Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 143: Phán quan! (1)

Chương 143: Phán quan! (1)

Thời gian lại qua thêm hai ngày, hai ngày này cũng rất kỳ quái, không một bóng quỷ nào tới cửa, mỗi đêm ông chủ Châu đều ngồi trong tiệm sách.
Đợi.
Đợi.
Đợi đến gần như đã trông mòn con mắt, thế nhưng lại không đợi được bất kỳ bóng quỷ nào.
Điều này khiến Bạch Oanh Oanh cảm thấy không thể nhìn nổi, lấy tính tình bại hoại của ông chủ thật khó có khi chú tâm đầu nhập vào công việc tới mức này, thế nhưng trời đã phụ lòng ông chủ, chẳng có khách hàng nào tới cửa.
Về phần cô gái nhỏ đã trói Bạch Oanh Oanh lại kia chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa, mà thân phận của cô bé ấy cũng đã trở thành một ẩn số.
Có thể cô bé ấy là một thôn dân của thôn kia.
Nhưng cũng có thể cô bé vốn không phải người trong thôn.
Sự xuất hiện của cô bé ấy chỉ vì xe chỉ luồn kim dẫn đạo Châu Trạch chú ý tới chuyện của Ba Làng, mượn tay mình để xử lý sạch sẽ Ba Làng kia.
Châu Trạch đã đoán được thân phận của cô bé ấy, thậm chí anh còn cho rằng có thể cô bé ấy là một quỷ sai có thân phận cao hơn cả mình?
Tỷ như bộ đầu?
Thậm chí... là phán quan?
Chỉ có điều vì hình tượng Thần Chung Quỳ (1) đã xâm nhập vào lòng người quá sâu, nếu phán quan đúng là cô bé kia, Châu Trạch thật sự cảm thấy lo lắng cho thẩm mỹ cùng phong khí của địa ngục.
(1) Chung Quỳ: là vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa.
Tiểu loli có bộ dạng ấy thì cũng thôi đi, nhưng một phán quan cũng biến thành cô gái nhỏ mềm mại, vậy lẽ nào cả Thập điện Diêm La đều là những em gái đáng yêu?
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ bông đùa một chút thôi, đoán chừng chuyện này là không thể nào.
Tiểu loli còn đang tìm kiếm tung tích của cha xứ kia, trên đường tìm kiếm cô bé còn truyền tin tới một lần, nói rằng cô bé sẽ sớm tìm được người. Châu Trạch cũng không để cô bé đi tìm cô gái nhỏ kia, một người có thể trực tiếp trói nữ thi đã tồn tại suốt hai trăm năm như Bạch Oanh Oanh, chỉ cần cô bé ấy không có ác ý bản thân mình không nên trêu chọc cô bé ấy làm gì.
Huống hồ xét về lý về tình, hành động của cô bé ấy không hề mang lại ảnh hưởng xấu gì.
Thế nhưng khi nào bản thân mình mới có thể tìm được con quỷ kế tiếp đây?
Chỉ còn thiếu 1% nữa.
- Người hãy mau trở lại!
- Tôi đã không thể chờ đợi thêm nữa!
- Người hãy mau trở lại... ...
Trong phòng sách vang lên giai điệu một bài hát, Châu Trạch ho khan một tiếng nhìn về phía Hầu Tử đang ở bên cạnh, Hầu Tử lặng lẽ ngừng hát.
Lão đạo ngồi ở đối diện, bởi vì khách trong phòng sách không nhiều lắm nên lão ta rất nhàn nhã, lão ngồi đó vừa cắn hạt dưa vừa xem ti vi. Gần đây tin tức quốc tế rất phong phú, ngươi hát bè ta lên đài, thật sự là nhiều tới mức không kịp xem hết.
Châu Trạch đứng lên tự rót cho mình một ly nước, khi anh đi ngang qua người lão đạo, bỗng nhiên lão đạo mở miệng nói:
- Ông chủ, trong địa ngục có đài truyền hình không?
- Ông đoán thử xem?
- Hẳn là có nhỉ? - Lão đạo nói ra suy đoán của mình.
- Ha ha. - Xa xa, Hứa Thanh Lãng đang thử pha chế hương rượu cocktail mới đột nhiên bật cười thành tiếng.
- Cậu cười cái gì? Cậu còn chưa chết, người chưa chết không có quyền lên tiếng. - Lão đạo liều chết nói.
- Vậy ông thử nói xem, nếu địa ngục mà có ti vi thật thì nó sẽ chiếu cái gì đây? - Hứa Thanh Lãng đùa lão đạo.
- Hừ hừ.
Lão đạo theo bản năng hắng giọng một cái, sau đó nói:
- Các bạn đang xem chương trình radio ở cõi âm, sau đây là tóm tắt các nội dung quan trọng:
- Diêm La Vương thay mặt cho địa phủ phương Đông gặp gỡ Hades, người đứng đầu địa phủ ở phương Tây.
- Song phương tiến hành hiệp thương về vấn đề bãi độ linh hồn của người mất giữa Đông Tây phương.
- Xây dựng báo cáo học tập hài hòa ở địa phủ được tổ chức ở cầu Nại Hà, Địa Tạng Vương Bồ Tát tuyên bố những phát biểu quan trọng.
- Phán quan Thần Chung Quỳ ở địa phủ dò xét những người đăng ký công tác ở cõi âm, kiên quyết chống lại việc ác quỷ chiếm diện tích.
Châu Trạch nghe đến đây lập tức lắc đầu, đi tới vị trí cũ ngồi xuống.
Hứa Thanh Lãng ngược lại sững sờ trong chốc lát, cậu ta thật sự phục mồm mép của lão đạo.
Lúc này, bên ngoài trời bắt đầu mưa, mưa rơi càng lúc càng lớn.
Ngay từ đầu Châu Trạch còn không coi đó là chuyện đáng kể gì, thế nhưng dần dần sắc mặt anh chậm rãi ngưng trọng hẳn lên, chỗ sâu trong màn mưa có một người phụ nữ mặc sườn xám tay cầm cây dù giấy đỏ đang đứng ở nơi đó.
Chiếc dù đỏ đã che mất gương mặt của đối phương, thế nhưng dựa theo góc độ đứng của người phụ nữ ấy, có thể xác định được thật ra cô ta đang nhìn mình.
Chỉ có điều lần này không chỉ có lão đạo không nhận ra điểm gì khác biệt, ngay cả Hứa Thanh Lãng cũng không thể nào cảm giác được.
Người phụ nữ mặc sườn xám không nhúc nhích.
Thế nhưng không hiểu sao thân thể của người phụ nữ ấy lại có thể kéo gần khoảng cách với Châu Trạch.
Chỉ sau vài cái nháy mắt đã trực tiếp đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh ngay cạnh vị trí Châu Trạch ngồi.
Vóc người mỹ lệ, dung nhan xinh đẹp, dường như túi da xinh đẹp nhất trên thế giới này đã thuộc về người phụ nữ ấy, thế nhưng bên trong lại là sào huyệt của rắn rết cùng giòi bọ.
Đám phụ nữ mặc sườn xám bung dù cất bước ngâm xướng trên con đường hoàng tuyền này, Châu Trạch đã nhìn thấy không chỉ một lần, thế nhưng lần này đối phương lại xuất hiện ở dương gian.
Châu Trạch đi ra khỏi phòng đọc sách, người phụ nữ mặc sườn xám xoay người, lại bắt đầu kéo xa khoảng cách, trong màn mưa mịt mù thân hình của cô ta có vẻ vô cùng mông lung.
Nếu là người bình thường, có thể sẽ nảy sinh cảm giác mê luyến hay có thiện cảm muốn theo đuổi người phụ nữ này, trong màn mưa, loại phụ nữ này thường có thể khiến người ta bỏ qua cảm giác sợ hãi và quỷ dị, ngược lại chỉ muốn một lòng quỳ ở dưới chân người phụ nữ ấy.
- Này.
Châu Trạch gọi một tiếng.
Đối phương vẫn đang rời đi, dường như cô ta đến chỉ vì để thu hút sự chú ý của Châu Trạch, sau đó lại dẫn dụ Châu Trạch đi tới một địa phương khác, hẳn là cô ta giống với loại người truyền tin hơn.
Có thể khiến người phụ nữ mặc sườn xám chỉ đi tới đi lui trên con đường hoàng tuyền biến thành một người truyền tin, đương nhiên người đứng sau cô ta không tầm thường chút nào.
Chỉ có điều thấy người phụ nữ mặc sườn xám đã tự kéo xa khoảng cách với mình, Châu Trạch trực tiếp xoay người trở về phòng đọc sách.
Buồn cười.
Ngươi lạnh lùng đến đây, không rên lấy một tiếng.
Cho dù ngươi có lạnh lùng đến đâu đi nữa, chẳng lẽ còn tưởng rằng ông ấy giống vai nam chính trong mấy bộ phim khổ tình không ngừng đuổi theo rồi kêu gào tên ngươi sao?
Ở đây cũng không phải địa ngục, đây là dương gian.
Tật xấu này.
Thực sự là bị nuông chiều mà ra.
Đóng cửa phòng đọc sách lại, Châu Trạch duỗi lưng, một lần nữa ngồi về vị trí của mình, đồng thời sai Bạch Oanh Oanh rót cho mình một ly cà phê.
Thế nhưng Châu Trạch không biết, ngay trong khoảnh khắc khi anh xoay người trở về phòng đọc sách.
Người phụ nữ mặc sườn xám xuất trần ở xa xa đột nhiên"bẹp" một tiếng, một cước dẫm vào vũng nước đọng.
Cô ta quay đầu lại.
Lộ ra gương mặt tràn đầy giòi bọ cuồng hoan của mình.
Có chút không dám tin tưởng!
Anh.
Lại có thể cứ quay về như vậy?
Sau đó, dường như cô ta đang do dự, bản thân mình có nên đi lại thêm một lần nữa hay không?
Tiếp tục dùng tư thái trước đó, cũng tiếp tục dùng khí chất trước đó?
- Bẹp.
Một đôi ủng đi mưa màu đen dẫm nát vũng nước đọng, một người đàn ông tóc trắng phau đưa tay phủi phủi bọt nước trên vành nón mình, bàn tay có vẻ hơi tái nhợt đặt trên người người phụ nữ mặc sườn xám.
Lúc này người phụ nữ mặc sườn xám bắt đầu tiều tụy, hóa thành một người giấy, chậm rãi bị nước mưa thấm ướt, đến cuối cùng đã triệt để thối nát trong vũng nước.
- Quên đi, nếu cô đã không thể mời nổi thì để tôi đích thân đi thăm hỏi.
Người đàn ông mặc áo khoác màu cà phê đậm chất Luân Đôn, thế nhưng mái tóc bạc của anh ta trực tiếp khiến khí chất của anh ta biến thành chẳng ra gì.
Tuổi này, loại tóc này.
Hiển nhiên đây chính là sát mã đặc (2) đã rất lưu hành mười năm trước.
(2) Sát mã đặc: style đầu xù quần áo hầm hố kiểu visual kei.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất