Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 163: Trang bức! (1)

Chương 163: Trang bức! (1)

Người đàn ông cao ráo chỉ cảm thấy từ vị trí lòng bàn tay mình truyền đến cảm giác buốt lạnh thấu xương, theo bản năng muốn buông tay, bởi vì luồng lạnh lẽo này tựa như xuyên qua nhục thể của anh ta kích thích linh hồn của anh ta, khiến anh ta cảm nhận được một loại rung động đáng sợ.
Vậy mà.
Anh ta không thể thu tay về được.
Trước là anh ta lấy tay bóp cổ Châu Trạch.
Mà tình thế hiện tại là Châu Trạch cố ý khiến cằm mình thấp xuống, kẹp lấy bàn tay đối phương ngay vị trí cổ mình.
Cô gái mặt tàn nhang đứng thẳng người nhìn Châu Trạch, cô ta rất sáng suốt, cũng rất lý trí, từ lúc trên người Châu Trạch dâng lên luồng sát khí không thể tưởng tượng nổi, cô ta đã bắt đầu tính toán gì đó.
Lúc này cười nói:
- Vị này, nếu anh là bộ đầu hay tuần kiểm cải trang đi tuần tra, anh cứ trực tiếp biểu lộ thân phận là được rồi, mà chúng tôi nên nhận lỗi thì sẽ nhận lỗi, nên nói xin lỗi cũng sẽ xin lỗi, chuyện ngày hôm nay cứ coi như hoàn toàn chưa từng phát sinh, được không?"
Người đã từng chết một lần luôn luôn sống thông minh hơn người bình thường, cũng càng hiểu rõ thức thời hơn.
Cũng giống như tiểu loli sau khi trọng thương trở về đã lựa chọn khuất phục trước mặt Châu Trạch vậy, cũng bởi vì bọn họ đã từng chết cho nên mới biết rõ tiếp tục sống tạm bợ bằng phương thức này là một cơ hội trân quý tới dường nào.
Địa ngục là một nơi vô cùng khủng bố.
Nếu là Châu Trạch lúc trước nói không chừng anh sẽ thật sự thuận theo ý của cô ta, theo bậc thang cô ta bày sẵn để đi xuống, nhưng rất đáng tiếc, Châu Trạch bây giờ đã mất đi tất cả lý trí của mình.
Luồng sáng màu đồng cổ bắt đầu chậm rãi xuất hiện trên da thịt anh, nhuộm dần da thịt trên người anh.
Hai cái nanh chậm rãi dài ra, lộ rõ lạnh lẽo lóa mắt.
Gương mặt màu xanh.
Có đôi mắt im ắng như chết.
Mang theo cảm giác lạnh lẽo tới thấu xương.
- Ken két... ...
- A!
Người đàn ông cao ráo hét thảm một tiếng.
Hai chiếc nanh của Châu Trạch trực tiếp đâm xuyên vào mu bàn tay của anh ta, trong nháy mắt toàn bộ cơ thể của anh ta bắt đầu co quắp tê liệt, anh vừa cắn xuống một cái như vậy dường như đã khiến thân thể anh ta trực tiếp bị phế hơn phân nửa.
Người đàn ông cao ráo đạp một đạp tới, muốn đạp bay Châu Trạch ra, chí ít cũng có thể khiến bản thân mình có cơ hội trốn đến vị trí xa Châu Trạch một chút, vậy mà chân của anh ta lại trực tiếp bị Châu Trạch bắt lấy.
Anh ta muốn đạp, anh ta muốn dùng sức.
Nhưng chân của anh ta vẫn không thể động đậy.
Người thanh niên trẻ tuổi thoạt nhìn yếu nhớt mới vừa rồi còn bị mình vỗ vỗ mặt ganh tị vẻ đẹp trai, dường như ẩn chứa một lực lượng vô cùng lớn trong cơ thể, hoàn toàn có thể ăn anh ta tới sít sao.
Châu Trạch ngẩng đầu.
- Rầm một tiếng.
Răng nanh từ vị trí mu bàn tay của người đàn ông cao ráo kéo xuống một tảng máu thịt lớn.
Đồng thời móng tay của Châu Trạch cũng hiện lên một màu đỏ sậm, năm ngón tay cầm lấy giày của đối phương bắt đầu phát lực.
- Bốp !
Một tiếng vang thanh thúy.
Giống hệt như pháo hoa mà mấy đứa trẻ hay thả vào dịp tết, trực tiếp nổ tung.
Giày của người đàn ông cao ráo đã vỡ vụn, ngay sau đó cái chân kia cũng vỡ vụn theo.
Trên mặt người đàn ông cao ráo hiện lên vẻ sợ hãi, anh ta không ngừng lui về phía sau, cả người té xuống đất.
Châu Trạch hơi cúi đầu, nghiêng người nhìn anh ta.
Trong ánh mắt yên tĩnh không chút gợn sóng.
Ngay sau đó, Châu Trạch giơ tay lên, có chút ghét bỏ mà nhìn lòng bàn tay của chính mình, tiếp đó anh ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa trên người đối phương.
Nếu lỡ đâu anh ta bị bệnh phù chân.
Thì phải làm sao bây giờ?
Xem ra, có một số thói quen thật sự không thể thay đổi được.
Tỷ như.
Thích sạch sẽ?
Người đàn ông cao ráo nằm thẳng ở nơi đó, ngay cả động cũng không dám động, vị trí trước người anh ta đã hoàn toàn điên đảo rồi.
- Người anh em, có chuyện gì có thể từ từ nói rõ ràng mà, anh cũng biết cho dù là quỷ sai cũng chỉ có một cơ hội duy nhất để lựa chọn thân thể mà thôi.
Cô gái mặt tàn nhan nói với Châu Trạch.
Châu Trạch không trả lời, phảng phất như trong mắt anh, người phụ nữ kia vốn không tồn tại vậy.
Tay anh chậm rãi đặt lên ngực của người đàn ông, đầu ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng kéo từ cổ xuống.
Móng tay của anh giống hệt như chiếc đao giải phẫu sắc bén nhất trên đời.
Một tiếng giòn giã do da thịt bị xé rách vang lên.
Ngực của người đàn ông cao ráo hoàn toàn bị banh ra, thế nhưng ngay cả máu cũng chưa kịp chảy ra, từ đó có thể thấy, móng tay này thật sự rất sắc bén!
Người đàn ông cao ráo nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt cầu cứu.
Cô gái mặt tàn nhan không thể bình tĩnh nổi nữa, bàn tay cô ta mở ra, không khí bốn phía lần thứ hai ngưng trệ, áp lực bàng bạc bắt đầu đè ép về phía Châu Trạch.
- Rống!
Trong cổ họng Châu Trạch phát ra một tiếng rít gào vô cùng đè ép, trong nháy mắt khói đen trên người anh sôi trào, ngay tiếp đó cả không khí dường như cũng bị phủ lên một lớp nóng rực đày đọa người.
Thân thể của cô gái mặt tàn nhan lảo đảo một cái, lùi lại hai bước ngồi trên mặt đất.
Ánh mắt cô ta nhìn Châu Trạch mang theo vẻ kinh hoảng phát ra từ nội tâm.
Đáng chết.
Đây là quỷ sai sao!
Mạnh như vậy sao có thể vẫn là quỷ sai!
Lúc này trong lòng cô gái mặt tàn nhang đã hiện lên cảm giác trong nội bộ quỷ sai xuất hiện một kẻ phản bội.
Trước đây mọi người vẫn luôn thích nói tới chuyện trong bầy sói xuất hiện một con Husky, thế nhưng hiện tại lại trái ngược hoàn toàn, trong bầy Husky đột nhiên có một con sói hoang thực thụ.
Châu Trạch ngồi xổm bên cạnh người đàn ông cao ráo, từng luồng khói đen liên tục phát ra, chỉ cần nhìn kỹ sẽ có thể phát hiện ngũ chi của người đàn ông cao ráo hoàn toàn bị khói đen khóa lại, căn bản là không cách nào nhúc nhích được.
Châu Trạch là một bác sĩ.
Cho nên trên phương diện giải phẫu này, anh rất có kinh nghiệm.
Anh cẩn thận giúp người đàn ông cao ráo kiểm tra vùng nhiễm bệnh.
Gan.
Phổi.
Tràng.
Từng bước từng bước được lấy ra.
Lắc lắc trước mặt người đàn ông cao ráo.
Sau đó.
Anh vứt hết chúng nó qua một bên.
Lúc này, nếu bên cạnh anh có mấy học sinh của Viện Y Học thì tốt rồi, bọn họ sẽ giúp anh chụp ảnh làm kỷ niệm, tiện thể cũng bắt đầu ba hoa “666666” nịnh hót thầy của mình.
Trời thấy thương cảm, người đàn ông cao ráo choáng váng nhìn những chuyện đang diễn ra, thế nhưng anh ta lại không thể ngất đi được, thậm chí còn chết lặng đến mức không cảm thấy chút đau đớn nào, đây mới là thống khổ dằn vặt nhất, khiến anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn!
Châu Trạch tiếp tục làm theo ý mình, giống như một thiếu niên phát hiện một món đồ chơi mới lạ.
Đã lâu rồi Châu Trạch không trò chơi nghiên cứu thân thể con người.
Cũng hơi nhớ thật.
Ừm.
Chính là loại cảm giác này.
Thân thể con người chính là tồn tại tuyệt vời nhất trên thế gian này.
Rất hài hòa.
Vẻ đẹp của anh ta.
Mỗi một mạch máu của anh ta đều được cấu tạo vô cùng khéo léo tuyệt vời, chúng hội tụ thành cơ cấu sinh mạng, có thể chứa được trọng lượng của linh hồn.
- Anh là quỷ sai, anh không thể giết anh ta, lẽ nào anh không sợ bị âm ty nghiêm phạt sao!
Cô gái mặt tàn nhan co quắp ngồi dưới đất thét to.
Cô ta sắp bị bức điên rồi.
Thực sự sắp bị bức điên rồi.
Hình ảnh trước mắt.
Bầu không khí trước mắt.
Thậm chí còn khủng bố hơn cả Tu La tràng trong địa ngục!
- Chúng tôi không hề có ý muốn giết cô ấy, chúng tôi đã nói rồi, chúng tôi không muốn giết cô ấy, là chúng tôi có tội nhưng tội không đáng chết! Chúng tôi không muốn kết tử thù với anh, thực sự không muốn kết tử thù với anh! Chúng tôi không muốn giết người, cũng không muốn giết anh, là chính anh vi phạm luật lệ trước, chính anh tới nơi này mà không chào hỏi, anh cũng có sai, chính anh cũng có sai!
Cô gái mặt tàn nhang tiếp tục hô lên.
Châu Trạch mắt điếc tai ngơ, tiếp tục làm chuyện của mình, ngay sau đó anh phủi tay, kết thúc đợt kiểm tra.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất