Chương 156: Luân hồi khủng bố
Lão đạo ở bên cạnh ói tới trời đất xám xịt, toàn bộ những món lão vừa ăn nay đã trả lại hết, rất thê thảm, trên mặt đất một bãi đỏ trắng vàng… đủ mọi màu sắc, giống hệt như vừa mở một cửa hàng bán nước tương vậy.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, trong lòng lão đạo hối hận vô cùng, thật hận, vì sao bản thân mình lại xui xẻo như vậy?
Muôn vàn cẩn thận cẩn thận từng li từng tí, lão còn đang tự cho rằng bản thân mới thoát khỏi một cái tròng, thế nhưng không ngờ chính mình lại ngu xuẩn tới mức nhảy vào cái hố to hơn sâu hơn như thế.
Vừa nhảy vừa hô:
Thật phù phiếm quá!
- Rời khỏi thân thể của cô ấy, đi theo tôi đi.
Châu Trạch thúc giục một câu, anh chỉ còn thiếu 1% nữa thôi, chỉ cần đưa con quỷ trước mắt này về địa ngục là bản thân mình có thể chuyển chính.
Có thể đây chính là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, bản thân mình bận rộn bên trường học suốt cả đêm lại mọc ra một khoản nợ oan nghiệt từ kiếp trước, kết quả ngay cả một con quỷ thứ thiệt cũng không bắt được, thế nhưng trên đường về mình lại phát hiện ra anh ta.
Người phụ nữ ủ rũ, dường như đã nhận mệnh, thế nhưng cô ấy vẫn mở miệng nói:
- Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy lâu hơn mà cô ấy cũng nguyện ý. Mỗi đêm khi cô ấy ngủ mơ chúng tôi còn có thể gặp mặt, mà tôi cũng có thể nhìn thấy ba đứa con của tôi.
Châu Trạch thờ ơ, mỗi một người chết đi đều có lưu luyến gì đó ở nhân gian, cho dù là sinh mệnh nào, chỉ cần nó có đặc tính trí tuệ chắc chắn sẽ tồn tại bản năng cầu sinh đôn đốc nó tóm lấy tất cả cơ hội khiến bản thân nó có thể được ở lại.
Thậm chí, kể cả chính bản thân Châu Trạch cũng giống vậy, thế nhưng hiểu là hiểu, quy củ lại là quy củ.
Huống hồ, nếu vong hồn của người chồng phụ thân vào người vợ quá lâu, chẳng mấy chốc thân thể của người vợ sẽ ăn không tiêu xảy ra vấn đề, mà kết quả chỉ có thể là hại người hại mình.
- Rầm!
Người phụ nữ kia bỗng nhiên đẩy quầy hàng trước mặt ra, tất cả lồng hấp lập tức đổ về phía Châu Trạch, sau đó cô ấy trực tiếp xoay người chạy trốn, cô ấy muốn chạy trốn, cô ấy không muốn bị bắt đi.
Châu Trạch đẩy lồng hấp trước mặt mình ra, móng tay trên đầu ngón tay nhẹ nhàng vồ về phía trước một cái, lập tức một luồng khói đen mà người thường không thể nào thấy được bay ra ngoài, trực tiếp quấn chặt lấy người phụ nữ.
Người phụ nữ ấy phát ra một tiếng kêu đau đớn, sau đó mới ngã xuống đất.
Châu Trạch đi về phía trước mấy bước, đi tới trước mặt người phụ nữ, anh ngồi chồm hổm xuống đưa tay đặt lên vị trí trán của người phụ nữ, ngay sau đó, một tia vong hồn màu đen bị Châu Trạch bắt ra ngoài.
Vong hồn này có gương mặt của một người đàn ông, lúc này người đàn ông đang không ngừng giãy giụa tức giận rít gào lên, mang theo vẻ không cam lòng nồng đâm, giống hệt một tên tâm thần.
- Cô ấy vốn nguyện ý, cô ấy nguyện ý tiếp tục sống cùng tôi, mỗi tối cô ấy còn trò chuyện với tôi trong mộng, chúng tôi sẽ cùng nhau nuôi nấng đứa bé, cô ấy nguyện ý!
Người đàn ông đang cố gắng tranh luận vì bản thân mình, sau đó còn trợn mắt giận dữ nhìn Châu Trạch:
- Cô ấy đã nguyện ý rồi, anh dựa vào cái gì mà xen vào việc của người khác!
- Tôi muốn công trạng.
- ... ... - Người đàn ông.
Châu Trạch ăn ngay nói thật, nói cho cùng vẫn là anh muốn công trạng, hơn nữa hiện tại chỉ còn thiếu 1%, chính bản thân anh cũng đã trông đợi vài ngày, chỉ cần bắt con quỷ này về báo cáo kết quả công tác là anh có thể được chuyển lên chính thức.
Người đàn ông sửng sốt một chút, loại thái độ thoải mái thừa nhận bản thân vì lợi ích này của Châu Trạch khiến anh ta không cách nào phản bác, bởi vì anh ta biết cho dù bản thân mình có phản bác nhiều tới đâu, tranh luận nhiều cỡ nào cũng không thể khiến đối phương mềm lòng.
- Để cho tôi về nhà nhìn thấy ba đứa con tôi một lần cuối cùng đi.
Người đàn ông cầu khẩn.
- Lần này tôi bảo đảm sẽ không chạy nữa, cũng sẽ không trốn.
- Anh không có tư cách bàn điều kiện với tôi, mà tôi cũng không phải đang làm chương trình.
- Trong nhà của tôi... ... còn có một... ... con quỷ!
- Vậy đi thôi, để anh về nhà thăm nhà một lần cuối cùng cũng là chuyện nên làm, ngoài luật pháp ra còn phải kể tới nhân tình, đúng không?
Lão đạo ở bên cạnh vừa ói mửa xong nghe anh nói như thế, bỗng nhiên lão lại muốn ói.
Nhưng lão nhịn được.
Lão không dám.
Người phụ nữ tỉnh lại, cơ thể hơi loạng choạng được lão đạo dìu lấy cùng nhau trở về, là người bị quỷ nhập vào, cho dù con quỷ đó có là chồng mình cũng sẽ mang tới tổn hại không nhỏ đối với thể xác và tinh thần.
Dựa theo chỉ dẫn của quỷ nam, Châu Trạch bắt đầu đi về phía nhà của anh ta.
Lão đạo là hạng người không thể ngồi yên được, tuy rằng trước đây lão đã trêu chọc màn thầu của người ta lớn, thế nhưng lão còn không đến mức nhân lúc người ta gặp chuyện mà nhảy vào ăn đậu hũ của người ta, người ta đã quá đáng thương rồi, bản thân lão không thể làm loại chuyện súc sinh như vậy được, vì thế lão dứt khoát ngồi tán gẫu với quỷ nam kia:
- Người anh em, cậu từ tỉnh nào tới vậy? Nghe khẩu âm của vợ cậu có vẻ không phải người bổn địa.
Khẩu âm của Thông Thành rất dễ nhận ra, mà khả năng nhận diện ra khẩu âm Thông Thành cũng rất cao, bởi vì nó vốn rất khác tiếng phổ thông, mà có một vài tỉnh bởi vì giọng địa phương của nơi đó quá mức tương tự với tiếng phổ thông, cho nên khi người nói tiếng phổ thông sẽ không tự chủ được lẫn vào một chút từ ngữ địa phương.
- Tứ Xuyên. - Người đàn ông trả lời.
Lúc này anh ta cũng đã nghĩ thông suốt được một chút, cũng đã thoải mái hơn nhiều, mấu chốt là thái độ của Châu Trạch, hiện thực cùng với những hòa thượng đạo sĩ từ bi bác ái anh ta đã xem trên ti vi trước đây thật sự quá khác nhau.
- Vậy cậu đã chết như thế nào? - Lão đạo lại hỏi.
- Chết thoải mái.
- Thế nào là chết thoải mái? - Lão đạo tiếp tục truy vấn.
- Hít thuốc phiện... ... quá liều.
- Ách... ... - Lão đạo lập tức hăng hái hẳn lên, giống hệt như đứa bé luôn hiếu kỳ với mọi chuyện, hỏi: - Hít thứ kia rốt cuộc sẽ có cảm giác gì? Có phải là rất thoải mái không?
Châu Trạch liếc lão đạo một cái, lão đạo thè lưỡi không dám lắm chuyện nữa.
- Ha ha, đương nhiên là rất thoải mái, thoải mái đến mức khiến ông lên bờ xuống ruộng. - Quỷ nam trả lời.
- Thoải mái biến thành quỷ, của cải cũng thua sạch? - Châu Trạch bắt đầu bổ đao.
Đời trước là một danh y, Châu Trạch rất rõ ràng vật kia sẽ ngây nguy hại cho con người tới mức nào, đáng sợ tới mức nào, người bình thường chỉ cần hít món đồ ấy một lần sẽ nghiện ngay, sẽ lấy hết sạch tiền tài để mua nó về hít, nhưng trên thực tế món đồ kia sẽ tạo thành những thương tổn không cách nào chữa trị được đối với con người.
- Đúng đúng đúng, xem bộ dạng này của cậu đi, sống thành dạng chó gì, vợ cậu vất vả bươn chải vì con cái như vậy, còn ông thì sung sướng “chết” đi.
Lão đạo lập tức lĩnh ngộ tinh thần của Châu Trạch, bắt đầu phụ họa.
- Hừ. - Người đàn ông hừ một tiếng. – Mấy thứ mà kẻ có tiền chỗ ông hít tính là cái đếch gì, có trời mới biết người bán đã trộn vào bao nhiêu thứ lung tung bên trong, bên thôn chúng tôi gần như nhà nào cũng làm thứ này, mua ở thôn chúng tôi vừa có độ tinh khiết cao lại vừa rẻ.
- Còn có, con mẹ nó tôi hít là vì kiếm tiền, tôi muốn kiếm thêm tiền cho gia đình tôi, mỗi một chuyến hàng làm ra được có thể kiếm tới mười vạn. Mười vạn đấy, dựa theo bình thường tôi phải gian khổ làm nông mười năm mới có thể kiếm được số tiền ấy. Dựa vào số tiền tôi kiếm được từ công việc này tôi còn có thể mở nhà máy, mở xưởng, cũng có thể mua xe vận tải bắt đầu vận chuyển hàng.
- Cậu đang khoác lác à, nếu ông buôn bán lời nhiều tiền như vậy vì sao giờ lại ra nông nỗi này? - Lão đạo không tin.
Dường như quỷ nam cũng bắt đầu ngang ngược, nói thẳng với lão đạo: - Ha ha, tôi mà lừa ông tôi là tên khốn kiếp, trước đây lão tử cũng từng sống cuộc đời giàu có, giàu có hơn nhiều so với tưởng tượng của ông.
- Sau khi buôn bán lời một số tiền lớn rồi cậu còn tiếp tục bán nó nữa sao? - Châu Trạch hỏi.
- Bán chứ, tội gì mà không bán? Mở nhà máy, mở phân xưởng, chạy xe vận tải có thể kiếm lời nhiều như buôn bán cái thứ này sao? Đây chính là việc kinh doanh một vốn bốn lời đấy. Mở mấy cái nhà máy nát kia, ba năm cũng chẳng hoàn vốn đủ, thật sự là chẳng có ý nghĩa gì.
- Chậc chậc chậc. - Lão đạo chắp miệng.
Kỳ thực, người có suy nghĩa như thế này lão đạo đã nhìn thấy nhiều.
Đoán chừng trước đây quỷ nam này cũng là một người nông dân nghèo khổ, dựa vào việc kinh doanh mạo hiểm vận chuyển buôn bán món đồ kia mới kiếm lời được một khoản. Lời rồi cũng có thể xoay người, cuộc sống cũng khá giả hơn, thế nhưng công việc này thật sự là ăn trong tủy mới biết vị ngon, khiến người ta không thể dứt bỏ được, nếu bạn muốn anh ta đi mở nhà máy làm mấy công việc nhà nông nặng nhọc, sống như một công dân thực thụ đàng hoàng chắc chắn anh ta không thể sống nổi, bởi vì giá trị quan cùng tiền bạc quan của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Chuyện này cũng giống với mấy gái điếm hay mấy tên bài bạc vậy, đối với mấy cô gái điếm kia, một tháng bọn họ có thể dễ dàng kiếm vài chục ngàn, mà đối với lũ quen bài bạc thì một ván bạc kế tiếp có thể khiến bọn họ kiếm được mấy ngàn vạn, sau khi tiền bạc quan bị trùng kích như vậy mà muốn bọn họ hoàn lương vào nhà xưởng làm cực nhọc cả tháng kiếm ba, bốn ngàn, chính bọn họ sẽ cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Sau đó.
Bản thân cũng bị phế đi.
Cho dù muốn cố gắng làm lại cuộc đời cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Vì sao nhiều người quyết định rửa tay gác kiếm như thế, thế nhưng sau khi gác kiếm không lâu lại xách kiếm ra lại?
Tiết tấu cuộc sống của người bình thường, anh ta thật sự không thể vượt qua nổi.
- Theo cậu nói người trong làng cậu đều biết làm thứ này, hẳn cũng nên biết món đồ kia sẽ gây hại tới thân thể như thế nào, vì sao bọn họ lại hít nó? - Lão đạo có chút không hiểu hỏi.
- Khi tất cả người trong thôn đều hít nó ông sẽ cảm thấy không có gì lạ, có thể là do môi trường không giống nhau. - Người đàn ông có chút buồn bã nói. - Giống như cha ông, chú ông, anh trai ông, đồng nghiệp của ông đều đang hút thuốc lá, cho dù trên bao bì thuốc lá có ghi hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, thế nhưng từ trong lòng ông vẫn chẳng thấy đó là chuyện quan trọng gì.
- Dù sao thì mọi người ở đây ai cũng hít.
Lão đạo như có điều suy nghĩ gật đầu.
Ngay sau đó, lão đạo lại hỏi: - Vậy tiền của cậu đâu? Không lẽ trước khi cậu chết đã dùng hết số tiền đó để hít rồi?
- Tôi có để lại không ít tiền. - Người đàn ông nói. - Tôi không có lỗi với người nhà của tôi, tôi cũng không có lỗi với vợ con của tôi.
- Ha ha. - Lão đạo cười cười.
Nhà của anh ta ở tiểu khu... như gara nhà người ta, mà tầng dưới cùng vốn là gara nhà người ra, chỉ thay đổi một chút đã biến thành một căn phòng cho người ngoài thuê.
Người phụ nữ bị khiêng vào trong phòng, trong phòng còn có ba đứa bé, đều đang trừng mắt thật lớn nhìn Châu Trạch cùng lão đạo đưa mẹ của bọn họ vào.
Hai cậu bé một cô bé, đều còn đang tuổi học tiểu học, một trong số ba đứa còn đang đeo khăn quàng đỏ.
Quần áo trên người ba đứa trẻ này đều đã cũ nát thế nhưng mặt mũi bọn nhỏ lại rất sạch sẽ, tinh thần cũng không tồi chút nào, tuy rằng điều kiện cuộc sống không tốt đẹp gì thế nhưng hẳn là mẹ của bọn nhỏ đã chăm sóc cho bọn nhỏ rất tốt.
Nhưng cho dù nhìn thế nào cũng không thấy ngôi nhà này có gì giống với lời người đàn ông nói, sau khi anh ta chết đã để lại một khoản tiền rất lớn.
- Này, không phải cậu buôn bán lời rất nhiều tiền sao, vì sao lại để cả vợ lẫn con chạy tới Thông Thành, còn ở nơi này? - Lão tỏ ý hỏi.
- Cô ấy muốn dẫn mấy đứa nhóc tới đây, cô ấy không muốn ở lại trong thôn nữa. - Người đàn ông trả lời.
Lúc này, Châu Trạch mới mở miệng nói: - Con quỷ mà ông nói đang ở đâu?
Đối với công trạng, từ trước đến nay ông chủ Châu vẫn ôm thái độ càng nhiều càng tốt, anh thực sự không muốn mở chuyên mục từ thiện tình cảm gì.
Quỷ nam đưa mắt nhìn về phía một góc mành bên trong.
Châu Trạch đi qua.
Kéo mành ra.
Trong mành là một bồn tắm nhỏ bằng nhựa, trên đầu bồn tắm có một người đàn ông thoạt nhìn khá trẻ tuổi đang ngồi lạnh run, mà nơi ngực cậu ta có một đóa hoa đỏ sẫm rất chói mắt.
- Đó là con trai tôi, sau khi tôi chết nó đã dùng hết số tiền tôi để lại hút hít, cuối cùng không còn tiền nữa nó lại đi vào con đường trước đây tôi đã từng đi, bắt đầu đi buôn bán cái thứ kia để có thể hít.
Vận khí không tốt, bị bắt.
Số lượng buôn lậu quá lớn.
Nên đã bị đưa đến Dung Thành.
Bắn chết.