Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 164: Trang bức! (2)

Chương 164: Trang bức! (2)

Lại sau đó.
Anh cúi đầu.
Hé miệng.
Bắt đầu hấp khí.
- Hít... ... ...
Giống hệt như tạt một chén nước vào trong chảo dầu đang sôi trào, trong nháy mắt dầu bắn tung tóe.
Linh hồn màu đen của người đàn ông cao ráo bị hút bay ra, chui vào trong miệng Châu Trạch.
Thi thể của anh ta cũng bắt đầu nhanh chóng hủ hóa, bắt đầu hóa thành nước mủ.
Châu Trạch ngẩng đầu.
Từ từ nhắm hai mắt lại.
Mùi vị của linh hồn.
Thật là quá ngon.
Rồi Châu Trạch lại từ từ đứng lên, đi tới trước mặt cô gái mặt tàn nhang.
Cô gái mặt tàn nhang theo bản năng bò lui về phía sau, cô ta sợ, cô ta thực sự sợ, cho dù trước mặt cô ta có là tuần kiểm đại nhân cô ta cũng chưa từng cảm nhận được sự sợ hãi sâu sắc tới như thế!
Châu Trạch nghiêng đầu, chậm rãi đi lên phía trước, nhưng vẫn nhanh hơn tốc độ bò lui về phía sau của cô ta.
Chậm rãi.
Châu Trạch đuổi kịp tốc độ của cô ta.
Chậm rãi.
Châu Trạch đi tới bên người cô ta.
Chậm rãi.
Châu Trạch giơ chân lên.
Chậm rãi.
Châu Trạch thả chân xuống, giẫm lên vị trí bụng dưới của đối phương.
Tất cả những hành động này đều rất chậm, giống hệt như một khúc dương cầm uyển chuyển du dương mang theo loại giao động đặc thù thuộc về chính bản thân nó.
- Phốc... ...
Một cước.
Giẫm xuyên qua người cô gái mặt tàn nhan.
Giống hệt như một cây đinh to lớn.
Trực tiếp đóng xuyên qua thân thể người phụ nữ.
Trong miệng người phụ nữ không ngừng có bọt máu trào ra, thân thể cô ta cũng không ngừng run rẩy cùng vặn vẹo.
Tôi nói nhiều như vậy.
Phân tích cho anh thấy nhiều như vậy.
Nói nhiều đạo lý như vậy.
Nói nhiều điểm lợi hại như vậy.
Nếu anh vẫn muốn giết tôi thì cứ giết đi.
Nhưng ít nhất anh cũng không thể từ đầu tới đuôi.
Ngay cả một câu cũng không nói như vậy, đúng không?
Đây chính là điểm khiến cô gái mặt tàn nhan cảm thấy biệt khuất nhất lúc này, dường như ở trong mắt đối phương, hai người bọn họ chỉ là hai con kiến hôi, ngay cả tư cách đối thoại cũng không có.
Châu Trạch giẫm cước thứ nhất xong rồi.
Anh ợ hơi.
Thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ.
Sau khi ăn no rồi lại đối mặt với một món ngon nữa, thực sự khiến người ta rất bối rối.
Sau đó.
Anh lại giơ chân lên.
Vẫn là hành động chậm rãi như trước.
Sau đó lại vẫn chậm rãi hạ chân xuống, như trước.
- Đùng !
Đầu cô ta nổ tung.
Anh đã giúp người phụ nữ này giải quyết được phiền não vì gương mặt có tàn nhan.
Ngay tiếp theo linh hồn của nữ quỷ sai này bị khói đen xung quanh xoắn giết nát bấy, thi thể cũng nhanh chóng phân hủy, hợp lại làm một với mặt đất chung quanh.
Sau đó.
Châu Trạch thoạt nhìn có vẻ như hơi mê man.
Anh đứng tại chỗ.
Dường như đang suy tư điều gì đó.
Dường như trước đây anh đã từng cắn nuốt linh hồn của quỷ sai một lần rồi, lần này lại cắn nuốt thêm một lần nữa.
Cho nên.
Lần này thời gian anh tồn tại dường như dài hơn so với hai lần trước một chút.
Nhưng thời gian dài quá cũng rất dễ nảy sinh phiền não.
Tỷ như:
- Tôi là ai.
- Tôi đang ở đâu?
- Tôi muốn đi đâu?
Anh thực sự đang tự hỏi mấy vấn đề này, sau khi tự hỏi lại tự hỏi, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy bác sĩ Lâm đang ngồi trong xe.
Anh đi tới, nghiên người.
Cúi đầu xuống.
Dùng răng nanh của mình cọ xát vài lần trên làn da vô cùng mịn màng của bác sĩ Lâm.
Nước miếng trong miệng anh cũng bắt đầu nhỏ xuống, rơi vào trên trán bác sĩ Lâm, sau đó lại thuận theo trán bao trùm khắp gương mặt, khiến khuôn mặt của bác sĩ Lâm trở nên hơi mơ hồ.
Dường như anh rất hưởng thụ loại cảm giác này, rất mê luyến loại cảm giác này.
Sau đó.
Ánh mắt của anh nhìn thấy quyển bút ký được đặt trên vị trí ghế lái, trước đó nữ quỷ áo xanh không hề lấy quyển bút ký này đi.
Anh tự tay cầm bản bút ký kia lên.
Khi bản bút ký tới gần bác sĩ Lâm, đột nhiên nó run rẩy kịch liệt, đồng nghĩa với người đang gần nó đây sẽ sớm tử vong thôi.
Đây là lời cảnh cáo của sách Âm Dương, có người nói trên sinh tử bộ trong tay diêm vương có ghi lại thời gian sinh ra và chết đi của mỗi người, vốn có quy tắc vô thượng.
Sách Âm Dương thoát thai từ sinh tử bộ, vì thế cũng có được công năng tương ứng.
Quyển bút ký càng không ngừng run rẩy kịch liệt, nhắc nhở chủ nhân của nó.
Người phụ nữ này.
Sắp chết!
Châu Trạch có chút mê man nhìn quyển bút ký này, giống như đang nhìn một món đồ chơi mới lạ.
Chẳng qua.
Trên mặt anh hiện lên vẻ mặt như kiểu món đồ chơi này chơi không vui lắm, cảm giác chấn động này khiến đáy lòng anh cảm thấy phiền não.
- Rống!
Anh đặt quyển nhật ký trước mặt mình, sau đó.
Châu Trạch hướng về phía nó gầm lên một tiếng giận dữ.
Lại sau đó.
Lại sau đó.
Lại sau đó.
Nó thực sự an tĩnh lại.
Không chấn động nữa...
Sáng sớm, rốt cục thái dương cũng xuất hiện, một mảnh trời trong nắng ấm, thật sự khác hẳn một trời một vực so với cảnh tượng trời mưa gió xoáy tàn sát bừa bãi tối ngày hôm qua.
Bác sĩ Lâm híp híp mắt, cuối cùng cô cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê tối ngày hôm qua.
Khi tỉnh lại cô phát hiện trên mặt mình có thứ gì đó dính dính, tựa như hồ dán, thậm chí còn dính vào cả trên mắt của mình, cô duỗi nhẹ tay lau lướt qua khuôn mặt, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trong lòng bàn tay mình mới lau xuống một vệt trắng trắng gì đó.
Lại kéo cái gương chiếu hậu của xe xuống, chỉ thấy trên mặt cô có vô số vết nước đọng màu trắng này, còn mang theo mùi lạ rất nồng.
Tuy rằng bác sĩ Lâm chưa từng trải mùi đời nhưng dù gì cô cũng là bác sĩ, hơn nữa vào thời đại tin tức phát đạt như thế này không giống với thời cổ đại nữa, con gái phải đợi ngày xuất giá mới được mẹ cho xem xuân cung đồ truyền thụ kỹ năng.
Những dấu vết trên mặt mình này.
Hình như là... tinh trùng.
Cô theo bản năng mở cửa xe ra, trong lòng bác sĩ Lâm có chút bối rối, một màn quỷ dị tối hôm qua khiến cô cảm thấy sợ hãi trong lòng, ngay sau đó, cô nhìn thấy Châu Trạch đang ngồi dưới đất dựa vào cửa xe, máu me khắp người.
Châu Trạch hiện tại thật sự rất thê thảm, toàn thân cao thấp không còn một miếng da nào hoàn chỉnh, giống hệt như một phạm nhân vừa bị nghiêm hình ép cung sau đó ném ra ngoài, cho tự sinh tự diệt.
- A Trạch, A Trạch!
Bác sĩ Lâm lập tức ngồi xổm xuống gọi Châu Trạch, cô rất sợ Châu Trạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Lần này, thời gian anh hôn mê ngắn hơn trước đây nhiều, giống như thân thể của anh đã từ từ quen dần rồi thì phải, nhưng cũng có thể là do nhấm nuốt mấy linh hồn quỷ sai khiến bản thân anh được tẩm bổ, trở nên mạnh mẽ hơn.
Nói chung, anh chỉ hôn mê nửa đêm, sau đó không ngờ lại có thể tỉnh lại dưới tiếng kêu gào ầm ĩ của bác sĩ Lâm.
Trong mắt là gương mặt bác sĩ Lâm, Châu Trạch bị dọa tới hít sâu một hơi, khó khăn mở miệng oán giận:
- Mới sáng sớm em thoa mặt nạ dưỡng da làm gì.
Bác sĩ Lâm vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng Châu Trạch đã ra nông nỗi này rồi, cô có muốn đánh cũng đánh không được, mắng thì lại không nỡ, chỉ có thể lấy khăn ướt trong xe ra lau sơ qua gương mặt mình.
Khi chà lau cô còn để ý phân biệt thử, dường như không phải tinh trùng.
- Em gọi điện thoại để bệnh viện điều một xe cấp cứu tới đây. - Bác sĩ Lâm mở miệng nói.
- Đừng... ...
Châu Trạch hữu khí vô lực lắc đầu.
- Gọi điện thoại... tới phòng đọc sách... Gọi lão đạo mang theo... dẫn theo Hầu Tử tới đây là được.
Bác sĩ Lâm do dự một chút cuối cùng cũng kiềm chế nghề nghiệp bản năng muốn gọi điện thoại cho 120 của mình, lựa chọn nghe theo Châu Trạch dặn dò, cầm điện thoại của Châu Trạch gọi điện thoại cho phòng đọc sách.
Bên kia vừa lúc là lão đạo nghe điện thoại, vừa nghe thấy tình hình là lão hiểu ngay, chắc chắn ông chủ của lão lại mở vô song rồi.
Lão lập tức nghiêm túc lại, nói thẳng sẽ lập tức dẫn theo hầu tử chạy tới ngay.
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây? - Bác sĩ Lâm hỏi Châu Trạch.
- Tùy tiện tìm một chỗ ở lại một lát đã. - Châu Trạch nói. - Dìu anh lên xe, em lái xe đi tìm một quán trọ nhỏ, a, đúng rồi, em qua bụi cỏ kia xem có nhìn thấy một tờ giấy giống như bằng lái xe gì gì đó không, có thì nhặt lên mang theo giúp anh.
Bác sĩ Lâm nghe vậy lập tức đi tới bụi cỏ phía trước tìm kiếm, thật ra thì thứ này rất dễ tìm kiếm, có hai vị trí trong bụi cỏ vết mỡ đông rất rõ ràng, giống hệt như đêm qua có ai dội mỡ heo vào chỗ ấy vậy.
Đương nhiên bác sĩ Lâm không thể nào trực tiếp phân biệt nhận ra đây là sáp mỡ tử thi.
- Là cái này sao?
Bác sĩ Lâm tìm được hai cuốn sách nhỏ chạy qua đưa cho Châu Trạch xem.
Hai chứng nhận quỷ sai đều đã ố vàng nhưng chưa bị hỏng, có nghĩa là còn có thể dùng được.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất