Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 155: Quan tâm ông chủ

Chương 155: Quan tâm ông chủ

Trên đường trở về, Châu Trạch lái xe, bộ dạng hiện tại của lão đạo không thích hợp để lái xe chút nào.
- Ông chủ, không lẽ người phụ nữ kia thật sự là khoản nợ tội nghiệt của cậu lúc trước sao?
- Ông nghe được những gì rồi? - Châu Trạch hỏi.
- Ách, yên tâm đi, ông chủ, tôi sẽ giữ bí mật cho ngài! - Lão đạo lập tức vỗ vỗ lồng ngực khô gầy của bản thân mình.
- Người chết chính là người biết... giữ bí mật nhất.
- ... ... - Lão đạo.
- Két..... ...
Xe thắng gấp một cái, ngừng lại.
Lão đạo sợ hãi cả kinh.
ĐM.
Thật sự muốn giết người diệt khẩu sao?
Châu Trạch theo thói quen vươn tay lục tìm thuốc lá, lại phát hiện thuốc lá của mình hết rồi. Anh nhìn về phía lão đạo, muốn kêu lão đạo đưa mình một điếu thuốc, kết quả lại phát hiện hai tay lão đạo đang nắm chặt đầu gối lạnh run.
Thực sự bị giật mình sao?
Châu Trạch đưa tay vỗ một cái lên bả vai lão đạo.
- Này.
- A!
Lão đạo hét lên một tiếng nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch cảm thấy buồn cười, không lẽ bình thường hình tượng của bản thân mình đã không tốt tới mức đó sao, thật sự có thể khiến lão đạo cho rằng bản thân mình sẽ giết người diệt khẩu?
- Đưa tôi một điếu thuốc.
- A, được.
Lão đạo lập tức lấy một điếu thuốc ra đưa cho Châu Trạch, sau đó còn đích thân châm lửa giúp Châu Trạch, cẩn thận từng li từng tí như thị nữ thời cổ đại, chỉ có điều thị nữ này có vẻ hơi già một chút.
- Ông chủ, ngài dừng xe là muốn làm gì vậy?
- Đừng giả bộ, diễn kịch vui lắm sao?
- Ách... ...
Lão đạo âm thầm trợn trắng mắt, hầu hạ người bạc tình bạc nghĩa như cậu dễ lắm sao!
Có đôi khi chính lão đạo còn thấy không thể hiểu nổi bản thân mình, đang yên lành tiêu sái sống qua ngày không thích, vì sao lại thích giao tiếp với ông chủ quỷ làm gì không biết… Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại lão cũng có thể hiểu được, có thể đây chính là nhân sinh.
Có thể.
Đây mới là đàn ông chân chính.
Ăn no rỗi việc lập tức tìm kiếm một số kích thích cùng khiêu chiến, nếu không cứ rảnh rỗi vậy cuộc sống sẽ buồn chán tới mức nào kia chứ?
Huống hồ cuộc sống hiện tại chính là cuộc sống mà trước đây bản thân mình không thể tiếp xúc được, nói đúng hơn là cuộc sống mà đa số người bình thường không thể tiếp xúc được.
- Ông chủ dừng lại đây làm gì thế? - Lúc này lão đạo mới hỏi.
- Ăn sáng.
Châu Trạch nói xong lập tức đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Ăn sáng?
Ông chủ có mang ô mai chua đi không? Tôi không mang theo đâu.
Phía trước có một loạt quán bán đồ ăn sáng, có quán bán bánh rán, có quán bán mì vắt, cũng có quán bán bánh bao bánh quẩy, đây có thể xem là một giao lộ nhỏ, xe cộ qua lại không ít, cũng không ít người chạy xe tới đây lập tức dừng xe mua chút gì đó.
Châu Trạch đi tới trước một quán hàng rong bán canh thịt, chủ quán là một người đàn ông trung niên.
- Hai chén canh thịt bò. - Châu Trạch nói.
- Có ngay, có thêm ớt không?
- Có.
- Tới ngay.
Chủ quán lấy ra hai chiếc bát không, sau đó bỏ thêm hành thái cùng rau thơm và một ít thịt bò vào.
Tiếp đó chủ quán mới múc một muôi canh từ bên trong nồi canh còn đang đun sôi trên bếp lò vào bát, đảo đảo canh trong bát lại cho thêm một chút gia vị các loại, cuối cùng mới bưng bát canh đã đầy đủ tới đặt trên bàn nhỏ nơi Châu Trạch ngồi.
Châu Trạch lấy lọ ớt trên bàn bỏ thêm ớt vào bát của mình, lại lấy thêm hai cái bánh rồi mới ngồi xuống.
Lúc này lão đạo cũng đã đi tới, lão ngồi bên cạnh Châu Trạch xoa xoa đôi bàn tay, có chút câu thúc, cũng có chút thụ sủng nhược kinh, mẹ nó, đây là lần đầu tiên ông chủ mời khách đấy!
Không ngờ tên vắt cổ chày ra nước này lại có thể mời khách!
Bản thân mình có nên bật khóc một trận để tô điểm cho bầu không khí không?
Trong lòng lão đạo đang không ngừng hiện lên mấy quyết tâm muốn tự tìm đường chết, sau đó lão nhìn thấy Châu Trạch bên cạnh đang chậm rãi xé bánh mì thành từng miếng từng miếng, ngâm vào trong bát canh.
Lão đạo cũng bắt chước làm theo, đời này lão đạo vào Nam ra Bắc đã đi tới rất nhiều nơi, đương nhiên cũng không thấy xa lạ gì với bữa sáng như thế này, dựa vào giọng điệu chào khách của ông chủ tiệm ăn sáng có thể xác định được ông ta là người Hà Nam.
Mà rất nhiều người Hà Nam đều bắt đầu buổi sáng bằng một bát canh.
Chẳng qua lão đạo lại không uống canh, cũng không động đậy, chỉ ngồi yên lặng lẽ nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch bị lão nhìn tới có chút không được tự nhiên, nói: - Làm sao vậy, ăn không quen sao?
- Không không không, ăn quen lắm, quen lắm.
Lão đạo ứng phó hùa theo.
Chén canh này.
Tuyệt đối có vấn đề!
Bỗng nhiên dừng xe đòi xuống ăn sáng đã có vấn đề, không ngờ còn nghiêm trang xé bánh mì, trưng ra bộ dáng chính thức như thế.
Lão đạo nghiêng đầu, lại đánh giá ông chủ quán ăn vài lần.
Chẳng lẽ ông chủ quán ăn này là một con quỷ sao?
Bát canh này tuyệt đối không sạch sẽ!
Lão đạo cho rằng bản thân mình đã nhìn thấu tất cả, đĩ mẹ nó, ông chủ thật xấu xa, cũng giống hệt như lúc bọn họ ở trong ký túc xá, chính ông chủ bảo cùng ra ngoài vậy mà sau đó bản thân cậu chỉ đứng bên cạnh nhìn, nhìn ký túc xá uốn lượn.
Lần này chắc chắn ông chủ lại cố ý trêu đùa mình!
Chờ sau khi bản thân mình uống hết bát canh này xong lại khiến mình xấu mặt!
- Canh hơi nóng, tôi chờ nó nguội một chút rồi mới uống. - Lão đạo giải thích một câu.
Châu Trạch gật đầu, tiếp tục xé bánh mì trong tay mình.
Thật ra lão đạo cũng đã hơi đói bụng, sau khi lão nhìn ông chủ mấy lần lập tức đứng dậy, nói: - Ông chủ, có ít thế này sợ là không đủ ăn, tôi đi qua bên đường mua mấy cái màn thầu nữa.
Nói xong, lão đạo lập tức chạy đến con đường đối diện mua mấy cái bánh bao chay về, một lần nữa ngồi xuống cầm lấy bánh bao kia trực tiếp gặm, ăn tới ngon lành vô cùng.
Mẹ nó.
Đồ ăn mình mua vẫn yên tâm hơn nhiều, rất thơm!
Còn có em gái bán bánh bao kia, màn thầu nơi ngực em ấy cũng thật cmn lớn.
Lão đạo ăn một chút, lại đưa một cái màn thầu cho Châu Trạch.
Châu Trạch nhận lấy bánh màn thầu đặt ở bên cạnh bát canh, sau đó ánh mắt anh nhìn lão đạo giống như cười mà không phải cười.
A.
Vì sao cậu lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi?
Lão đạo lại bắt đầu thì thầm trong lòng.
Không phải đâu.
Thấy tôi không nhảy vào tròng của cậu, không uống bát canh này nên cậu khó chịu sao?
Tại sao cậu có thể như vậy!
Có phải tôi nên uống một chút canh không?
Lão đạo vừa nhai màn thầu vừa nghĩ, thật sự là gần vua như gần cọp, mấy lão đại quỷ này không có tên nào dễ chọc cả.
Chỉ có điều bát canh thoạt nhìn thơm ngát trước mặt mình này, có trời mới biết bên trong nó rốt cuộc là thứ gì, nếu là mấy con rắn rết nướng hay chuột đồ các loại cũng chẳng phải không thể ăn, thế nhưng loại cảm giác sợ hãi khi không biết nó là cái thứ quái gì mới là đáng sợ nhất.
- Ông chủ, mau ăn đi, màn thầu này thật sự rất ngon đó. - Lão đạo cười ha hả.
Châu Trạch cầm lấy cái bánh màn thầu anh vừa đặt lên bàn, nói: - Bàn không sạch sẽ, đặt bánh màn thầu lên đây sẽ bị bẩn.
- Vậy cứ để tôi ăn, tôi không ngại bẩn, chớ lãng phí.
Lão đạo tiếp nhận bánh màn thầu từ trong tay Châu Trạch, lại gặm gặm, dù sao thì lão cũng không có ý định uống số canh thịt này!
Cùng lắm thì lại mượn cớ, nói bản thân mình đã ăn bánh màn thầu no rồi, không uống nổi.
Châu Trạch nhìn lão đạo, lắc đầu.
Ha ha.
Thất vọng rồi đúng không?
Không thể thực hiện được ý đồ xấu chứ gì?
Tôi rất thông minh đúng không?
Cậu cũng rất bất đắc dĩ nhỉ?
Trong lòng lão đạo âm thầm vui thích.
Sau đó, lão đạo nhìn thấy Châu Trạch cúi đầu bưng bát canh lên uống một ngụm canh, sau đó lại cầm chiếc đũa gắp một miếng thịt lên, đưa vào miệng nhai nuốt lấy.
Có thể nhìn ra, cho dù trong canh rất cay thế nhưng Châu Trạch vẫn ăn nó một cách gian nan như trước, khi nuốt cũng rất thống khổ, hình ảnh này ngược lại vô cùng giống với hình thức khi Châu Trạch vào quán ăn cơm.
Mà khiến lão đạo cảm thấy hơi kinh ngạc chính là, ông chủ ăn canh rồi?
Chẳng lẽ là do mình cả nghĩ quá sao?
Bát canh này vốn không có vấn đề?
Lão đạo không cho rằng Châu Trạch sẽ vì lừa bịp mình mà hi sinh chính bản thân.
Là mình trông gà hoá cuốc sao?
Lão đạo nhìn Châu Trạch tiếp tục thống khổ không gì sánh được ăn canh ăn bánh mì, rốt cục cũng có thể xác nhận, bát canh này không có vấn đề gì, là mình đã tự suy nghĩ quá nhiều thôi!
Lập tức, lão đạo cũng lập tức cúi đầu uống một ngụm canh.
Ừm, rất chính tông, mùi vị tuyệt vời, rất tươi đẹp, vô cùng tươi đẹp.
Mẹ nó, mới rồi vừa thiếu chút nữa gặm màn thầu bị nghẹn.
Lão đạo ăn thả ga, ăn tới quá mức, cho dù ở thành phố Hà Nam, muốn tìm một quán bán canh chính tông như thế này cũng là chuyện không dễ dàng gì, nói chi ở Thông Thành này lại có thể uống được một bát canh có mùi vị chính tông như vậy, còn là uống ở ven đường nữa, càng thêm đáng quý trọng.
Uống hết bát canh đồng thời ăn hết bánh mì kèm theo, trong quá trình này lão đạo còn gọi thêm một chén canh nữa, ừm, canh thêm không lấy tiền, thật tốt.
Châu Trạch ăn một phần ba bát canh sau đó không nuốt nổi nữa, anh buông đũa xuống ngồi bên cạnh.
Sau khi lão đạo ăn xong còn vỗ vỗ bụng của mình, cảm thấy dường như chưa đủ thỏa mãn lắm, chẳng lẽ mình ăn nhiều thế còn chưa đủ no sao?
Trong lúc lão đang suy nghĩ tới chuyện có nên gọi thêm một bát canh nữa không, Châu Trạch đã làm bộ thò tay vào túi tính tiền.
Lão đạo ngầm hiểu ý lập tức đứng dậy thanh toán, chút nhãn lực này lão vẫn phải có.
Sau khi đứng lên, lão đạo đi trước một bước cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, nói: - Ông chủ, đoạn đường về để tôi lái xe cho, hẳn cậu đã mệt mỏi rồi.
Châu Trạch lắc đầu: - Ông cũng không dễ dàng gì, cứ để tôi lái đi.
Ông chủ thay đổi rồi.
Thực sự thay đổi rồi!
Không chỉ mời thuộc hạ ăn sáng lại còn biết săn sóc thuộc hạ!
Trong lúc Lão đạo còn đang do dự xem bản thân mình có nên dùng nước mắt biểu hiện sự trung tâm của mình, một lần nữa đẩy bầu không khí lên, đột nhiên Châu Trạch lại đi về phía bên kia đường, đương nhiên lão đạo cũng đi theo, sau đó, lão đạo nhìn thấy Châu Trạch ngừng lại ngay trước gian hàng bản thân mình mới mua màn thầu xong.
Ha ha.
Tôi đã nói màn thầu của nữ chủ quán này rất lớn mà, ông chủ lại giả vờ chính đáng rồi, Oanh Oanh cũng không nhỏ, không phải ông muốn xem lúc nào là có thể xem lúc đó sao.
A, đàn ông ấy à.
Hoa nhà còn lâu mới có thể thơm như hoa dại.
Lão đạo ở bên cạnh điên cuồng rủa thầm trong lòng, lão cảm thấy dường như sau khi tiếp xúc với người quen kiếp trước gì gì đó kia, ông chủ đã thay đổi, trở nên hòa mình vào nhân dân hơn rồi.
- Ông chủ, muốn ăn bánh bao nhân thịt hay màn thầu? Hay là bánh bột mì? - Bà chủ rất nhiệt tình hỏi.
Châu Trạch lắc đầu, đưa tay chỉ bà chủ.
CMN, cầm thú, chúng tôi chỉ nhìn một chút thôi không ngờ cậu lại có thể đùa giỡn người ta như vậy, cậu hành động như vậy là muốn ăn màn thầu của bà chủ sao?
Lão đạo ở bên cạnh hưng phấn nhìn ông chủ chọc gái.
Ha ha, không phải có tin đồn ông chủ không thể cương được sao?
- Ông chủ muốn gì? - Bà chủ hỏi.
- Cô mau đi cùng tôi, đi tới nơi mà cô nên tới. - Châu Trạch nói.
Lão đạo ngây ngẩn cả người.
Sát.
Trong lòng lão đạo hiện lên một dự cảm không tốt!
Không phải đâu?
Không thể nào?
Không đến mức đó chứ?
Không thể đúng không?
Bà chủ mím môi, giọng nói bỗng nhiên trở nên trầm thấp hơn nhiều: - Tôi bị bệnh chết sớm, một mình vợ tôi chăm sóc ba đứa con nhỏ, một ngày cô ấy phải làm hai việc còn phải ra ngoài bán đồ ăn sáng, quá cực khổ.
- Cho nên mỗi sáng sớm tôi mới muốn nhập thân vào vợ tôi, để vợ tôi có thể nghỉ ngơi một hồi.
Giọng nói này vẫn là giọng nói của người phụ nữ, thế nhưng rõ ràng đã đổi thành âm điệu khác, hẳn là chồng cô ấy.
- Tất cả mọi người đều có chuyện phải thương cảm, thế nhưng ông cũng không thể lấy lý do đáng thương này mà phụ thân vào cơ thể người vợ, làm vậy rất ảnh hưởng tới tuổi thọ của vợ ông.
Nói xong, Châu Trạch mở lồng hấp lấy một chiếc bánh bao ra, móng của ngón tay cái nhẹ nhàng đâm vào chiếc bánh bao ấy.
- Huống hồ ông bán loại bánh bao này để lừa gạt người dương gian, cho dù ông dùng số tiền đó để nộp học phí cho con gái, thế nhưng ông không sợ làm vậy sẽ tổn hại âm đức của bọn họ sao?
Bánh bao trong tay Châu Trạch chậm rãi bắt đầu phát sinh biến hóa.
Biến thành một tờ giấy có hình bánh bao, mà nhân thịt ở bên trong bánh bao thật ra chỉ là một đống bột nhão, hơn nữa còn là bột nhão đã biến thành màu đen.
Lão đạo đang đứng bên cạnh trực tiếp nôn ra:
- Ọe!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất