Chương 145: Ký túc xá quỷ đàm
- Vì thế cứ đến tối sau khi tắt đèn, tôi và mấy bạn cùng phòng của tôi đều không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ bị bọn họ đang đứng phía ngoài nghe được, có bạn cùng phòng dùng di động cũng chỉ dám trốn trong chăn trộm dùng.
- Tôi rất thích đọc, thế nhưng điện thoại của tôi vừa bị tịch thu mất, vì thế tôi trùm kín chăn lên đầu, trốn trong chăn âm thầm lấy đèn pin ra soi đọc.
- Trước đây tôi có thể xem như vậy suốt cả đêm, bởi vì cuộc sống trong trường học quá khô khan mà một tháng chúng tôi chỉ có thể về nhà vào đúng hai ngày nghỉ, ngày thường chỉ có thể ở lại trong trường học.
- Sáng sớm 6:30 bắt đầu giờ tự học sáng sớm, thẳng đến 21:30 khi giờ tự học buổi tối kết thúc, lúc nào chúng tôi cũng phải lấy sách vở lên lớp nghe giáo viên giảng bài, cho nên không tồn tại ý kiến tự nguyện với chẳng không tự nguyện gì.
- Vì thế đối với tôi, việc tiêu khiển duy nhất có thể khiến tôi cảm thấy vui vẻ chính là lợi dụng thời gian ngủ trong ký túc xá để đọc.
- Một đêm kia, vừa lên giường tôi đã bắt đầu đọc, tôi phủ kín mình trong chăn, không để bản thân bị hở ra chỗ nào
- Thời tiết vào mùa này rất nóng, phủ kín trong chăn rất dễ khiến tôi chảy mồ hôi, rất bí bách cũng rất khó chịu, nhưng tôi đành phải vậy, chỉ còn cách cứ xem một lát lại tắt đèn pin, lò đầu ra khỏi chăn hít vài ngụm không khí mát mẻ, sau đó lại tiếp tục buồn bực trùm đầu lại xem.
- Đến rạng sáng chừng hai giờ, bạn cùng phòng của tôi đều đã ngủ thiếp đi, tôi xuống giường đi WC.
- Đúng rồi.
- Ký túc xá của chúng tôi có bốn chiếc giường, là giường tầng, cũng có nghĩa có thể đủ giường cho tám người ngủ, giường của tôi nằm ở vị trí gần cửa sổ ngoài ban công.
- Trong ký túc xá có một phòng vệ sinh riêng, rất nhỏ, chỉ đủ để đặt một bồn cầu.
- Tôi không dám cầm sách vào phòng vệ sinh xem bởi vì chỉ cần đèn trong phòng vệ sinh sáng hơi lâu một chút, khiến thầy quản nhiệm ký túc chú ý tới, có thể sẽ trực tiếp cầm chìa khóa nhanh chóng mở cửa đi vào tiến hành kiểm tra người đang ở trong phòng vệ sinh kia, tốc độ bọn họ dùng chìa khóa mở cửa thật sự rất nhanh, dường như đã từng luyện tập nhiều!
- Một người bạn cùng phòng của tôi đã từng vừa xem mp4 trong phòng vệ sinh vừa “thẩm du”.
- Đột nhiên một thầy quản nhiệm ký túc xông tới.
- Cậu ấy bị bắt quả tang!
- Điều này đã khiến cậu ấy phải làm kiểm điểm nhiều lần, thậm chí còn bị mời phụ huynh tới, sau đó người bạn cùng phòng kia của tôi không bao giờ dám xem những thứ đó nữa, thế nhưng ngược lại cậu ấy bắt đầu thân thiết với bạn nam cùng bàn của cậu ấy hơn.
- Xấu hổ, tôi lạc đề, đêm đó tôi ngồi trên bồn cầu vừa nghĩ tới diễn biến tình tiết, sau đó tôi nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
- Trong lòng tôi"lộp bộp" một tiếng, may mắn bản thân mình không đưa thứ kia vào phòng vệ sinh, nếu không bị bọn chó điên này theo dõi bắt quả tang thì tiêu đời.
- Khi tôi đi vệ sinh xong từ phòng vệ sinh đi ra, tôi chợt nghe ngoài cửa có giọng nói “nhỏ vụn”, tôi yên lặng cúi thấp đầu, ở sau khe cửa sau, tôi nhìn thấy một đôi giày da.
- Quả nhiên bên ngoài có một người đang đứng, người đó đang ngó chừng tôi, có lẽ người đó đang chờ tôi. Tôi lặng lẽ hít sâu chuẩn bị lên giường, thế nhưng tôi còn chưa đi được mấy bước đã chợt nghĩ tới một vấn đề.
- Đó chính là thật ra cửa sổ bằng thủy tinh của ký túc xá chúng tôi không cao, ngay cả tôi đứng ở nơi đó cũng có thể nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh để xem tình huống bên trong, nhưng vì sao thầy quản nhiệm ký túc này đứng ở nơi đó mà tôi chỉ có thể nhìn thấy giày của thầy ấy, mà không nhìn thấy mặt của thầy ấy?
- Lẽ nào thầy ấy đang ngồi chồm hổm ở nơi này, cố ý chờ tôi lộ ra sơ hở gì sao?
- Cần phải âm người tới mức đó sao?
- CMN.
- Lão tiền xu này!
- Ào ào ào ào.
- Phía cửa sổ truyền đến tiếng ma sát, rất nhỏ, cũng rất nhẹ, thế nhưng tôi có thể nghe được, giống hệt như có người đang dùng móc chìa khóa ma sát cửa gỗ của túc xá.
- Trong tay tôi không có gì cả, tôi cũng không cảm thấy sợ, sau khi nghe được giọng nói ấy tôi cũng không vội lên giường ngay mà trực tiếp đi tới bên cạnh, dí sát mặt tới gần cửa thủy tinh, dự định nhìn xem tình huống bên ngoài là thế nào, cũng nhìn xem rốt cuộc thầy quản nhiệm đang làm gì thế.
- Nhưng khi tôi vừa dí sát mặt tới cửa sổ thủy tinh, tôi phát hiện bên ngoài trống không, căn bản không hề có người nào, cũng không có người ngồi chồm hổm ở nơi này.
- Tôi rút đầu lại, lại cúi người nhìn qua khe hở của cánh cửa, thế nhưng tôi thật sự nhìn thấy nơi khe hở đó rõ ràng có một đôi giày da.
- Ai lại cởi giày da bỏ ở chỗ này vậy?
- Tôi mở cửa ký túc xá ra, nói thật, khi đó tôi thực sự không hề cảm thấy sợ hãi, cũng không thể nghĩ được nhiều như vậy, sau khi mở cửa tôi phát hiện bên ngoài cửa ký túc xá căn bản không có đôi giày da nào cả.
- Tôi sửng sốt một chút, cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
- Làm gì vậy? Mở cửa làm gì vậy!
- Xa xa truyền đến một tiếng quát lớn, tôi nhìn thấy một bóng người màu đen đi từ tít đầu bên kia của hành lang qua, vươn tay chỉ tôi, tôi không thể nhìn rõ đó cụ thể là thầy quản nhiệm ký túc xá nào, đèn ở đầu bên kia ký túc xá đã bị gì đó nên ánh sáng phát ra không quá rõ ràng, dù vậy tôi vẫn bị dọa sợ đến lập tức đóng cửa túc xá, sau đó nhanh chóng bò lên trên giường của mình.
- Tôi không dám lập tức trùm kín chăn mở đèn pin lên xem, bởi tôi sợ hành vi ban nãy của tôi sẽ khiến thầy quản nhiệm chú ý, có thể ông ấy còn đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm ký túc xá của tôi, ngộ nhỡ thầy ấy phát hiện trong chăn tôi lộ ra chút ánh sáng nào thì tôi sẽ xong đời.
- Hơn nữa tôi còn lo lắng thầy ấy sẽ dùng chìa khóa mở cửa phòng ký túc xá của tôi ra răn dạy một trận, cũng hỏi nguyên nhân vì sao vừa rồi tôi lại mở cửa ký túc xá còn thò đầu ra ngoài.
- Tôi chờ, chờ, rất lâu, rất lâu.
- Thật giống như một hồi so đấu kiên nhẫn.
- Cũng giống như trò chơi của thợ săn cùng bầy sói.
- Thực sự là như vậy, tôi không khoa trương chút nào đâu.
- Tôi rất muốn tiếp tục xem, tiếp tục đắm chìm trong thế giới ấy thế nhưng tôi không dám, bởi vì sau khi tôi lên giường tôi vẫn mơ hồ nghe được tiếng giày da ngoài hành lang đang đi từ xa xa tới.
- Tôi lấy đồng hồ đeo tay nhìn thời gian một chút, đã rạng sáng, hai giờ rưỡi.
- Đáng chết.
- Lúc này rồi mà bọn họ còn tìm tòi con mồi!
- Tiếng giày da kia khiến tôi bị quấy rầy một lúc lâu, tôi rất muốn tiếp tục mở đèn pin lên xem thế nhưng tôi thực sự không dám.
- Từ hai giờ rưỡi đến ba giờ, tiếng giày da ấy gần như không hề dừng lại, thỉnh thoảng nó lại phát ra khiến tôi tức tới mức đã mắng ông thầy bên ngoài kia không biết bao nhiêu lần, đương nhiên là mắng trong lòng.
- Thầy ấy không đi tôi cũng không dám xem tiếp, thật khó chịu.
- Lúc đó tôi còn cho rằng không biết có phải thầy ấy mới ly hôn, cho nên tâm tình không tốt, vì thế đêm nay thầy ấy mới muốn canh chừng tìm cho bằng được tên học trò phạm sai lầm để răn dạy một phen, do đó đã khuya như vậy mà thầy ấy vẫn chấp nhất như thế.
- Đúng lúc này, cửa phòng ký túc xá của tôi bị mở ra.
- Lúc đó tôi sợ hết hồn, lập tức nhắm chặt hai mắt lại, làm bộ như tôi đang buồn ngủ.
- Trước của tôi còn đang cất đèn pin của mình trong chăn, sau khi thầy ấy đi vào tôi chỉ dám nằm yên trên giường mà không dám có bất kỳ cử động gì khác, cho nên trong lòng tôi cũng không sợ.
- Tiếng giày da.
- Bắt đầu chậm rãi tới gần.
- Tí tách.
- Tí tách
- Tí tách
- Nương theo tiếng giày da còn có tiếng đồ gì đó rơi xuống.
- Hơn nữa, tôi đột nhiên cảm thấy dường như có gió thổi đến, tôi hơi lạnh, mà người tôi cũng không bị khống chế, bắt đầu run nhè nhẹ.
- Có thể là vì cửa ký túc xá đang mở, cửa sổ ban công cũng không đóng cho nên có gió thổi vào phòng.
- Tiếng giày da ấy đi tới bên cạnh tôi, ngừng trong chốc lát, tôi vẫn đang cố gắng khiến bản thân duy trì tốc độ hô hấp đều đặn, lúc này tôi còn bình tĩnh để cho rằng kỹ xảo của chính mình không tồi chút nào.
- Giày da dừng lại ở bên cạnh tôi trong chốc lát, sau đó lại lặng lẽ rời đi, lại sau đó cửa bị đóng lại.
- Tôi không dám động đậy.
- Tiếp tục nằm.
- Đại khái qua chừng hai phút, cửa lại mở, sau đó tôi lại nghe thấy được tiếng giày da, cửa đã bị đóng lại.
- Đồ chó hoang!
- Không ngờ lần đầu tiên thầy ấy đóng cửa lại không đi ra ngoài ngay, còn chờ ở trong phòng nhìn xem động tĩnh của tôi!
- Cũng may mà tôi nhạy bén!
- Đồ chó hoang!
- Rốt cục, bên ngoài cũng không truyền tới tiếng giày da nữa.
- Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm.
- Ngay sau đó tôi lại lấy chăn che đầu, sau đó mở đèn pin tiếp tục đọc.
- Tôi lại đọc thêm chừng nửa tiếng nữa, đang xem hay, đến bộ phận đặc sắc nhất.
- Phù phù.
- Tôi nghe được trên ban công lại có tiếng động truyền đến.
- Tôi hơi nghi hoặc một chút mà tắt đèn pin, lại thò đầu từ trong chăn ra ngoài, tôi không sợ tiếng động trên ban công, chỉ cần không phải tiếng động ngoài hành lang thì có sao đâu chứ.
- Tôi nhoài đầu nhìn về phía bên ngoài ban công, bên ngoài ban công là sân thượng, thật ra vì có trăng sáng nên tầm nhìn ngoài ban công cũng không tệ lắm, tôi tưởng là đồ của người nào đó phơi ngoài ban công rơi xuống, nhưng tôi phát hiện, trên mặt đất của sân thượng không có chiếc đồ nào bị rơi xuống cả.
- Sau đó.
- Tôi sợ đến há miệng ra.
- Tôi nhìn thấy.
- Nhìn thấy trên ban công có một đôi giày da rơi xuống!
- Giày da!
- Vì sao ở đây có thể có giày da được?
- Phòng của chúng tôi ở tầng sáu, cũng chính là tầng cao nhất, trên tầng của chúng tôi không còn ai ở nữa, đương nhiên cũng không có khả năng làm mất đồ rơi xuống ban công của chúng tôi, mà phòng ngủ cách vách lại càng không có khả năng vứt đồ sang bên này, lại còn vứt giày da nữa.
- Sau đó.
- Trong khi tôi đang khiếp sợ, đồng thời.
- Một khuôn mặt.
- Một khuôn mặt đang treo ngược.
- Từ trên tường ban công chậm rãi chảy xuống.
- Thân thể của tôi gần như cứng đờ, chỉ theo bản năng nhìn gương mặt của người đàn ông trưởng thành đang chậm rãi sự trượt xuống.
- Người đó híp mắt lại.
- Khóe miệng mang theo ý cười rất khoa trương.
- Sau đó.
- Người ấy hé miệng.
- Thổi một hơi về phía mặt của tôi
- Nói:
- Ha ha.
- Bắt được cậu.
- Đang nhìn rồi.