Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 144: Phán quan! (2)

Chương 144: Phán quan! (2)

Nhưng người đàn ông này vẫn thích làm theo ý mình như cũ, anh ta đi chậm rãi đi tới, cuối cùng đi tới cửa phòng đọc sách, đẩy cửa phòng đọc sách ra.
Vào mắt vừa lúc rơi vào người phụ nữ đang đứng pha rượu ở bên quầy bar.
Không đúng.
Nhìn kỹ.
Có yết hầu.
Là một người đàn ông?
Người đàn ông tóc trắng này không tự chủ được lại nhìn Hứa Thanh Lãng thêm một cái.
Thật thú vị.
Một người đàn ông có dáng dấp còn đẹp mắt cả phụ nữ lại làm bartender ở đây.
Anh ta lại nhìn sang, Bạch Oanh Oanh xuất hiện trong tầm mắt của người đàn ông tóc trắng, cô ấy đang bưng ly cà phê đi qua, xinh xắn động lòng người.
Một đầu cương thi sao?
Được nhận nuôi trong tiệm?
Người đàn ông âm thầm nghĩ ngợi, anh ta đến nhưng trong tiệm này không có người nào có thể nhìn thấy anh ta, kể cả Châu Trạch đang ngồi ở chỗ kia, vừa nhận cà phê vừa tiếp tục xem báo chí.
Mọi người vẫn luôn có một sự sợ hãi bẩm sinh.
Sự sợ hãi này dành cho những thứ mà bản thân mình không thể nhìn thấy.
Lúc trước Châu Trạch có thể nhìn thấy người phụ nữ bung dù, thế nhưng cái người đàn ông vừa đẩy cửa tiệm nhà mình ra kia, chính là người mà ngay cả anh cũng không nhìn thấy.
Một con khỉ nhỏ cầm cây búa đồ chơi của mình chạy tới trước mặt người đàn ông tóc trắng, dù nó trời sinh bén nhạy cũng không hề phát hiện điểm kỳ lạ nào, hồn nhiên không hề cảm giác được bên cạnh mình đang có một người cúi đầu nhìn bản thân mình.
Mà ở trong mắt người đàn ông tóc trắng, trên người con khỉ này tản ra sát khí nồng nặc.
Vốn là linh hầu lại có thể tu luyện ra cảm giác của lệ quỷ, chỉ có điều mấy thứ đó đều đã bị áp chế đi, không hiện rõ ra ngoài mà thôi.
- Hắt xì hơi...!
Lão đạo nặng nề hắt xì một cái.
Người đàn ông tóc trắng nhìn về phía lão đạo.
Sau đó.
Ánh mắt của anh ta trực tiếp rơi vào vị trí đũng quần của lão đạo, nơi ấy có một quang phù màu vàng, mà vầng sáng ấy vừa lúc bao phủ hai quả hạch đào phía dưới của lão đạo.
Người đàn ông tóc trắng nhắm mắt lại, anh ta cảm thấy có chút cay mắt.
Cái tiệm này.
Thật có ý tứ.
Một quỷ sai nho nhỏ lại có thể sắp xếp phủ đệ của mình trở nên phong phú như vậy, còn nhét vào nhiều người cùng vật kỳ quái tới thế.
Cuối cùng người đàn ông tóc trắng nhìn về phía Châu Trạch.
Sau đó lại tới trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch khẽ nhíu mày, tay bỗng nhiên run lên, một ít cà phê đổ xuống ống tay áo của anh.
Bạch Oanh Oanh ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt vội vàng chạy tới chuẩn bị lau sạch, đồng thời giúp Châu Trạch cởi chiếc áo đã bị bẩn này đi thay một chiếc áo khác sạch sẽ hơn.
Ông chủ thật sự rất chú ý tới sạch sẽ, thật sự rất chú ý.
Nhưng cũng may đồng chí Oanh Oanh đã thành thói quen.
Người đàn ông tóc trắng ngồi xuống trước mặt Châu Trạch, thực ra hai người đang ngồi đối diện nhau.
- Quỷ sai tạm thời sao?
Người đàn ông tóc trắng tự lẩm bẩm.
- Một nơi nho nhỏ như Thông Thành này lại có thể đổi quỷ sai nhanh như vậy.
Châu Trạch hơi nghi hoặc một chút nhìn chung quanh, anh luôn cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp, chẳng lẽ người phụ nữ mặc sườn xám thích bung dù kia cứ đi như vậy sao?
Đi rồi.
Thật sự không có sau đó sao?
Châu Trạch không biết, cái sau đó kia đang ngồi ngay trước mặt mình.
Trong tay người đàn ông tóc trắng hiện ra một cây bút lông, anh ta dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nó.
- 99%, chỉ thiếu một chút nữa là có thể trở thành chính thức.
Người đàn ông tóc trắng cười cười,
- Vậy tôi đây cứ thuận nước giong thuyền, giúp cậu bổ sung một điểm cuối cùng đi, để cậu có thể trở thành quỷ sai chính thức.
- Nhưng nếu chuyển giao công khai.
- Thì cậu phải quỳ xuống cho tôi.
- Phải hành lễ với bản tọa.
Châu Trạch đột nhiên cảm thấy đầu gối mình đau buốt, mà loại cảm giác này còn đang tăng lên, mọi thứ đều xuất hiện một cách không thể giải thích được.
Người đàn ông tóc trắng cầm bút lông trong tay, an nhiên ngồi ở chỗ kia, thấy Châu Trạch chỉ đứng lên đấm đấm chân, anh ta cảm thấy hơi ngoài ý muốn, vì sao phản ứng của Châu Trạch lại chậm chạp như vậy?
Thông thường sau khi quỷ sai bị một tia khí tức mình tiết ra ngoài kích thích, hẳn phải lập tức nơm nớp lo sợ quỳ mọp xuống mới đúng.
Cậu cùng người khác.
Có điểm gì đó không giống nhau sao?
Người đàn ông tóc trắng khẽ nhíu mày, đồng thời nói khẽ:
- Quỳ xuống.
Con ngươi Châu Trạch co rút mạnh.
Thân thể cũng trực tiếp cứng đờ, giống hệt như một người còn đang nằm trên chiếc giường ấm áp đột nhiên bị lột trần truồng ném vào trong vùng đất băng giá vậy.
- Ông chủ, giấy chứng nhận của anh, giấy chứng nhận anh quên lấy từ túi quần bẩn ra này.
Bạch Oanh Oanh cầm giấy chứng nhận của Châu Trạch đi tới, đưa cho Châu Trạch.
Giấy chứng nhận một lần nữa về tới tay Châu Trạch.
Mà người đàn ông tóc trắng vẫn mang vẻ mặt hờ hững lúc trước bỗng nhiên há miệng ra.
Anh ta nhìn thấy sau lưng Châu Trạch.
Có một tòa núi lớn, mà ở bên dưới ngọn núi lớn ấy mơ hồ có bóng dáng của một con khỉ.
Hầu tử bàn sơn, bàn sơn viên hầu.
Thân thể cao vạn trượng.
Đang vác thái sơn!
Đột nhiên có một tiếng vang thanh thúy.
Người đàn ông tóc trắng trực tiếp sợ đến quỳ sụp xuống.
Vẻ mặt không dám tin nói:
- Phủ... Quân?
Sau khi nói xong những lời này, người đàn ông tóc trắng vốn không thể thấy được hình dáng càng trực tiếp sụp đổ, tiêu tán thành vô hình.
... ... ...
Trong một nơi đen kịt.
Đồng tử tóc trắng vốn đang dựa vào gốc hòe già ngủ gật bỗng nhiên mở mắt ra.
Dường như anh ta đã mơ thấy ác mộng, mồ hôi lạnh nhễ nhại, ở phía sau đồng tử còn có đeo theo một chiếc bút lông lớn, trông có vẻ hơi chẳng ra gì.
Bộ dáng đồng tử này như một tên thất hồn lạc phách.
Đột nhiên.
Ở phía dưới.
Dưới cây hòe già.
Một tròng mắt máu đỏ lè to như hai căn nhà xuất hiện, giống hệt hai chiếc đèn lồng khổng lồ treo trên bầu trời.
Cây hòe già thì sinh trưởng từ trên người của nó.
Sừng như nai, đầu như lạc đà, mắt như rùa, tai như trâu, lân như cá, râu như tôm, bụng như rắn, chân như ưng, có thể nói nó giống hệt cửu bất tượng, nó còn khoa trương cùng quái dị hơn cái gọi là tứ bất tượng nhiều.
- Không phải cho phép ngươi... xuất khiếu... ... Ba tháng sao... tỉnh... hơi sớm... ...
Đồng tử mím môi, trên mặt lộ ra vẻ lấy lòng, nói:
- Muốn tỉnh lại sớm một chút để giúp lão tổ nhổ cỏ, lại bắt rắn…
Đồng tử.
Không nói thật.
Thế nhưng dường như con thú lớn phía dưới lại rất hài lòng với câu trả lời này, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, nói:
- Ngươi có lòng... ... Không uổng công ta cầu Bồ Tát... cho ngươi... một cái đĩa phán quan... ...
- Đúng vậy đúng vậy, không có lão tổ bản thân tôi chỉ là một du hồn ở cõi âm ty, làm sao có thể nhận được tạo hóa như hôm nay.
Đồng tử bắt đầu nhổ cỏ cho cây hòe.
Rất là ân cần.
Cẩn thận.
- Tôi tên Tôn Thu, là học sinh lớp chín trường trung học Bình Triều.
- Trường của chúng tôi rất lớn, cũng có rất nhiều học sinh, hơn nữa phần lớn học sinh đều là học sinh nội trú cho nên cơ bản là cứ sau chín giờ rưỡi tối, các học sinh đều kết thúc giờ tự học buổi tối trở lại ký túc xá nghỉ ngơi.
- Bình thường cứ sau 9:30 khi kết thúc giờ tự học buổi tối, 10 giờ nhà trường sẽ yêu cầu học sinh tắt đèn đi ngủ.
- Ký túc xá của chúng tôi ở lầu sáu, trong phòng có tám người, thực ra thời gian từ sau khi hết giờ tự học buổi tối đến khi tắt đèn đi ngủ thực sự quá ngắn, trong khoảng thời gian này thông thường chúng tôi chỉ có thể vội vã chạy về ký túc xá, sau đó giặt quần áo giặt bít tất rửa mặt, trên cơ bản là thậm chí chúng tôi còn chưa kịp làm xong những chuyện này bên ngoài ký túc xá đã có tiếng còi vang lên, tiếp đó thầy giáo quản nhiệm sẽ yêu cầu chúng tôi tắt đèn đi ngủ.
- Các thầy cô giáo quản nhiệm ký túc xá đều rất nghiêm khắc, đa số đều là đàn ông trung niên. Thoạt nhìn dáng vẻ của mấy thầy ấy rất hung dữ, hơn nữa, nói thật, phần lớn thầy giáo quản nhiệm ký túc xá đều có loại ý muốn tác oai tác quái rất mạnh.
- Bọn họ xem chúng tôi là học sinh, động một chút lại răn dạy chúng tôi, trình độ học vấn của bọn họ không cao nhưng tất cả đều thích lên mặt dạy đời, có đôi khi bọn họ còn cố ý bới móc để răn dạy học sinh.
- Hơn nữa thái độ khi bọn họ răn dạy học sinh còn rất khôi hài, giống hệt như lãnh đạo lớn đang dự họp vậy, đầu tiên phải nhắm mắt nhắm mũi mà răn dạy, răn dạy những học sinh về ký túc xá muộn hay những học sinh về ký túc xá xong lại dùng điện thoại như răn dạy những kẻ phạm tội, sau khi răn dạy mệt mỏi hay sướng miệng rồi lại còn yêu cầu học sinh phải lĩnh ngộ được tinh thần trong những lời răn dạy của bọn họ.
- Đồng thời còn bắt học sinh phải ngồi trong phòng làm việc đứng viết báo cáo kiểm điểm cùng tư tưởng, phải suy nghĩ thật kỹ vấn đề của mình, còn quy định số lượng từ.
- Thực ra, bọn họ cũng chỉ dám bắt nạt một số nhỏ học sinh cấp hai tương đối ngoan ngoãn như chúng tôi mà thôi, về phần mấy học sinh cấp 3 bọn họ không dám trả treo như vậy.
- Cho nên tất cả chúng tôi đều rất ghét bọn họ, sau khi bọn họ tắt đèn rồi còn tiếp tục du đãng ở bên ngoài phòng ngủ, giữa các cửa ký túc xá của chúng tôi còn có một cửa sổ, từ nơi đó bọn họ có thể nhìn thấy tình huống bên trong, mà bọn họ thích nhìn từ bên ngoài vào trong cửa sổ như vậy.
- Nếu sau khi tắt đèn bên trong còn có người nói chuyện, có người lén dùng đèn pin hoặc xài di động, bọn họ sẽ lập tức móc chìa khóa ra xông tới như chó điên, không chỉ tịch thu đồ đạc của học sinh mà còn kéo học sinh ấy xuống giường, lôi học sinh ấy ra ngoài hành lang hoặc đến phòng làm việc của họ để răn dạy một phen.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất