Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 157: Sinh tử bộ! (1)

Chương 157: Sinh tử bộ! (1)

- Cho nên, anh không cảm thấy kết cục này giống một loại báo ứng sao?
Châu Trạch nhìn nhìn người đàn ông, thành thật mà nói, đối với người này thậm chí đối với cả người đã biến thành quỷ nhưng vẫn giống hệt ông già nhà cậu ta, vẫn cố tình lưu lại nhân gian này.
Châu Trạch không hề có một chút lòng đồng tình nào.
Người đang làm, trời đang nhìn, nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
- Báo ứng cái gì, tôi mới không tin đây là báo ứng, tự tôi vận chuyển kinh doanh chất cấm, tự tôi gánh nguy hiểm, tiền tự mình bỏ sức kiếm được thì có báo ứng gì chứ?
- Đã có bao nhiêu người vì vận chuyển kinh doanh độc phẩm khiến cửa nát nhà tan, thê ly tử tán. Tất nhiên là do bản thân bọn họ đáng giận, lầm đường lạc lối, nhưng chính bản thân ông không thể thoát khỏi nguyên tội.
Châu Trạch giơ tay lên, mở cửa địa ngục.
Thành thật mà nói, đối với loại người này, không đúng, là loại quỷ này chẳng có gì để nói nhiều cả, mà anh cũng lười nói nhiều.
Vong hồn của đứa con trai kia bị Châu Trạch mạnh mẽ câu qua, cậu ta còn muốn giãy giụa nhưng căn bản là không thể thoát khỏi sự khống chế của Châu Trạch, bị Châu Trạch trực tiếp đưa vào bên trong cửa địa ngục.
Châu Trạch không vội nhìn giấy chứng nhận của mình mà tiện tay túm luôn vong hồn của người chồng lại, dường như vong hồn của người chồng cũng đã nhận mệnh, không giãy giụa nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Châu Trạch, trong ánh mắt còn mang theo vẻ trào phúng.
- Trên thế giới này người làm chuyện xấu quá nhiều, người tốt thường sống không lâu mà tai họa thì kéo từ đời này sang đời khác.
- Nếu thật sự có báo ứng, liệu có bao nhiêu người sẽ phải nhận báo ứng đây?
Châu Trạch không phản bác mà chỉ bắt anh ta lại, đưa anh ta vào bên trong cánh cửa địa ngục luôn.
Tất cả đều đã kết thúc.
Châu Trạch mở giấy chứng nhận ra, trên mục chức vị hai chữ “lâm thời” đã biến mất, biến thành hai chữ"quỷ sai".
Đã chuyển thành chính thức.
Rốt cục bản thân mình cũng không cần sống cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai nữa.
Lúc này Châu Trạch cảm thấy sung sướng cùng tự hào như những người thời xưa dùng mười mấy hai mươi năm mới có thể tiến vào thể chế, kiếm được một công ăn việc làm gọi là “ổn định”, cảm thấy bản thân mình đã đi tới đỉnh nhân sinh, đã trở thành người trên người.
Mở ra trang kế tiếp, xuất hiện một đoạn bản án:
Vốn là khách qua đường ở nhân gian, tới cũng mịt mờ mà đi cũng mịt mờ.
Thế nhưng mắt mù tâm cũng đui mù, phúc đã lành lạnh mệnh cũng lành lạnh.
Xin quân đừng cầm tiền của phi nghĩa, nhà cũng không còn mà thân cũng không còn.
Bản án ba hàng đã khái quát cuộc sống của vong hồn người chồng này, về phần người con trai bị bắn chết kia, bởi vì Châu Trạch đã bắt cậu ta trước cho nên cậu ta được tính là 1% còn lại giúp Châu Trạch có thể chuyển lên chính thức, mà vì Châu Trạch bắt quỷ hồn của người chồng sau, cho nên bản án đầu tiên sau khi anh chuyển thành quỷ sai chính thức là bản án của người chồng.
Ý của bản án này cũng rất đơn giản, vốn dĩ người đàn ông này có thể sống một cuộc đời bình an tới già, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, anh ta có thể sống cuộc sống bình dị tới cuối đời, thế nhưng anh ta bị tiền bạc lợi ích mê muội tâm can, hoàn toàn chơi đùa sạch những phúc báo vốn sâu dày của bản thân mình, đến cuối cùng kết cục của anh ta không chỉ là táng gia bại sản, mà ngay cả con trai anh ta người thân của anh ta cũng đều bị anh ta liên lụy.
Rời khỏi căn nhà vốn là gara này, trong lòng lão đạo có hơi trầm trọng, ba đứa trẻ trong phòng này, lại còn người phụ nữ đã một thân một mình đưa ba đứa con rời khỏi cái thôn chuyên buôn bán độc phẩm kia...
Aiz.
Thật đáng thương cảm.
Thực sự là đáng thương cảm.
Lão đạo ngẩng đầu nhìn thấy Châu Trạch đang đứng trước mặt mình vặn eo bẻ cổ, một bộ dạng tâm tình rất tốt, không hề cảm thấy sốt ruột khổ sở đối với những chuyện mà gia đình này đã gặp phải.
- Rốt cục cũng có thể chuyển lên chính thức.
Châu Trạch nhỏ giọng nói, trước đây anh còn chẳng cảm thấy gì, thế nhưng từ khi bị kẹt ở con số 99% công trạng kia, thật sự có chút dày vò người.
Hiện tại bản chấm công của anh đã đổi mới, thành ba phần ngàn.
Điều này đồng nghĩa với nếu anh muốn lăn lộn để có thể trở thành bộ đầu, ngoài chuyện phải tìm thêm mấy quỷ sai cung phụng mình làm bộ đầu như tiểu loli, chỉ riêng chuyện công trạng thôi bản thân mình đã phải đi một đoạn đường thật dài.
- Ông chủ, mấy đứa nhóc nhà đó thật sự rất đáng thương.
Sau khi đi ra khỏi tiểu khu, lão đạo không nhịn được mở miệng nói.
- Thương cảm cái gì?
- Người phụ nữ cùng ba đứa bé vậy đó, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ rất khó khăn.
- Ông thương cảm làm cái quái gì, khi người ta dựa vào tiền phạm tội mà ăn ngon uống ngon, cũng không nghĩ tới chuyện nên mời ông một phần thức ăn ngoài.
- Ách... ... - Lão đạo cảm thấy ông chủ nói rất có lý, thế nhưng dường như lại rất không có đạo lý.
- Khi nhà anh ta còn giàu có, đứa con lớn nhất có thể tùy ý hít thuốc viện, mà mấy đứa con khác của anh ta cũng có thể tùy tiện mặc những bộ quần áo mới, chơi những món đồ chơi đắt tiền, ngay cả trường học cũng là trường tốt hơn người khác, vợ của anh ta cũng có thể đeo đầy vàng đầy bạc.
- Nếu cùng nhau hưởng phúc thì khi gặp rủi ro cũng phải chia đều, không phải vốn là đạo lý này sao?
- Cầm số tiền bẩn nhờ buôn bán độc phẩm kiếm được, hao hết phúc báo, sung sướng một chút nhưng đau khổ một đời, đây là số mệnh, đều là tự tạo nghiệt, không cần ông phải thương cảm cho nhà người ta.
- Tôi cảm thấy ông vẫn nên thương cảm cho chính bản thân mình thì hơn, ăn nhiều bánh màn thầu làm từ giấy như vậy không sao chứ?
- Ông chủ, cậu đừng nhắc tới cái màn... ...
Lão đạo còn chưa nói hết lời.
Bỗng nhiên đánh ra một cái rắm cực thúi.
Uyển chuyển du dương.
Như thể"Nhị tuyền ánh nguyệt" (1).
(1) Nhị tuyền ánh nguyệt: khúc nhạc nổi tiếng của nhạc sĩ mù dân gian A Bình, Trung Quốc. A Bình tên thật là Hoa Ngạn Quân (1893-1950), sáng tác bài này vào khoảng thập niên 40 của thế kỷ 20.
Khiến người ta nghe mà xé ruột xé gan.
- Ông chủ, chờ chút đã, tôi phải tìm chỗ đi vệ sinh một lát mới được, tôi không nhịn nổi nữa.
Lão đạo nói xong cũng không kịp tìm nhà vệ sinh, trực tiếp tìm một đống cỏ ở gần đó.
Qua mười lăm phút, lão đạo run rẩy hai chân như tên bệnh sốt rét trở lại, hiển nhiên lão đã đi ngoài tới mệt rã. Cũng khó trách, vừa rồi lão ăn nhiều màn thầu tới vậy mà, những người khác không cẩn thận mua ăn loại bánh bao kia có thể cũng sẽ bị tiêu chảy, nhưng lão đạo tận mắt nhìn thấy bánh màn thầu này được tạo thành từ cái quái gì, tinh thần thêm sinh lý song trọng kích thích trực tiếp tạo thành cục diện bây giờ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất