Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 165: Cụ già hiền lành

Chương 165: Cụ già hiền lành

- Là cái này.
Châu Trạch ra hiệu cho bác sĩ Lâm cất hai quyển sách đó lại, sau đó bắt đầu ngồi lên xe dưới sự nâng đỡ của cô.
Trên người anh gần như không có nơi nào là hoàn chỉnh không bị thương, cũng may Châu Trạch đã có thể xếp vào dạng trước lạ sau quen, lại có bác sĩ Lâm ngồi bên cạnh nên không đến mức đau tới phải gào thét.
Chỉ có điều nơi này vừa trải qua thiên tai gió xoáy, rất nhiều phòng ốc đều đã xảy ra vấn đề hoặc sụp đổ, do đó rất nhiều cư dân đã lựa chọn tạm thời tìm nhà nghỉ ở lại trước. Cũng bởi vậy mà từ vị trí thôn nhỏ đi thẳng tới huyện nhỏ, toàn bộ nhà nghỉ cho dù là lớn hay bé đều không còn phòng trống.
Bác sĩ Lâm lái xe tới gần cuối huyện, sau đó lại xuống xe tiếp tục thăm hỏi mấy nhà nghỉ quanh đây.
Châu Trạch thì lại co quắp ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Xuyên qua cửa sổ xe.
Nhìn trời.
Lúc này, có một ông lão cầm giỏ thức ăn đi lướt qua cửa xe.
Ông lão này thực sự rất già rồi, đầu tóc bạc trắng, trên mặt còn giữ lại chòm râu dê, thân thể ông ấy cũng lọm khọm, thế nhưng khi ông ấy đi trên đường vẫn lộ ra vẻ cường tráng hữu lực.
Quan trọng nhất là ngay khi ông lão đi lướt qua bên cạnh Châu Trạch, Châu Trạch có thể cảm nhận rõ ràng khi nhìn thấy ông lão ấy ánh mắt của anh đau như bị đâm.
Lão đầu dừng bước nhìn về phía Châu Trạch đang ngồi trong xe, có chút kỳ quái đưa tay gõ kiếng một cái, hỏi:
- Hậu sinh, gặp tai hoạ sao?
Ý là cậu đã bị thương trong trận gió xoáy ngày hôm qua sao?
Châu Trạch gật đầu.
- Tại sao không đến bệnh viện? - Lão đầu tò mò hỏi.
- Nghèo.
- ... ... - Lão đầu.
Do dự một chút, cuối cùng lão đầu vươn tay tới kiểm tra thương thế của Châu Trạch một chút, nói: - Mấy vết thương của cậu đều là vết thương ngoài da, trên người không có chỗ nào không bị thương.
- Ừm.
Vừa lúc bác sĩ Lâm đi trở về, cô nhìn thoáng qua lão đầu đứng bên cạnh cửa sổ xe, sau đó mới nói với Châu Trạch:
- Vẫn không có phòng trống.
- Hiện tại làm gì còn phòng trống nữa. - Lão đầu lắc đầu, nói: - Quên đi, đến nhà tôi ở tạm nhé, viện nhà tôi khá lớn.
Bác sĩ Lâm nhìn về phía Châu Trạch, hỏi ý kiến của Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu, thực ra anh cũng không biết vì sao bỗng nhiên ông lão này lại có ý định giúp mình, phải biết rằng đầu năm nay người không có tài sản hơn mấy ngàn vạn, thường sẽ không dám tùy tiện giúp đỡ người trên đường.
Nhà của ông lão này thật sự rất lớn, tương đối giống với nhà kiểu tứ hợp viện, lúc Châu Trạch xuống xe ông lão còn giúp bác sĩ Lâm cùng đỡ Châu Trạch tới một căn phòng.
Ông ấy vẫn còn mạnh khỏe lắm.
Sau khi đưa Châu Trạch vào phòng nằm, ông lão chỉ nói đi chuẩn bị cho Châu Trạch một ít thuốc Đông y rồi lại đi ra ngoài.
Bác sĩ Lâm thì lại ngồi bên cạnh Châu Trạch, cô vẫn chưa thể tin chuyện bản thân có thể gặp được một người nhiệt tình như vậy ở trên đường, còn đưa hai người bọn họ về nhà ông ấy.
- Trên thế giới này còn nhiều người tốt. - Bác sĩ Lâm cảm thán nói.
Châu Trạch lại nhìn khung ảnh treo trên vách tường bên cạnh giường, bên trong có chứa rất nhiều huân chương cùng giấy khen, còn có một số bức ảnh chụp chung, nếu không có gì bất ngờ, trước đây ông lão này hẳn là một lính xuất ngũ.
- Anh có đói bụng không? - Bác sĩ Lâm hỏi.
- Không đói lắm. - Châu Trạch lắc đầu.
- Cô gái, cô có biết nấu cơm không?
Ông lão bưng thuốc mỡ tới.
- Có ạ. - Bác sĩ Lâm trả lời.
- Vậy cô đi nấu cơm còn tôi bôi ít thuốc cao cho cậu ấy, thuốc cao này là thứ chuyên trị ngoại thương đó.
Bác sĩ Lâm lại liếc nhìn Châu Trạch, hiển nhiên, cô vẫn cảm thấy hơi không yên lòng khi để Châu Trạch ở lại trong phòng một mình.
Châu Trạch gật đầu với cô, ra hiệu cô cứ đi đi.
Ông lão ngồi xuống bên giường Châu Trạch, đưa tay vỗ giường đơn một cái, nói: - Cậu không e lệ ngại ngùng gì đấy chứ?
Châu Trạch lắc đầu.
- Vậy thì mau cởi quần áo ra đi… À quên, để tôi giúp cậu.
Ông lão đưa tay giúp Châu Trạch cởi chiếc áo anh đang mặc trên người, nhìn vô số vết thương phủ kín người Châu Trạch, ông lão chắp chắp miệng, nói:
- Chậc chậc, trước đây cái thời tôi còn trên chiến trường cũng hiếm thấy người nào bị thương nhiều như cậu.
- Trước đây ông đã từng đi lính sao? - Châu Trạch hỏi.
- Đã từng, khi đánh đuổi lũ quỷ Nhật tôi còn nhỏ, chỉ biết cầm một khẩu súng có giây tua đỏ, khi đánh Lão Tưởng (Tưởng Giới Thạch) mới đúng thời tôi nhập ngũ thật sự, sau đó tôi còn đi tới Triều Tiên, cũng từng đi tới phía nam Tây Tạng.
- Có lẽ tôi may mắn nên tới giờ vẫn chưa chết, cũng rất ít khi bị thương.
- Phúc lớn mạng lớn.
- Diêm vương không nhận tôi tôi cũng chẳng có biện pháp nào, cậu nói xem hiện tại mỗi tháng tôi lĩnh nhiều tiền trợ cấp như vậy, lại không thể cống hiến gì cho quốc gia, còn không bằng để Diêm vương phái mấy quỷ sai gì gì đó tới đưa tôi đi cho rồi.
- ... ... - Châu Trạch.
- Được rồi, tôi bôi thuốc cao cho cậu rồi đấy. Thân thể này của cậu thoạt nhìn thư sinh yếu ớt, thế nhưng sờ tới sờ lui lại thấy rắn chắc, nội tình không tồi chút nào, cậu là người luyện võ sao?
- Cứ xem là thế đi. - Châu Trạch trả lời qua loa lấy lệ.
- Cậu có biết vì sao tôi lại đưa cậu về nhà không? - Lão đầu hỏi.
Châu Trạch lắc đầu.
- Nhìn cậu thấy thuận mắt.
- Lý do này thật không tồi chút nào.
- Con người tôi sống tới chừng này tuổi rồi, làm chuyện gì cũng đều thuận theo tâm ý, cũng không muốn cố kỵ lo lắng nhiều như trước nữa.
Cơm tối là bác sĩ Lâm làm, chỉ có điều Châu Trạch lại không ăn được nhiều.
Sau khi ăn xong, ông lão mời Châu Trạch cùng chơi cờ tướng, bác sĩ Lâm thì lại đến phòng lưu trữ của ông cụ nhìn số đồ cổ mà ông cụ sưu tầm được.
Châu Trạch nằm trên giường hướng về phía bàn cờ, ông lão đi một bước Châu Trạch nói một bước, sau đó ông lão lại hạ cờ giúp Châu Trạch.
Kỳ nghệ của Châu Trạch không được tốt lắm, ông lão cố ý nhường cậu một nước cờ thế nhưng cậu vẫn không khá lên được, hai người giết qua giết lại.
Đánh cờ đánh cờ, tới khi trời tối, Châu Trạch nhận được điện thoại, là Bạch Oanh Oanh gọi tới.
Cô ấy nói trên đường lão đạo lái xe tới chỗ anh lại gặp cảnh sát giao thông, bởi vì không có bằng lái xe nên cả xe cả người đều bị bắt lại, Hầu Tử lâm vào tình trạng bất đắc dĩ chỉ có thể tự giấu mình vào trong bụi cỏ gần đó, không dám để cảnh sát nhìn thấy, nếu không tội danh tự ý nuôi dưỡng động vật được quốc gia bảo vệ có thể khiến tội của lão đạo càng nặng thêm.
Điều này khiến Châu Trạch cảm thấy hơi bất ngờ, anh vốn muốn lão đạo dẫn theo Hầu Tử qua đây sớm một chút, từ đó bản thân mình cũng có thể trị liệu tốt hơn, không nghĩ tới bản thân lão đạo lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Không ngờ không chỉ có bản thân mình không có bằng lái xe, mà ngay cả lão đạo sống bao nhiêu năm như vậy rồi cũng không có bằng lái xe.
- Làm sao vậy? - Lão đầu chờ Châu Trạch cúp điện thoại rồi mới hỏi.
- Người bạn tới đón tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn trên đường, có lẽ trong đêm nay không thể tới được.
- Không thể tới được thì cậu cứ ở lại đây đi, tôi nhìn cậu rất thuận mắt.
- ... ... - Châu Trạch.
Sau khi đánh xong ván cờ, ông lão ngáp một cái, dường như đã muốn đi ngủ, sau khi khoát khoát tay với Châu Trạch ông ấy lập tức thu bàn cờ, mở miệng nói phải về phòng đi ngủ.
Chờ ông lão đi ra rồi bác sĩ Lâm đi đến.
Chỉ có điều, sắc mặt của cô ấy có chút ngưng trọng.
- Em sao vậy?
Châu Trạch hỏi.
- A Trạch, ông lão này có chút kỳ quái.
- Có gì kỳ quái đâu? Lúc trước không phải em nói ông ấy rất tốt sao? - Châu Trạch hỏi.
- Nói chung là ông ấy khiến em cảm thấy có chút không thể thích ứng được, còn có, cái tứ hợp viện này cũng hơi cổ quái một chút.
- Không sao đâu, có anh ở đây rồi. - Châu Trạch an ủi.
Bác sĩ Lâm gật đầu, hơi an tâm hơn.
Ai biết Châu Trạch còn chưa dứt lời đã tiếp tục nói:
- Đúng là có anh ở đây, nhưng tình huống hiện tại của anh là thế nào chắc em cũng biết rõ, lỡ có chuyện gì xảy ra em nhớ cõng anh cùng chạy, đừng để lại mình anh ở đây.
- ... ... - Bác sĩ Lâm.
- Em đi pha chút nước ấm lau người cho anh.
Bác sĩ Lâm đứng dậy đi ra ngoài, đợi khi cô bưng nước ấm từ phía nhà bếp ra, vừa vặn nhìn thấy dường như căn phòng sát bên cạnh phòng của Châu Trạch đang sáng đèn, đó là gian phòng của ông lão.
Đợi khi cô đến gần lại nghe được bên trong truyền tới tiếng uống rượu vung quyền, còn có giọng nói của ông lão ở bên trong nữa, tiếng người huyên náo.
- Tiểu Lý tử, hôm nay nhà ông có khách tới sao?
- Ừm, một cô bé cùng một cậu nhóc.
- Cô bé kia thoạt nhìn không tồi chút nào, xinh đẹp như con gái nhà địa chủ.
- Ông còn nhìn lén người ta sao?
- Chỉ nhìn thôi mà, cũng không mất miếng thịt nào, ách.
- Chàng trai kia lớn lên lại càng thêm không tệ. - Một giọng nói khác bỗng nhiên vang lên.
- Tên nhóc nhà ông, tôi đã sớm thấy ông có điểm gì đó không đúng, thì ra ông thật sự không thích phụ nữ, lại thích đoạn tụ!
- Thích? Tôi không dám thích đâu, phải nhìn xem cậu ta có thích chúng ta hay không.
- Ông có ý gì vậy?
- Nếu như cậu ta không thích chúng ta, sau này chúng ta sẽ không thể uống rượu, không thể ăn thịt, không thể sống những tháng ngày như thế này nữa.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất