Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 158: Sinh tử bộ! (2)

Chương 158: Sinh tử bộ! (2)

Khi hai người quay lại xe, lão đạo mới vừa chuẩn bị lái xe lại lập tức ôm bụng nói không được, còn phải đi thêm một chuyến nữa.
Chờ lão đạo đi về tới, mặt lão đã bắt đầu trắng bệch.
- Mẹ nó, thật đáng đời, một nhà này chết thật đáng đời!
Bị kéo tới thảm như vậy, lão đạo đã không còn chút đồng tình nào với mẹ con nhà đó nữa.
Phản ứng này tương ứng với một câu nói, phần lớn người thiện lương, thật ra đều là cảm tính dựa trên góc độ của bản thân mình.
Châu Trạch gồi ở vị trí ghế lái, anh không dám để lão đạo lái xe, phải biết rằng lần trước Châu Trạch vì xảy ra tai nạn trong khi đang lái xe nên mới chết, anh không muốn lại “chết” thêm một lần nữa.
- Để tôi đưa ông tới bệnh viện.
Lão đạo gật đầu, nhất định phải đi bệnh viện, nếu không sợ rằng cái mạng già này của mình sẽ bị tiêu chảy hành hạ tới “tiêu” luôn.
Sáng nay trời chỉ trong lành trong chốc lát, không bao lâu sau đã bắt đầu đổ mưa, gần đây khí trời thật sự là thay đổi thất thường, khiến người ta khó có thể đoán trước.
Châu Trạch lái xe vào bãi đổ xe của bệnh viện nhân dân, sau đó đi đăng ký khám bệnh với lão đạo, cũng không biết bác sĩ Lâm có đang ở bệnh viện hay không, mà Châu Trạch cũng không có ý định đi xem.
Từ sau chuyện của cô em vợ anh chưa từng liên lạc lại với người ta, chút tình cảm này nên chặt đứt như vậy đi, đã không còn mà vẫn vương vấn, lăn qua lăn lại rồi lại lăn qua lăn lại, thật không có ý nghĩa.
Lão đạo cầm ly thủy tinh đến WC lấy thứ kia chuẩn bị đi xét nghiệm, Châu Trạch an vị ở ghế dài bên ngoài, lấy quyển sách giống bút ký kia ra nhìn, chỉ nhìn nhìn vuốt vuốt chứ không dám mở ra.
Hình vẽ đầu mèo trên quyển sách này đã rõ ràng hơn so với trước kia, hơn nữa khi mình nhìn vào nó sẽ có cảm giác nó cũng đang nhìn lại mình.
Trong bệnh viện người đến người đi, Châu Trạch cầm quyển sách kia trong tay không bao lâu, thế nhưng cứ cách một đoạn thời gian quyển sách ấy lại truyền tới một luồng xao động, mặc dù xao động này rất nhỏ nhưng vẫn có thể thông qua liên hệ nơi đầu ngón tay mà rõ ràng truyền đến trong đầu Châu Trạch.
Châu Trạch chú ý tới nó, mỗi khi có người mặc trang phục bệnh nhân hoặc có người nằm trên cáng cứu thương được đẩy ngang qua người mình, quyển sách trong tay anh mới có thể hơi run rẩy, hơn nữa độ xao động lại khác nhau.
Đây là một phát hiện rất lớn, xem ra quyển sách này có thể đoán trước sinh tử của người chung quanh, mỗi khi có người gần chết hoặc cận kề cái chết lướt qua bên cạnh nó, nó sẽ run lên càng thêm kịch liệt, cũng có thể coi là đang nhắc nhở chủ của nó xem bên cạnh chủ nó có ai sắp ngỏm.
Di động vang lên vào đúng lúc này, Châu Trạch nhận điện thoại, là điện thoại của Bạch Oanh Oanh.
- Ông chủ, anh vẫn khỏe chứ? - Bạch Oanh Oanh ở đầu bên kia điện thoại rất vội mà hỏi thăm.
- Rất khỏe, làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Không có gì, vừa rồi tiểu loli đã tìm được vị trí của tên cha xứ Nhật Bản, cô ấy đang ở phòng đọc sách chờ anh, cô ấy cũng đang rất lo lắng cho anh, chỉ sợ anh gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì, là lo lắng vô cùng đấy.
Bạch Oanh Oanh đang ngồi trong phòng đọc sách, khi cô ấy nói lời này còn cố ý liếc qua tiểu loli đang ngồi trước mặt mình.
Tiểu loli tức giận đến miệng phồng lên!
Cô bé rất tức giận, cho dù người ngu tới cỡ nào cũng có thể nghe được Bạch Oanh Oanh đang mách lẻo mình trước mặt Châu Trạch!
Cho nên, phụ nữ đều là loại thích cung đấu trời sinh, cho dù Bạch Oanh Oanh nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng cũng có thể tự học thành tài, trên phương diện tranh thủ tình cảm này cô ấy có thể nói là người có năng lực hơn hẳn người thường.
Thật dễ thương!
- Ha ha. - Châu Trạch cười cười, đương nhiên anh có thể nghe được ý trong lời nói của Bạch Oanh Oanh.
Tiểu loli muốn bản thân mình chết.
Đây là chuyện đương nhiên.
Chính giống mình lúc trước rất hy vọng tiểu loli có thể gặp phải ngoài ý muốn ở Dung Thành, không trở về được nữa.
-Lát nữa tôi sẽ trở về, lão đạo ăn phải thứ không sạch sẽ, tôi đang ở trong bệnh viện với ông ấy.
- Ừm, được rồi ông chủ, yêu anh, chụt chụt.
Cúp điện thoại, Bạch Oanh Oanh liếc nhìn tiểu loli như thị uy.
Cái mũi đáng yêu tiểu loli hướng lên trời, hừ một tiếng.
- Hừ, ấu trĩ.
- Không biết ai mới ấu trĩ, tôi có thể đánh cuộc với cô, nếu ông chủ thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trước khi ông chủ chết nhất định sẽ kéo cô theo làm đệm lưng, nhưng sẽ không kéo tôi.
- ... ... - Loli.
Kỹ nữ lắm tâm cơ!
Cương thi lắm tâm cơ!
- Bởi vì ít nhiều gì cũng phải có người đưa tang cho ông chủ. - Bạch Oanh Oanh rất bình tĩnh nói. - Ông chủ đã từng nói, anh ấy không muốn để người thường đưa tang cho anh ấy nữa, rõ ràng còn chưa chết mà phải chịu nổi thống khổ khi hỏa táng, anh ấy không muốn trải qua nổi khổ đó thêm lần nào nữa.
... ...
Trên ghế dài ở bệnh viện, Châu Trạch nhàm chán lướt Weibo, lại phát hiện một tin tức lớn, đó chính là ngay thành phố Diêm Thành ở bên cạnh Thông Thành xảy ra thiên tai, bị gió xoáy cùng mưa đá tập kích.
Giang Chiết là tỉnh có vị trí địa lý rất tốt, cho tới nay tỉnh ấy rất ít khi xảy ra động đất hay thiên tai gì, ở nơi đó cùng lắm cũng chỉ gặp phải mưa lớn liên tục khiến đồng ruộng bị ngập úng một chút mà thôi, thế nhưng trận gió xoáy tập kích lần này thực khiến tất cả người trong khu Giang Tô lâm vào tình trạng tay chân luống cuống.
Khi Tứ Xuyên gặp phải động đất thì rất nhiều dân chúng của Dung Thành đã có thể tập mãi thành thói quen, người ở đây thậm chí còn có thể ngay ngắn trật tự mà dời bàn ra ngoài bãi đất trống, nơi không có công trình kiến trúc gì tiếp tục chơi mạt chược chờ dư chấn kết thúc.
Nhưng đối với loại thiên tai cực đoan này, người Giang Tô thật không có chút kinh nghiệm gì.
Một số bác sĩ cùng hộ sĩ đã bắt đầu bắt đầu chạy tới đó, dường như đang tập hợp phòng trường hợp có chuyện gì khẩn cấp hơn xảy ra.
Bác sĩ Lâm mặc áo choàng dài trắng cũng chạy lướt qua mặt Châu Trạch, sau đó cô dừng bước, hơi kinh ngạc mà nhìn Châu Trạch:
- Sao anh lại ở đây?
So với trước đây, bác sĩ Lâm đã gầy rất nhiều, quần áo trên người cô cũng có vẻ hơi rộng hơn, người đẹp hao gầy là chuyện dễ khiến người cảm thấy buồn nhất, cũng khiến người không nhịn được mà đau lòng.
- Đi khám bệnh với một người bạn. - Châu Trạch trả lời.
- Thành phố bên cạnh bị gió xoáy tập kích, có rất nhiều người bị thương, bệnh viện chúng em đang muốn tổ chức lực lượng chữa bệnh đến đó giúp mọi người chống lại thiên tai, mà em cũng phải lập tức lên đường.
- Đúng rồi, đơn xin ly hôn em đã ký tên xong gửi đến phòng đọc sách của anh rồi, nhưng không thấy anh đáp lại.
- A, anh đã dời phòng đọc sách tới chỗ khác. - Châu Trạch giải thích một câu.
- Ừm, chờ khi em trở lại chúng ta sẽ nói chuyện này sau.
Bác sĩ Lâm đi rất vội, hẳn mọi người đã tập hợp đầy đủ, đang chuẩn bị xuất phát.
Châu Trạch chậm rãi đứng lên.
Sắc mặt có chút ngưng trọng.
Không phải bởi vì sau một khoảng thời gian không gặp, vừa gặp lại bác sĩ Lâm đã nói với mình chuyện ly dị, trên thực tế đối với song phương, đây có thể coi là một loại giải thoát.
Mấu chốt là.
Vừa rồi khi bác sĩ Lâm đứng trước mặt mình nói chuyện với mình.
Quyển sách trong tay chính mình run rẩy vô cùng kịch liệt.
Chờ sau khi bác sĩ Lâm cách xa mình rồi, bỗng nhiên quyển sách này lại an tĩnh lại.
Điều này có nghĩa.
Rất có thể cô sẽ chết ngay lập tức!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất