Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 153: Máu chó cùng khuôn sáo cũ (1)

Chương 153: Máu chó cùng khuôn sáo cũ (1)

Trời sắp sáng, điều này đồng nghĩa với thật ra Châu Trạch cùng lão đạo đã đứng bất động trên mặt cỏ này, giữ nguyên một động tác như vậy cực kỳ lâu rồi.
Cũng may lúc này bên phía ký túc xá cơ bản là không có người nào đi lại, cũng không ai chú ý tới nơi đây còn có hai người ngu ngốc đứng rất lâu.
Nếu không một khi bức tranh này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, thật sự chẳng có biện pháp nào bận tâm tới, cũng giống Thiết Quải Lý (1), sở dĩ ông ấy phải nhập vào thân một tên khất cái đã chết đi cũng là vì sau khi ông ấy đi vào cõi thần tiên trở ra, lại phát hiện nhục thân của mình đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
(1) Thiết Quải Lý hay còn gọi là Lý Thiết Quải, là một trong số 8 vị tiên (Bát Tiên) của Đạo giáo. Vị tiên này đôi khi được miêu tả như là người dễ nóng giận và hay gắt gỏng, nhưng lại là người nhân từ đối với những người nghèo khó, ốm đau, bệnh tật, những người được ông giúp giảm nhẹ nỗi phiền muộn của mình bằng một loại thuốc đặc biệt lấy từ quả bầu của ông.
Lão đạo ngồi vào trong xe, lấy một bình điệt đả tửu (2) từ trong xe ra xoa xoa đầu gối của mình, lúc này trông lão có vẻ xốc xếch, sự hư huyễn lúc trước cùng thực tế lúc này, hai khoảng thời gian thật giả khó phân càng không ngừng tập kích quấy rối lão, ngay cả chính bản thân lão cũng không biết đâu là đau thực, đâu là đau giả nữa.
(2) Điệt đả tửu: Dit da jow, hay rượu thuốc, là một loại dầu thơm phổ biến của Trung Quốc được bán để chữa lành các tổn thương bên ngoài như vết bầm tím hoặc đau cơ.
Giống hệt như một người mới bơi xong lên bờ, luôn cảm thấy khó mà có thể thích ứng với sự thay đổi trọng lực ngay được.
Châu Trạch cũng ngồi vào vị trí kế bên tài xế, ở trước mặt anh chính là bản bút ký kia.
Bản bút ký này có bìa màu xanh nhạt, trông có vẻ như cố gắng hạ thấp mình hết mức, cũng rất bình thường.
- Ông chủ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Chúng ta chỉ xem một quyển bút ký mà thôi, làm sao có thể biến thành như vậy?
Lão đạo vẫn luôn cảm thấy tò mò với những chuyện vừa rồi, trước đó không biết vì nguyên nhân gì khiến lão và ông chủ bị xóa mất một đoạn ký ức sau khi đi vào trường học, rồi tiếp đó hai người lại trực tiếp đi vào dãy nhà B.
Mà trên thực tế.
Dãy nhà B không tồn tại.
Mà những thầy quản nhiệm ký túc xá bên trong dãy nhà B đó cũng không tồn tại, cậu bé chỉ còn có nửa người, Triệu Bảo Cương chổng ngược đi bộ, bà dì đi thêm nước sôi vào phích… thật ra đều không tồn tại.
Những thứ mặc dù không tồn tại nhưng lại mang tới cảm giác cực kỳ chân thật này khiến bản năng của con người theo quán tính tiếp tục làm tiếp, điều này thật sự quá đáng sợ.
- Ông đã từng nghe nói tới “họa bích” chưa? - Châu Trạch hỏi.
- Đã từng thấy trong phim rồi. - Lão đạo trả lời lại.
- Đây chính là câu chuyện đầu tiên bên trong “Liêu trai chí dị”. - Châu Trạch nghiêng đầu dựa vào ghế dựa. – Hai chuyện này tương đối giống nhau, chỉ có điều người trong câu chuyện kia tiến vào thế giới bích họa, mà chúng ta thì tiến vào thế giới trong quyển bút ký này. Nếu tôi không đoán sai, có lẽ trong quyển bút ký này cũng có một số tranh vẽ bằng bút mực, mà những gì chúng ta thấy bên trong thế giới kia cũng là nội dung của những bức tranh này.
- Khoa trương như vậy sao?
- Hiện tại tôi chỉ thắc mắc một điểm, rốt cuộc tên Tôn Thu kia là cái quỷ gì.
Lúc này nếu Châu Trạch còn không ý thức được Tôn Thu có vấn đề thì thật đúng là uổng công lăn lộn.
Từ lúc người kia đi vào phòng đọc sách nói câu chuyện của cậu ta cho tới khi mình và lão đạo cùng đi vào trường trung học Bình Triều bị một con mèo mun dẫn dắt tìm được bản bút ký này, thật ra toàn bộ chuyện này đều đã được tính toán từ trước.
Có người đứng phía sau dẫn đạo cùng thao túng chuyện này, dường như đang thúc đẩy những chuyện này xảy ra.
Loại cảm giác này khiến người ta rất khó chịu, người bình thường đã không muốn làm con rối của người khác.
Mà tình cảnh cô bé đứng ở trong hành lang sau khi mình khép bản bút ký khiến Châu Trạch nghĩ tới cô bé ở Ba Làng kia, cô bé ấy rất ngây thơ, rất đói bụng, cô bé ấy cũng rất biết điều.
Thế nhưng ngay cả Bạch Oanh Oanh còn bị đối phương trực tiếp quật ngã, trói chặt lại.
Trước đó Châu Trạch còn tưởng rằng đối phương là vị cao nhân ngọc rồng thấy đầu không thấy đuôi nào đó, làm việc tốt không lưu tên, nhưng ai ngờ thật ra cô bé ấy vốn không hề đơn thuần như vậy.
Sáu bức tranh được vẽ bằng mực bản thân mình tìm được trong ký túc xá kia có dụng ý gì, thật ra Châu Trạch đã có thể đoán được đôi chút, nhất là bức tranh về bộ dáng của lão đạo kia.
Bức tranh đó cũng giống một bộ điện ảnh, đều là giả, về mặt ý nghĩa nó không thể tính là tồn tại thật sự, đương nhiên hình ảnh cùng nhân vật trong bức họa cũng có thể thay đổi được.
Tỷ như ký túc xá có thể uốn lượn, tỷ như những con quỷ lần lượt xuất hiện bên trong, có thể nói sự xuất hiện của chúng nó không hề có trật tự nguyên do gì, nhưng giả dối dù sao cũng chỉ là giả dối, làm sao có thể chân thật như vậy được?
Khiến một người sống sờ sờ chết ở bên trong, vì sao một thế giới giả dối lại có thể sinh ra những cái chết chân thật, không ngờ một nơi vốn là giả dối lại có thể có năng lực ảnh hưởng tới thực tế.
Giống hệt như mấy vụ lừa đảo tài chính, bọn họ dùng vô số mánh lới để tuyên truyền nhưng gần như những điều bọn họ tuyên truyền đều là giả, mặc dù vậy bọn họ vẫn có thể tác động thu hút những người trong thực tế bỏ vốn đầu tư, cũng lừa đảo được một khoản tiền tương đối lớn. Đến cuối cùng, rốt cuộc nó là thật hay giả đã không còn quan trọng nữa rồi, bởi nó đã thành công trong việc hô phong hoán vũ ở hiện thực.
Thế nhưng bởi vì bản thân mình vốn là một người chết, không thể tính là một người sống cho nên vai chính trong bức họa kia biến thành lão đạo.
Châu Trạch đưa tay xoa xoa mi tâm của mình, thành thật mà nói, chuyện này trông có vẻ không đầu không đuôi, hơn nữa mùi vị khi bị người theo dõi tính toán thật không dễ chịu.
- Meow!
Một tiếng mèo kêu truyền đến, lão đạo đang ngồi trên ghế lái xoa rượu thuốc đột nhiên run mạnh một cái, nhanh chóng nhìn về phía ngoài cửa sổ, trên cây cầu cách đó không xa có một con mèo mun núp ở nơi đó, ánh mắt nó như ngọc bích đang nhìn về phía bên này.
- Mẹ nó, con mèo này còn dám xuất hiện ở đây.
Lão đạo tương đối mẫn cảm với loại động vật như mèo, hiện tại lão đã nhớ lại, sở dĩ trước đây bản thân mình đề nghị đi bắt con mèo mun kia cũng là vì bên cạnh ông chủ Nhậm có một con mèo trắng, lão cảm thấy nếu bên cạnh Châu Trạch có thể tồn tại một con mèo mun, sẽ có thể tăng hiệu quả khi trang bức, khi làm ra vẻ cũng sẽ có phẩm vị hơn.
Châu Trạch xuống xe nhìn về phía bên kia, trong tay vẫn đang cầm lấy bản bút ký, mà mặt trái của bản bút ký này có dán một tấm hình, chính là hình đầu của một con mèo mun.
Mèo mun cách Châu Trạch chừng trăm mét, nó tự liếm láp móng vuốt của mình, tựa hồ có vẻ còn chưa thỏa mãn, mới vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là nó có thể ăn lão đạo.
Châu Trạch không chạy tới bắt mèo, mà anh cũng lười chơi trò chơi trốn tìm với nó, anh lấy một chiếc bật lửa ra, bật lửa lên sau đó đặt quyển bút ký lên đầu ngọn lửa.
Cút mẹ mày đi tính toán.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất