trở nên phai nhạt.
Đến cuối cùng.
Trùng khít với hiện thực.
Hứa Thanh Lãng cùng Châu Trạch đứng trên đường cái, lão đạo cùng Hầu Tử thì đang đứng đối diện với bọn họ.
Lên xe, vẫn là Hứa Thanh Lãng lái xe, Châu Trạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế không ngừng vuốt vuốt giấy chứng nhận trong tay.
Thành thật mà nói, hiện tại Châu Trạch đang có cảm giác như một học sinh được thầy giáo bổ nhiệm làm tổ trưởng.
Rất ngây thơ.
Nhưng cũng có chút kích động.
- Ha ha. - Hứa Thanh Lãng cười hai tiếng. – Chỉ mới thế đã vui thành cái dạng này, chờ ngày sau khi anh thăng chức tới thái sơn mở được nha môn, không phải sẽ trực tiếp vui chết sao?
- Nếu quả thật có một ngày như vậy, sau khi cậu chết tôi sẽ giúp cậu.
- Coi như anh còn có chút lương tâm. - Hứa Thanh Lãng lão hoài thậm úy (1).
(1) Lão hoài, chỉ lòng dạ người già. Thậm úy, chỉ vui mừng, thoải mái. Lão hoài thậm úy, chỉ người già nào đó, hay nhiều người già lòng được an ủi, thỏa mãn.
- Tôi sẽ giúp cậu có thể mang giới tính nữ khi đầu thai ở kiếp sau, triệt để giải trừ nỗi thống khổ cùng không thoải mái của cậu.
- Ken két.
Xe phanh gấp, người trong xe bị chấn động một chút.
Hứa Thanh Lãng phải hít sâu đến vài lần mới có thể áp chế xung động muốn bóp chết Châu Trạch.
Mẹ nó.
Cậu ta thật sự sợ rồi.
Bởi vì dựa theo lý luận.
Châu Trạch hoàn toàn có thể làm được chuyện đó.
- Nếu bỏ đi cái chức danh “tạm thời” này có ích lợi gì không? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
Châu Trạch không đáp.
- Là công lực tăng mạnh? Có thêm một món pháp bảo? Hay cho anh thêm một đặc hiệu nữa? - Hứa Thanh Lãng truy hỏi.
Châu Trạch lắc đầu: - Tôi đã từng hỏi tiểu loli thử, cô bé nói sau khi trở thành chính thức thì mỗi lần đưa người xuống địa ngục, trên quyển sổ sẽ tự động xuất hiện một câu bản án.
- Bản án?
- Tương đối giống với bản án bên trong Hồng Lâu Mộng.
- Vậy rốt cuộc nó có tác dụng gì? - Hứa Thanh Lãng không hiểu hỏi.
- Trâu bò hơn.
- Ừm?
- Cũng có nghĩa là thêm thể diện hơn một chút.
Sau khi nói xong.
Châu Trạch ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Nhìn trời.
Khi xe vừa chạy đến cửa tiệm, Châu Trạch xuống xe trước, 99% rồi chỉ còn thiếu 1% nữa, mà 1% ấy lại đang ở bên trong.
Trước đây anh sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó nên đã phòng bị sẵn, tạm thời Châu Trạch chưa đưa cô bé vào địa ngục, chỉ để Bạch Oanh Oanh trông chừng cô bé.
Cho nên sau khi đẩy cửa tiệm ra, Châu Trạch trực tiếp hô lên:
- Oanh Oanh?
- Ưm ưm ưm ưm.
Thanh âm này truyền tới từ phía sau quầy bar.
- Này? - Châu Trạch lại kêu một tiếng.
- Ưm ưm ưm ưm.
- Cô làm cái gì vậy? Đừng làm rộn, mau đưa vong hồn kia tới đây.
- Ưm ưm ưm ưm.
Châu Trạch ý thức được có điểm gì đó không đúng, lập tức vòng qua quầy bar, lại phát hiện Bạch Oanh Oanh đang ngồi ở chỗ kia, đã bị một sợi dây màu đen cột chặt hai tay hai chân, đồng thời trên miệng cô ấy còn bị bịt lại.
Cô ấy chỉ có thể phát ra mấy tiếng “ưm ưm” như thế.
Châu Trạch lập tức đi tới cởi dây trói giúp Bạch Oanh Oanh, thế nhưng ngay khi ngón tay anh đụng tới sợi dây màu đen kia lập tức truyền tới một cơn đau đớn, Bạch Oanh Oanh bị đau đến mức thân thể đang không ngừng run.
Hít sâu một hơi, Châu Trạch để móng tay của mình dài ra, dùng móng tay rạch đứt sợi dây kia, sợi dây gãy lìa trực tiếp hóa thành một cọng dây rơm thông thường tiêu tán trong không khí.
- Làm sao vậy?
- Ông chủ! Ưm…
Bạch Oanh Oanh trực tiếp nhào vào trong lòng Châu Trạch, ôm cổ Châu Trạch khóc rống, phảng phất như đã phải chịu đựng ủy khuất rất lớn.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Châu Trạch hỏi lần nữa.
- Cô gái nhỏ kia… Oanh Oanh không đánh lại cô gái nhỏ kia, Oanh Oanh thật vô dụng, đã khiến ông chủ mất mặt rồi.
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ sau lưng Bạch Oanh Oanh, sắc mặt có chút ngưng trọng hẳn lên, lại hỏi:
- Cô gái nhỏ kia?
- Đúng, cô bé ấy muốn đi, tôi ngăn cản cô bé ấy, sau đó cô bé ấy trực tiếp trói tôi lại.
- Cô bé đâu?
- Đi rồi.
- Đi rồi?
- A, cô bé ấy còn để lại một dòng chữ, hình như viết trên quầy bar.
Lúc này Hứa Thanh Lãng đi tới, cũng nghe được đầu đuôi câu chuyện trực tiếp lục lọi trên quầy bar, tìm được một trang giấy, khoa tay múa chân rất kiên quyết, nói thẳng:
- Khi còn bé sợ quỷ, cảm thấy bọn họ rất dữ tợn đáng sợ.
- Lớn rồi lại cảm thấy sợ người, cho dù bọn họ áo mũ chỉnh tề.
- Viết không tệ. - Hứa Thanh Lãng nói.
- Đây là do tôi viết. - Châu Trạch mở miệng nói, nói xong, Châu Trạch cũng đi tới, tiếp tục lục tìm mấy trang giấy trên quầy bar.
- Anh viết? Vậy tờ giấy cô bé ấy viết đâu? Hẳn là càng thêm trang bức hơn anh. - Hứa Thanh Lãng hiếu kỳ nói.
Sau đó.
Hứa Thanh Lãng ngây ngẩn cả người.
Sau khi Châu Trạch đẩy mấy tờ giấy lung tung trên quầy bar ra.
Ở trên bàn của quầy bar, có một dòng chữ xiên xiên vẹo vẹo do trẻ con viết:
- Món thịt kho tàu thực sự rất ngon!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất