Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 147: Tắt đèn!

Chương 147: Tắt đèn!

Tử vong không đáng sợ, thứ đáng sợ chân chính chính là bị lãng quên.
Tôn Thu chết rồi, đã chết từ rất lâu rồi thế nhưng bạn học của cậu ta lại không biết, thầy giáo của cậu ta cũng không biết, thậm chí ngay cả chính cậu ta cũng không biết, dưới sự điều khiển của quán tính này cậu ta giống hệt như vẫn còn"sống".
Vậy mà.
Còn sống kiểu này vốn là một chuyện rất bi thương, rất tội nghiệp.
Thử nghĩ một chút xem, cuộc sống của cậu, nhân sinh của cậu, quỹ tích mỗi ngày đều lặp lại không chút thay đổi, cho dù cậu có ý thức hay không có ý thức nữa.
Như vậy, nhân sinh của cậu, cuộc sống của cậu, đều không có ý tưởng như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Châu Trạch nhớ kỹ trước đây ở Hương Cảng đã có một sự kiện rất nổi tiếng trên mạng, được biên soạn thành một trong mười sự kiện hay tám sự kiện linh dị ở Hương Cảng.
Nội dung của câu chuyện ấy chính là nhân viên giao hàng của một quán ăn đi giao cơm, người đó đứng tận ngoài cửa còn có thể nghe được bên trong truyền tới tiếng mạt chược, thế nhưng sau khi gõ cửa lại phát hiện bốn con bạc bên trong đã chết từ rất lâu rồi.
Đây cũng là một ví dụ rất điển hình.
- Ông chủ, nếu cậu ta đã chết rồi chúng ta nên làm sao bây giờ? - Lão đạo hỏi vấn đề lão quan tâm.
Bởi vì người sống gặp quỷ, rất ngạc nhiên.
Nhưng nếu người chết gặp quỷ thì chẳng còn ly kỳ gì nữa, chỉ giống đồng hương gặp gỡ hai mắt trợn trừng mà thôi.
Hơn nữa Tôn Thu đã chết, nhưng rất có thể cậu ta không phải bị quỷ giết, rất có thể trong khoảng thời gian cậu ta trải qua câu chuyện kia cậu ta đã sớm chết rồi, vì chết rồi cho nên cậu ta mới gặp phải một số hiện tượng kỳ dị, vậy thôi.
Châu Trạch khẽ nhíu mày, hiện tại chuyện phiền toái nhất chính là anh không thể xác định thời gian Tôn Thu chết, dẫn đến không cách nào xác định được Tôn Thu là chết ngoài ý muốn hay bị quỷ làm hại.
Về phần linh hồn của Tôn Thu vốn không được đầy đủ, có rất nhiều khả năng khiến tình huống này xảy ra, không nhất định là do bị con quỷ nào đó lợi hại hơn khống chế.
- Đi xuống hỏi một chút trước đi, hỏi mấy người quản nhiệm kia trước đã.
Nếu Tôn Thu có thể ở đây bởi vì hiện tại cậu ta là một tên “đần độn cao cấp”, rất nhiều tin tức đã gãy, không liền mạch, vì vậy chỉ có thể tìm điểm đột phá từ những nơi khác.
Nói chung, thứ Châu Trạch cần chính là một con quỷ, Tôn Thu đã không thể bắt được vậy thì bắt linh hồn của tên thầy giáo quản nhiệm kia đi, dù sao thì cũng giống nhau thôi mà.
Thật có ý như vào quân đội ba năm heo mẹ cũng biến thành Điêu Thuyền.
Đi xuống cầu thang, đi tới phòng làm việc của thầy quản nhiệm ở lầu một, bên trong có hai người đàn ông trung niên đang nói chuyện phiếm, mà những người khác hoặc đã tan ca, hoặc đang đi tìm kiếm “con mồi” của mình.
Lần này, cuối cùng Châu Trạch cùng lão đạo đã khiến bọn họ chú ý.
- Các người muốn làm gì vậy?
Một người đầu húi cua trong số đó trực tiếp chỉ vào Châu Trạch hỏi.
Châu Trạch lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, lần này anh không để lão đạo đi hỏi mà tự mình mở miệng nói:
- Hỏi anh một chuyện, gần đây có phải trong số những quản nhiệm ký túc xá các anh có một người đã chết, đúng không?
Châu Trạch vừa dứt lời, sắc mặt của hai quản nhiệm còn lại lập tức biến đổi.
- Anh là cảnh sát hay sao? - Tên đầu húi cua hỏi.
Châu Trạch lắc đầu.
- Hay là phụ huynh của học sinh?
Châu Trạch lại lắc đầu.
- Vậy anh hỏi nhiều như vậy để làm gì? Nơi này là trường học, người không có chuyện xin mời ra khỏi đây cho. – Tên Đầu húi cua đi tới đẩy Châu Trạch.
Châu Trạch duỗi tay ra nắm lấy cổ tay của đối phương, móng tay trên ngón út dài ra trực tiếp đụng vào da thịt của đối phương.
- Hí... ...
Đầu húi cua trực tiếp té quỵ trên đất, gương mặt vặn vẹo, hiển nhiên lão ta đang phải chịu nỗi thống khổ không gì sánh được.
Thầy quản nhiệm ký túc xá còn lại nhìn thấy một màn như vậy, cũng không kinh sợ vội vã vọt thẳng qua đây.
- Bần đạo hộ giá tới đây!
Lúc này lão đạo cũng chủ động tiến lên, song phương chạm vai sau đó lão đạo trực tiếp dùng đòn vai quật ngã đối phương ra đất, mà vị quản nhiệm ký túc xá này thiếu chút nữa đã ngã tới ná thở.
Thật ra công phu quyền cước của lão đạo không tồi chút nào, khi ở trong phòng sách thoạt nhìn sự tồn tại của lão khá nhạt nhòa, thế nhưng đó là so sánh với quỷ sai cùng cương thi, nếu so sánh với người bình thường lão không sợ chút nào.
- Nói đi.
Châu Trạch kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống, để đối phương cứ quỳ như vậy trước mặt mình.
Ánh mắt đầu húi cua nhìn Châu Trạch đã tràn đầy vẻ khủng bố, thế nhưng anh ta lại không trả lời vấn đề này của Châu Trạch mà hỏi lại: - Rốt cuộc các người là ai, muốn làm gì... A a a!
Móng tay của Châu Trạch lần thứ hai va chạm với da thịt của tên đầu húi cua, đồng thời Châu Trạch còn lấy quần áo của đối phương che miệng đối phương lại, khiến anh ta không gọi được cũng không gào được.
- Ông cứ gọi đi, cho dù ông có gọi tới rách cổ họng cũng không có ai đáp lại ông đâu.
Lão đạo ở bên cạnh nhìn có vẻ hơi hả hê nói.
- Tôi hỏi cái gì thì anh hãy trả lời cái đấy.
Ông chủ Châu vì 1% công trạng còn lại mà đã sốt ruột lâu lắm rồi, thực sự không muốn cũng không cho phép bất cứ người nào lắm lời thêm nữa.
- Gần đây có quản nhiệm nào đã chết không?
Đầu húi cua đau đến nước mắt nước mũi đều chảy ra, lần này anh ta sợ thật sự, lập tức gật đầu nói:
- Có, có một người tháng trước đã xảy ra chuyện, tên Vương Bảo Cương."
- Anh ta chết như thế nào? - Châu Trạch lại hỏi.
- Nhảy lầu, nhảy lầu mà chết, nhảy từ trên ký túc xá xuống, đầu đập xuống đất trực tiếp té chết.
- A, anh ta có đam mê đặc thù gì không, tỷ như thích mang giày da?
Có thể nói, người trưởng thành mang giày da là chuyện rất bình thường, nhất là những người trưởng thành có công việc thích hợp với giày da. Thế nhưng nơi này là trường học, mà thân phận của thầy quản nhiệm ký túc xá nói dễ nghe một chút chính là thầy giáo, nhưng thật ra bọn họ chỉ là những người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng được trường học thuê tới sai sử như “tay chân”, căn bản chẳng có chút liên quan gì với hai chữ thầy giáo này.
Mà hai người trong phòng này người thì mang dép, người còn lại mang giày chơi bóng, vì thế người mang giày da đi kiểm tra các phòng ký túc xá thật sự có thể tính là đặc thù.
- Đúng, anh ta thích mang giày da, cũng thích mặc âu phục, trước đây chúng tôi đều chê cười anh ta, nói anh ta thích ra vẻ giáo sư, lần nào anh ta cũng mặc trang phục cẩn thận như vậy tới đây đi làm.
- Anh ta chết ở đâu? - Châu Trạch hỏi.
- Ở ngay vườn hoa phía trước tòa ký túc xá này. - Đầu húi cua chỉ chỉ nói. - Gian phòng của anh ta ở tầng một, trước đây anh ta ở cùng phòng với tôi nhưng sau khi anh ta xảy ra chuyện, tôi đã dời ra ngoài ở cùng phòng với người khác.
Châu Trạch gật đầu: - Dẫn tôi đi tới phòng của anh ta nhìn xem.
Áp giải tên đầu húi cua đi vào một phòng ngủ, căn phòng này có bố cục giống với phòng ngủ của học sinh, nhưng nơi này không có giường tầng, chỉ có giường lớn cùng ổ điện.
- Không ai tới nhận đồ đạc của anh ta sao? - Châu Trạch hỏi.
- Không, anh ta chỉ có một người chị nhưng đang ở tỉnh khác, khi anh ta chết trường học đã thông báo cho cô ấy, sau khi cô ấy đến trường học đã đền tiền cho cô ấy dựa theo tai nạn lao động, mà cô ấy cũng không gây sự, sau khi xử lý xong chuyện tang sự lập tức rời đi, mà đồ đạc của anh ta cô ấy cũng không có ý định lấy đi.
Châu Trạch gật đầu, trong tủ treo quần áo còn có một số quần áo, mấu chốt nhất là ở dưới tủ đầu giường còn có hai đôi giày da.
- Đây chính là giày da mà ngày thường anh ta hay mang. - Đầu húi cua giải thích.
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống phía trước đôi giày da, cầm lấy một chiếc giày lên, đưa tay sờ sờ vị trí đế giày một chút, phía trên còn có một ít bùn lầy chưa khô hoàn toàn.
Ký túc xá rất ẩm ướt, nhất là vị trí hành lang.
Có thể nói, khi thầy quản nhiệm ký túc xá kiểm tra dò xét phòng ký túc xá sẽ khiến đế giày của mình bị ướt, nhưng dựa theo những gì tên đầu húi cua này nói, Vương Bảo Cương đã chết từ tháng trước, mà hẳn là giày của anh ta vẫn để ở chỗ này, vậy vì sao đế giày có thể ướt được?
- Tại sao Vương Bảo Cương lại muốn nhảy lầu? - Châu Trạch hỏi.
- Chuyện này thì tôi không biết. - Đầu húi cua lắc đầu. – Anh ta trông không giống như người đã bị đả kích, đêm đó tất cả mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ, anh ta cầm một chùm chìa khóa đi kiểm tra phòng.
Châu Trạch nhìn khắp bốn phía, anh đang tìm.
Phải biết rằng, mặc kệ có phải linh hồn của Vương Bảo Cương giết chết Tôn Thu hay không, nhưng chí ít vẫn có thể chứng minh được một việc, đó chính là linh hồn của Vương Bảo Cương vẫn còn đang du đãng bên trong dãy ký túc xá này.
- Anh đi đi, có thể báo cảnh sát. - Châu Trạch nói.
Đầu húi cua sửng sốt một chút, sau đó lui về phía sau rời khỏi phòng, về phần anh ta có đi báo cảnh sát hay không, Châu Trạch thật không quá lo lắng.
Sau khi anh ta đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Châu Trạch, toàn bộ móng tay trên bàn tay phải của Châu Trạch dài ra, một đoàn khí đen vờn quanh ở trong lòng bàn tay, ngay sau đó ngón tay giữa của Châu Trạch trực tiếp đụng lên gạch men, khí đen thuận thế tiến vào bên trong gạch men.
Cũng không lâu lắm.
Từ tủ đầu giường nơi đặt đôi giày nổi lên dấu chân màu đen mà chỉ có một mình Châu Trạch có thể nhìn thấy, dấu chân này còn đang đi ra ngoài.
Châu Trạch mở cửa túc xá, thuận theo dấu chân đi lên.
Lên tầng.
Dấu chân đang không ngừng đi qua hành lang.
Khi đi qua phòng ngủ của học sinh bước chân của anh ta trở nên nhẹ hơn, dấu chân cũng trở nên sâu cạn không đồng nhất.
Điều này có nghĩa cho dù Vương Bảo Cương đã chết rồi, nhưng anh ta vẫn ở đây làm công việc của thầy quản nhiệm như bình thường.
Anh ta còn đang kiểm tra ký túc xá, còn đang ngó chừng học sinh, còn đang kiểm tra giấc ngủ của học sinh, đêm khuya thế này anh ta còn đi qua đi lại ngoài hành lang, còn đứng chờ ở cửa thật lâu, thật lâu.
Anh ta đã chết.
Cho nên anh ta có rất nhiều thời gian.
Có thể chuyên tâm vào công việc hơn.
Trong phòng ngủ các học sinh đều mơ hồ không rõ, bọn họ vừa phải đấu trí đấu dũng với thầy quản nhiệm ký túc xá còn sống, còn vừa phải đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của một quỷ hồn!
Đột nhiên, ánh mắt Châu Trạch hơi ngưng lại, anh nhìn thấy ở ngoài cửa phòng ngủ cuối hành lang, dấu chân màu đen ở nơi này là dày đặc nhất.
Điều này có nghĩa Vương Bảo Cương từng đi qua đi lại nơi này rất lâu, thậm chí còn có thể nhìn ra sự bối rối cùng do dự của anh ta từ trong dấu chân này.
Châu Trạch đi tới trước cửa phòng ngủ kia, điều khiến anh có chút bất ngờ là bên trên cửa phòng có tờ giấy màu trắng viết"phòng chứa đồ lặt vặt", có nghĩa là phòng ngủ này đã bị bỏ hoang, không có học sinh ở nơi này.
Châu Trạch đưa tay muốn mở cửa, nhưng cửa đang khóa, móng tay anh lún sâu vào, hơi dùng sức, khóa cửa bị cạy mở, Châu Trạch vẫn có thể đi vào được.
Trong phòng ngủ có một chiếc giường trống rỗng, phía dưới đất còn có không ít đồ vật lộn xộng như chổi, kéo… dường như nơi này không có gì đặc biệt.
Nhưng Châu Trạch rất rõ ràng, nếu Vương Bảo Cương đã ở lại chỗ này bối rối lâu như vậy, nhất định nơi này có chỗ đặc thù gì đó.
Châu Trạch ngồi xuống trên chiếc giường đầy bụi bặm, giường chiếu phát ra tiếng kẽo kẹt.
Đêm.
Rất an tĩnh.
Có chút an tĩnh tới kỳ dị.
Tầm mắt Châu Trạch bắt đầu từ từ trở nên có chút mơ hồ, anh đứng bật dậy, lập tức cái loại cảm giác mơ hồ này biến mất chỉ trong nháy mắt. Là một tên quỷ sai, anh không thể đi vào giấc ngủ một cách bình thường được.
Có đôi khi, Châu Trạch cảm thấy đây là một loại cực hình, nhưng sau đó anh lại chậm rãi phát hiện, chuyện bản thân mình không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ cũng có thể bảo đảm cho quỷ sai không bị quỷ mị ảnh hưởng.
- Sùng sục... ... Sùng sục... ...
- Sùng sục... ... Sùng sục... …
Phía dưới vang lên tiếng như nước chảy, bốn phía còn truyền đến mùi máu tanh nồng nặc.
Châu Trạch bắt đầu chậm rãi lui về phía sau, vậy mà khi Châu Trạch xoay người lại phát hiện, cánh cửa lúc anh đi vào đây giờ đã biến thành một bức tường.
Mà ở bên dưới gian phòng ngủ này.
Máu đỏ tươi bắt đầu tràn ra.
Xa xa dường như có biển máu đang không ngừng cuộn trào mà đến, một trận sóng biển gào thét lao lên, trong nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn phòng ngủ này lại.
- Sùng sục... ... Sùng sục... ...
Cả người Châu Trạch đắm chìm trong nước máu, bốn phía đã bị bịt kín bởi một luồng ánh sáng lộng lẫy như cầu vồng, điều này khiến Châu Trạch cảm thấy như bản thân đang quay lại khoảnh khắc đi qua hoàng tuyền tiến vào thủy đàm kia.
Lúc này, bên ngoài tường truyền tới tiếng “tí tách”.
Giống hệt như có người mang giày da đang từ từ đi tới.
Anh ta đi tới, càng ngày càng gần.
Sau đó đã đi tới vị trí chỉ cách Châu Trạch một bức tường.
Anh ta gõ tường.
Trầm giọng nói:
- Tắt đèn, tắt đèn!
- Bịch !
Trong dòng nước máu dường như có một đoàn màu đen như mực đang điên cuồng khuếch tán.
Vốn là một mảnh đỏ bừng trong nháy mắt đã biến thành màu âm trầm đen thùi lùi.
Giống như.
Đèn.
Đã tắt... ...


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất