Chương 146: Quán tính kinh khủng!
- Sau đó thì sao?
Châu Trạch vừa uống cà phê vừa nói.
Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh cũng đang nghe câu chuyện tự thuật này, ừm, đang lúc đêm khuya mà nghe mấy câu chuyện kiểu này thật có ý tứ.
Về phần cảm giác khẩn trương cùng sợ hãi…
Đừng nói Hứa Thanh Lãng, ngay cả lão đạo bên cạnh cũng không bị hù dọa chút nào.
Dùng lời của lão đạo đến nói.
Chuyện này chỉ có thể hù dọa mấy đứa nhỏ.
Ông đây cả ngày sống kè kè bên cạnh một con quỷ và một con cương thi.
Ông đây đã từng sợ hãi bao giờ chưa?
Đã từng sợ hãi sao?
Tôi không sợ, thật sự không sợ chút nào.
Tôi chỉ là.
Thuận theo trái tim.
- Còn có cái gì nữa sao? - Thiếu niên sửng sốt một chút, sau đó cười cười nói: - Chuyện sau đó chính là bản thân tôi bừng tỉnh, thì ra đó chỉ là một giấc mộng của tôi thôi, chỉ có điều giấc mộng này quá chân thực, haa.
Sau khi thiếu niên nói xong lại ngáp một cái, sau đó cầm lấy một quyển sách từ trên giá sách xuống coi, dường như cậu ta nhìn thấy tình tiết thú vị gì đó nên đã trực tiếp bật cười.
Một tên nhóc đơn thuần tới cỡ nào.
Còn cho rằng bản thân mình chỉ mơ thấy như vậy.
Vậy đêm hôm khuya khoắt cậu chạy đến tiệm của tôi.
Là mộng du sao?
Hứa Thanh Lãng cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Châu Trạch, chỉ chỉ thiếu niên, sau đó lại chỉ chỉ đầu óc của cậu ta.
Châu Trạch gật đầu.
Thiếu niên còn không biết bản thân mình đã chết.
Anh ta còn cho rằng bản thân mình đang còn sống, thế nhưng cậu ta đã biến thành quỷ hồn, cũng đã sớm bắt đầu du đãng.
- Không thu cậu ta sao? - Hứa Thanh Lãng hỏi. – Không phải anh còn thiếu một người à?
Hứa Thanh Lãng mới từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy Châu Trạch ngồi đối diện thiếu niên, nghe thiếu niên nói câu chuyện xưa này, cậu ta không cho rằng Châu Trạch đang lo lắng sợ trường học sẽ bị lệ quỷ quấy phá gì đó cho nên mới giữ thiếu niên lại làm đầu mối, chuẩn bị thay trời hành đạo, cứu vớt thương sinh.
Cậu ta rất rõ ràng, vì 1% còn lại mà ông chủ Châu đã trông mòn con mắt, khát khao nhất định phải có được.
- Không thu được, linh hồn của cậu ta không được đầy đủ.
Châu Trạch lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
Hứa Thanh Lãng nhíu mày, nhìn thiếu niên này kỹ hơn một chút, lúc này cậu ta mới phát hiện một vài chi tiết, quả nhiên linh hồn của thiếu niên này không được đầy đủ, ba hồn bảy phách đã bị đánh mất mấy phách, từ đó mới khiến thiếu niên này đã biến thành quỷ còn “ngây thơ rực rỡ” tới như thế, không biết bản thân mình đã chết.
Cho dù chung quanh có nhiều chuyện không phù hợp với suy luận như vậy, cho dù đêm hôm khuya khoắt cậu ta không ở trường học lại xuất hiện trong phòng đọc sách này, cậu ta vẫn không cảm thấy có điểm gì đó không đúng, vẫn cho rằng bản thân mình đang còn sống.
Nói một cách đơn giản, chính là hiện tại đầu óc của cậu ta có chút vấn đề.
Một loại…
Đần độn… rất cao cấp
Thật ra Châu Trạch chỉ mới vừa liếc mắt nhìn thấy cậu ta đã trực tiếp mở cửa địa ngục.
Cậu đã chết như thế nào?
Cậu có oan khuất gì?
Cậu có đói bụng hay không? Có khát hay không?
Gì cũng không hỏi, căn bản là anh không có hứng thú ngồi nghe cậu ta nói nhảm, muốn trực tiếp đưa cậu ta vào địa ngục để bản thân có thể trở thành “chính thức”, kết quả cuối cùng là anh không thể tống cậu ta vào được… Điều này khiến Châu Trạch cảm thấy phiền muộn không gì sánh nổi.
- Sau đó thì sao, rốt cuộc hiện tại anh định làm sao? - Hứa Thanh Lãng nhìn Châu Trạch, nhắc nhở: - Quỷ có thể giết người, không lẽ anh định thờ ơ?
Hứa Thanh Lãng nói đúng, chuyện này Châu Trạch thật sự không thể thờ ơ, tuy rằng anh không phải super heros trong phim Spider-Man, có người cha nuôi luôn dặn dò bên cạnh:
- Năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều.
Nhưng nếu Châu Trạch đã làm quỷ sai nơi này, cũng đồng nghĩa với anh có trách nhiệm không để đám quỷ hồn nơi này tác oai tác quái, nếu thật sự có chuyện như vậy xuất hiện anh nhất định phải mau chóng giải quyết.
Âm ty.
Đều thấy ở trong mắt.
- Đi thôi. - Châu Trạch gật đầu. – Cậu có muốn đi cùng với chúng tôi không?
- Không đi, tôi xuống đây là để lấy mặt nạ lên đắp mặt, chuẩn bị ngủ một giấc no đủ giữ gìn dung nhan.
Hứa Thanh Lãng rất lười biếng nằm trên ghế sa lon, tư thái nhu tình như vậy có thể trực tiếp bẻ thẳng thành cong.
Có đôi khi Châu Trạch cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ với Hứa Thanh Lãng, rõ ràng phương diện kia của cậu ta rất bình thường, có thể khiến một người phụ nữ coi cậu ta như trai bao ngủ với cậu ta một giấc, còn cảm thấy cậu ta phục vụ rất nhiệt tình mà để lại ba nghìn đồng trên tủ đầu giường cho cậu ta.
Chừng đó đã đủ để chứng minh phương diện kia của Hứa Thanh Lãng tuyệt đối không có vấn đề, thế nhưng có đôi khi cậu ta nổi hứng biểu hiện ra mấy tư thái mà ngay cả Bạch Oanh Oanh cũng không thể sánh bằng cậu ta.
Thật sự là trời sinh mị cốt.
Hứa Thanh Lãng có thể sinh ra vào thời này là nhờ vận khí của cậu ta tốt, nếu cậu ta sinh ra ở thời cổ đại đoán chừng đã sớm bị vô số đế vương cùng quý tộc đồng tính giày xéo.
Lúc này lão đạo lập tức xung phong nhận việc, chủ động đi lên tiếp nhận chìa khóa xe từ trong tay Châu Trạch, nói:
- Ông chủ, Oanh Oanh đang ăn gà trên lầu, không rảnh, để bần đạo đi cùng cậu, trừ ma vệ đạo vốn là trách nhiệm của nhân sĩ chính đạo như tôi.
Cứ như vậy, lão đạo lái xe, Châu Trạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cứ như vậy hai người lái xe tới trường trung học Bình Triều.
Thật ra khoảng cách từ nơi này đến trường trung học đó cũng hơi xa, lái xe suốt nửa giờ mới tới.
Trường trung học này rất lớn, trước cửa trường học còn có một bảng hiệu, trên đó viết"Trường trung học trọng điểm của tỉnh", phía sau cổng trường học là phòng bảo vệ, mà ngay sau phòng bảo vệ này còn khoa trương hơn, có hẳn một cái kênh đào, mà trường học thì nằm ở bên kia bờ. Nối giữa hai bên bờ sông là hai cây cầu, một cây cầu dành cho giáo viên còn một cây cầu khác dành cho học sinh, mà đầu hai cây cầu đều có phòng bảo vệ.
Cho nên, những học sinh nội trú trong trường này khó mà có thể trốn học được, có hai phòng bảo vệ này trừ phi học sinh có thể bơi qua con kênh ấy, nếu không thì đừng mong có thể rời khỏi khu vực trường học.
Lão đạo dựa vào khả năng uốn lưỡi ba tấc của mình trực tiếp lừa dối bảo vệ cửa, nói cháu lão ở trong trường đột phát bệnh tim cần lão tranh thủ thời gian chạy vào xem tình huống, bảo vệ cửa không dám nán lại lập tức mở cửa, đối với những người nhìn không giống học sinh, bảo vệ cũng không cảnh giác quá mức.
Xe lái vào vườn trường, Châu Trạch cùng lão đạo xuống xe đi bộ tới khu sinh hoạt, ở đây thực sự giống với một trấn nhỏ độc lập, có phòng tắm, có siêu thị, có rất nhiều căn tin.
Các học sinh ở đây thật giống mấy con gà bị nhốt trong lồng vận chuyển bằng dây chuyền, cho dù muốn nhúc nhích cũng khó, mỗi ngày phải ăn cơm uống nước đúng giờ sau đó đẻ trứng.
Lúc hai người đến đây đã gần 12h, trên cơ bản tầng ký túc xá cũng đã tắt đèn, ngoại trừ tầng dưới chót có phòng làm việc của thầy quản nhiệm ký túc còn đang sáng đèn, những tầng lầu khác đều đã tối thui một mảnh, rõ ràng nơi đây có rất nhiều người thế nhưng lại mang tới cho người ta một loại cảm giác vô cùng quỷ dị.
- Ông chủ, rốt cuộc là tầng ký túc nào xảy ra chuyện ma quái vậy?
- Cậu ta nói cậu ta ở dãy B. - Châu Trạch chỉ chỉ tòa nhà phía bên trái: -Hẳn là ở đây.
- Là phòng nào vậy? - Lão tỏ ý hỏi.
- Chỉ biết là tầng sáu, cụ thể là phòng nào thì tôi không biết, chúng ta cứ đi lên tùy tiện tìm một cậu học sinh hỏi thử xem phòng nào mới có người chết, thế là được rồi.
- Biện pháp này hay đấy. - Lão đạo bắt đầu trưng ra một lời nịnh nọt không có thành ý.
Mẹ nó.
Lúc ở trong tiệm không hỏi cho rõ đi.
Trong phòng làm việc của mấy thầy quản nhiệm ở tầng trệt của ký túc xá có mấy người đàn ông đang trò chuyện, giọng rất lớn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười, dường như đang nói chuyện dâm loạn gì đó.
Cho dù hai người Châu Trạch cùng lão đạo đi vào hành lang, bọn họ cũng không chú ý đến, quản lý nơi này thật sự quá mất cảnh giác.
Hoặc có lẽ là.
Đây chính là cái gọi là ngoài lỏng trong chặt?
Lên tầng sáu, tất cả đèn của tầng này đều đã tắt, lão đạo tùy tiện tìm một phòng gõ cửa thử, học sinh trong phòng ấy còn tưởng rằng thầy quản nhiệm ký túc xá đến, trước đó trong phòng còn có tiếng nói thoáng cái đã trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Lão đạo lại gõ cửa vài cái.
Một học sinh mang dép lê đi tới mở cửa ra, khi học sinh ấy nhìn thấy lão đạo cùng với Châu Trạch lập tức sửng sốt một chút, hiển nhiên, cậu ta phát hiện hai người kia không phải thầy quản nhiệm ký túc xá.
- Cảnh sát.
Lão đạo lấy ví tiền của mình ra lung lay một chút, dù sao nơi này cũng tối lửa tắt đèn, trang bức một chút cũng không bị nhận ra.
- Phòng ký túc nào ở đây mới có người chết vậy? - Lão tỏ ý hỏi.
Học sinh kia trực tiếp ngơ ngác.
Đây là tình huống gì vậy.
Hơn nửa đêm mười hai giờ cảnh sát qua đây gõ cửa phòng ký túc xá hỏi nơi nào có người chết?
- Có người chết? - Học sinh hơi giật mình nhìn lão đạo.
- Đúng vậy, tôi hỏi cậu phòng nào có người chết.
- Người chết lúc nào? - Nam sinh kia kinh ngạc nói.
- Đừng giả bộ! - Lão đạo đi lên trước một bước, quát lớn: - Có phải trường học muốn giấu giếm tin tức nên đã bảo mấy cậu nói láo không? Chúng tôi là cảnh sát, cậu có nói xạo với chúng tôi cũng vô dụng.
- Nếu trong tương lai xảy ra vấn đề gì cậu cũng phải chịu trách nhiệm.
Học sinh hoàn toàn bị sợ ngây người, nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi mấy người bạn cùng phòng còn đang ngồi trên giường: - Bên chỗ chúng ta mới có người chết sao?
Đám bạn cùng phòng của cậu ta cũng bắt đầu líu ríu cả lên, tất cả mọi người đều ù ù cạc cạc.
Mà điều khiến lão đạo bất ngờ nhất là, dường như đám học sinh này thực sự không hề biết gì, nhìn dáng vẻ của bọn nhóc không giống như đang giả bộ, đây là trường trung học, không phải học viện sân khấu Điện Ảnh gì cả.
- Tôn Thu, Tôn Thu ở phòng nào? - Châu Trạch hỏi.
- Tôn Thu ấy à, cậu ta ở phòng giữa đối diện kia kìa.
Nam sinh chỉ chỉ phòng ký túc xá ở đối diện, nói.
- Tốt rồi, không còn chuyện gì của các cậu nữa, đi ngủ đi, không cho phép nói nhao nhao. - Lão đạo kiêu ngạo chỉ đạo người khác.
Xoay người, lão đạo đi gõ cửa phòng ký túc xá đối diện.
Rất nhanh đã có một người nam sinh mang kính mắt đi tới mở cửa ký túc xá ra.
Lão đạo cùng Châu Trạch đi thẳng vào, nam sinh mở cửa có chút mờ mịt.
- Tôi nhớ cậu ta nói giường của cậu ta là giường dựa vào cửa sổ, hẳn là cái này nhỉ?
Lão đạo chỉ chỉ cái giường kia, mà điều khiến lão bất ngờ là trên chiếc giường kia có một người đang nằm, lại còn đang đắp chăn.
- Chuyện gì vậy? Nơi này mới có người chết mà giờ đã có người dám nằm trên chiếc giường đó ngủ sao? - Lão đạo có chút ngoài ý muốn.
- Mấy người là ai?
Trong ký túc xá có một nam sinh hỏi.
- Tôn Thu ở phòng ký túc xá này sao? Cậu ta đã chết được bao lâu rồi? - Lão tỏ ý hỏi.
- Tôn Thu? - Nam sinh kia sửng sốt một chút, sau đó hô lên: - Tôn Thu, tỉnh dậy đi, có người tìm cậu.
Gì?
Lão đạo khiếp sợ quá mức.
Ngay sau đó.
Lão ta nhìn thấy nơi giường kia có một nam sinh vén chăn lên, dụi dụi mắt sau đó ngồi dậy, nhìn lão đạo cùng Châu Trạch, hỏi:
- Ai tìm tôi?
Một bộ dạng rất mệt mỏi.
Không phải người trùng tên trùng họ.
Bộ dáng này.
Rõ ràng chính là thiếu niên còn đang ngồi kể chuyện xưa trong tiệm sách một giờ trước!
Hai mắt lão đạo trừng lớn.
Chuyện gì vậy?
Không phải người này đã chết rồi sao?
Ngay cả quỷ hồn cũng bay ra rồi, rốt cuộc người đang nằm trên giường kia là ai?
Lúc này, Châu Trạch trực tiếp đưa tay nắm lấy cổ tay Tôn Thu, Tôn Thu nhíu mày, cũng không la to, dường như phản ứng của cậu ta có chút chậm chạp.
Châu Trạch vén tay áo của Tôn Thu lên, cầm đèn pin trong điện thoại chiếu tới.
Chỉ thấy trên cánh tay Tôn Thu.
Phủ đầy thi ban!
Đây không phải người sống.
Đây là thi thể đã chết từ lâu!
Lão đạo thấy một màn như vậy cũng sợ đến há miệng ra.
Châu Trạch bất động thanh sắc buông tay áo Tôn Thu ra: - Không sao, mấy cậu ngủ sớm một chút, đừng làm rộn.
Nói xong, Châu Trạch đi ra khỏi ký túc xá này.
Lão đạo lập tức đi theo ra ngoài, không dằn nổi mà hỏi thăm:
- Ông chủ, đây là sao vậy? Rốt cuộc người này đã chết hay chưa vậy?
- Đã chết. - Châu Trạch đáp.
- Vậy… - Lão đạo cảm thấy không hiểu nổi.
- Bởi vì quán tính. - Châu Trạch đáp.
- Quán tính?
- Đúng vậy, quán tính, ở trong trường học này, cuộc sống mỗi ngày của học sinh đều được sắp xếp đến sít sao, mỗi ngày phải thức dậy từ mấy giờ, đến phòng học từ mấy giờ, đến căn tin ăn cơm từ mấy giờ, phòng ngủ tắt đèn lúc mấy giờ… đều đã được cố định.
- Cho nên, cho dù cậu ta đã chết thế nhưng vì cậu ta đã trải qua một thời gian dài sinh sống theo kiểu này khiến cậu ta hình thành quán tính, cho dù đã chết vẫn có thể tiếp tục duy trì trạng thái “sống”.
- Bởi vì mỗi ngày, đối với cậu ta thật ra không khác gì một cái khuôn đúc ra.
- Giống như một quả cầu nhỏ, sau khi thoát khỏi quỹ đạo nó vẫn y theo quán tính tiếp tục ngã nhào về phía trước, hiện tại cậu ta cũng có trạng thái như vậy.
- Ông không phát hiện ra sao?
- Thật ra phản ứng của cậu ta đã biến thành trì độn.
- Nhưng bạn học cùng thầy giáo bên cạnh cậu ta lại không phát hiện ra.
- Cậu ta đã chết.
- Mơ hồ như thế sao?
- Trước đây khi tôi còn là bác sĩ cũng đã gặp qua mấy tình huống tương tự như vậy, khi kiểm tra thi thể rõ ràng là thi thể đã chết hơn mười ngày, kết quả đồng nghiệp hoặc là người nhà của thi thể ấy đều nói, ngày hôm qua còn nhìn thấy người đó vẫn lặng lẽ sinh hoạt theo lẽ thường.
- Tại sao có thể như vậy? - Lão đạo lắp bắp, không thể hiểu nổi.
- Cuộc sống mà hành vi ý thức ngày nào cũng được cố định, không có một chút thay đổi gì giống hệt như một máy móc có thể tự động hóa.
- Người điều khiển còn sống hay đã chết.
- Thì có gì khác nhau đâu?