Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 154: Máu chó cùng khuôn sáo cũ (2)

Chương 154: Máu chó cùng khuôn sáo cũ (2)

Cùng lắm thì ông đây dùng một mồi lửa đốt cháy mày!
Mèo mun lập tức ngây ngẩn cả người, dường như nó không ngờ tới Châu Trạch sẽ có loại phản ứng này, cơ thể của nó lập tức căng cứng, sau đó nhảy lên một cái bay thẳng về phía Châu Trạch, bóng dáng màu đen gần như bay thẳng trên con đường xi măng đánh về phía Châu Trạch.
Quả nhiên.
Con này mèo mun cũng giống với khí linh của bút ký sao?
- Ông!
Móng tay trái của Châu Trạch dài ra trực tiếp quắp lấy con mèo mun đang nhào thẳng về phía mình.
- Phốc!
Mèo mun bị Châu Trạch trực tiếp quất bay, rơi trên mặt đất, thân thể nó trở nên hơi mờ đi, có vẻ rất khó chịu, nó còn yếu hơn nhiều so với dự liệu của Châu Trạch.
- Này, anh muốn đốt nó thật sao?
Giọng nói của một bé gái truyền đến từ sau lưng Châu Trạch, Châu Trạch xoay người, anh nhìn thấy một cô bé đang ngồi trên nóc xe của mình, hai chân đung đưa như thể đang xem kịch vui.
Đúng là cô bé đang xem kịch, từ đầu tới đuôi vẫn luôn nhìn chằm chằm.
Lão đạo vươn đầu từ trong xe ra, còn chưa kịp ngước đầu nhìn lên đã có một cái chân đạp trúng đầu lão ta.
- A, đau!
Lão đạo đau đến lập tức rụt đầu trở về.
Lão đạo thật đúng là tự tìm đường chết, cô bé kia đang ngồi trên đỉnh xe đong đưa chân, lão vươn đầu ra nhìn lên không phải sẽ nhìn thấy sạch phía trong sao?
- Rốt cục cô là ai? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi chỉ đi ngang qua, hơn nữa tôi cũng sắp phải rời khỏi Thông Thành, trước khi đi tôi muốn nhắc nhở anh, bản bút ký này còn đắt giá hơn nhiều so với bảo vật trong trí tưởng tượng của anh, hiện tại chẳng qua là do nó bị ô nhiễm thôi, trời đưa đất đẩy làm sao đó nên bị một cậu học sinh biết vẽ tranh nhặt được, sau đó cậu ta đã vẽ mấy câu chuyện quỷ quái bên trong bức tranh này.
- Lại thêm nó bị oán niệm cùng tâm tình tiêu cực của học sinh trong trường ảnh hưởng, từ đó mới biến thành bộ dạng kia.
- Nhưng công năng của nó thật ra còn cao hơn thế này nhiều, tác dụng của nó tuyệt đối không chỉ bị giới hạn trong mắt kính VR đâu.
- Vì sao tôi phải tin cô? - Châu Trạch hỏi.
Cô bé nhảy xuống xe đi tới trước mặt Châu Trạch.
Giống như cười mà không phải cười.
Đôi mắt lấp lánh như những vì sao, so với cô bé nhỏ ngốc nghếch của Ba Làng đã đi tới tiệm sách của mình lúc trước thật sự giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
- Ha ha, chơi thật vui, cái bộ dạng này của anh thật thú vị quá mà.
Cô bé đưa tay muốn chạm đến mặt của Châu Trạch.
Hai mắt Châu Trạch hơi híp lại một chút nhưng không phản kháng, cũng không cự tuyệt.
Bàn tay của cô bé ấy rất buốt, cũng rất lạnh, thành thật mà nói cảm giác nó mang đến không quá thoải mái.
Cô bé vuốt vuốt xong lại ngẩng đầu, thở một hơi dài nhẹ nhõm: - Anh biết không, đây là một pháp khí của phán quan, là một sách Âm Dương bản hạ phẩm.
Châu Trạch lắc đầu, ý bảo bản thân mình không biết.
Anh vẫn chỉ là quỷ sai tạm thời.
Chờ sau khi chuyển qua chính thức mới có thể xem là quỷ sai chính quy, sau đó còn phải chậm rãi chờ thăng chức tới bổ đầu, rồi tiếp theo là tuần kiểm, mà tiếp nữa mới là phán quan.
Có thể nói, hiện tại đối với Châu Trạch cấp bậc"phán quan" này quá mức xa xôi.
- Không có tôi ngăn cản ảnh hưởng của quyển sách này, chỉ hạn chế giới hạn của nó trong một tầng ký túc xá, anh nói xem, bản thân anh phải tốn thời gian bao lâu mới có thể ý thức được thứ anh nhìn thấy chẳng qua chỉ là một bức tranh? Mà những nơi anh đã đi qua, thật ra cũng đều là giả?
Cô bé như đang lầm bầm lầu bầu.
- Tôi phải đi rồi, chiếc nhẫn lần trước cùng quyển sách này xem như lễ vật tôi để lại cho anh, anh nhớ bảo quản chúng nó thật tốt, sau này còn có chỗ dùng.
Cô bé đưa tay về phía trước, con mèo mun vừa bị Châu Trạch quất bay trực tiếp hóa thành một tia sáng đen bay vào lòng bàn tay của cô bé, sau đó cô bé lại đặt nó vào trong bản bút ký.
Cùng lúc đó, Tôn Thu vẫn một mực ngồi trong phòng đọc sách kia cũng biến mất trong nháy mắt, mà quyển sách cậu ta cầm lúc trước cũng rơi trên mặt đất.
- Cất kỹ nó, tuy rằng hiện tại thứ này đã bị tổn hại rất nhiều, thế nhưng vẫn có chút tác dụng, chờ ngày sau anh còn có thể thử thu quỷ vào bên trong quyển sách này.
- Tỷ như diễm quỷ gì gì đó… sau khi anh cất chúng nó vào trong, chờ khi có thời gian rảnh có thể vào thể nghiệm cảm giác thử xem, tuyệt đối có thể đánh bại kỹ thuật VR thời này.
Cô bé thu tay lại, lại nhìn kỹ Châu Trạch một lần nữa.
- Tôi phải đi đây, từ dưới đi lên rất khó khăn, nếu có thể thì nên tận lực khiêm tốn một chút. Đương nhiên cũng không cần phải ủy khuất chính bản thân mình, quên đi, sau khi trải qua kiếp trước chắc anh cũng quen rồi.
- Cô biết tôi? - Châu Trạch hỏi.
- È hèm, hiện tại anh còn cho rằng đời trước của anh là anh chân chính sao? - Cô bé hỏi ngược lại.
- Nếu cô muốn nói với tôi mấy chuyện kiếp trước gì gì đó, quá máu chó cùng khuôn sáo. - Châu Trạch lại nói.
- Vậy để tôi kể cho anh một câu chuyện càng thêm máu chó hơn đi, quả thật tôi có quen biết với đời trước của anh. - Cô bé chớp chớp mắt, nhìn Châu Trạch.
- Sau đó anh cưỡng bức tôi!
- ... ... - Châu Trạch.
- Thế nào, rất máu chó đúng không?
Châu Trạch gật đầu.
- Lúc đó cô cũng nhỏ như vậy sao? - Châu Trạch hỏi.
Anh muốn biết đời trước bản thân mình có cầm thú như vậy không.
Cô bé cười đến gãy cả lưng.
Sau đó bắt đầu chậm rãi lớn lên.
Một lớp khói đen mỏng bao phủ bên ngoài cơ thể của cô bé.
Khiến người ta không thể nhìn rõ mặt mũi của cô ấy, thế nhưng quả thật cô bé đã biến thành dáng dấp của một cô gái thành niên.
Châu Trạch cảm thấy tâm lý mình được thả lỏng hơn một chút.
Hoàn hảo.
Không cầm thú như vậy.
Vậy mà.
Châu Trạch không nhìn thấy, gương mặt của cô gái trong khói đen kia lại là gương mặt nhăn nheo của một bà lão khiến người ta nhìn thôi đã thấy run sợ.
Bà lão mặc áo choàng màu vàng sậm, đầu đội hà quan, toát ra phong thái ung dung, chỉ có điều gương mặt đó thật sự rất không tương xứng với thân hình và khí chất của cô gái, giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ hoàn mỹ lại bị trắng trợn bóp méo hủy diệt đi.
- Tôi chờ anh, tôi sẽ chờ anh, chờ anh leo lên từng bước từng bước một, đợi ngày anh có thể trở lại âm phủ thụ phong, chờ ngày anh có thể nhớ lại một số chuyện trên đời này.
- Đừng như vậy, cô như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy tôi đã đi nhầm vào một studio, không phải chúng ta đang đóng bộ “Tiên kiếm kỳ hiệp” đâu.
- Đến lúc đó tôi sẽ hành hạ anh tới chết, đích thân đưa anh vào súc sinh đạo, từ đó mới có thể khiến tôi cảm nhận được sự sung sướng vì có thể báo được thù.
- Sự phát triển của anh quá chậm, chậm tới mức khiến tôi không thể nhìn nổi, chỉ có thể xuất hiện đưa cho anh một vài thứ tốt để anh có thể mau chóng mập mạp lên.
- ... ... - Châu Trạch.
Đột nhiên anh cảm thấy, còn không bằng dứt khoát thực sự đi nhầm studio còn hơn, ít ra cũng tốt hơn hiện tại nhiều.
- Ha ha ha... ...
Thân hình người phụ nữ cùng khói đen bốn phía tiêu tán trong phút chốc, chui vào lòng đất.
Cô ấy đi rồi.
Đi rất kiên quyết.
Xe cửa bị mở ra, trên mặt lão đạo có một dấu chân rất rõ ràng, lão xoa xoa mặt mình đi ra.
Lão quay về hướng người phụ nữ biết mất, bất mãn hừ một tiếng:
- Hừ, đúng là phụ nữ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất