Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 166: Ai có thể giác ngộ trong cơn mộng mị này trước! (1)

Chương 166: Ai có thể giác ngộ trong cơn mộng mị này trước! (1)

Bác sĩ Lâm đi nhanh vào gian phòng của Châu Trạch, lần này cô có thể xác định chắc chắn cái tứ hợp viện này có vấn đề, bởi vì lúc trước trong viện chỉ có ba người, bản thân mình, Châu Trạch cùng với ông lão kia, hiện tại ông lão ở gian phòng sát vách bỗng nhiên lại có thêm một đám người, đang đêm khuya lại uống rượu nói chuyện phiếm náo nhiệt như vậy, làm sao có thể?
Hơn nữa, mấy lời bọn họ nói rõ ràng còn có dụng ý riêng.
- A Trạch, viện này có vấn đề, hay là chúng ta đi thôi.
Châu Trạch để điện thoại di động xuống ngáp một cái, thành thật mà nói, anh thật sự rất mệt mỏi, thế nhưng không có Oanh Oanh ở bên cạnh anh không thể nào ngủ được, rõ ràng cả thể xác và tinh thần đều cần được nghỉ ngơi thế nhưng không cách nào đi vào giấc ngủ mới là chuyện thống khổ nhất.
- Vừa rồi em nghe thấy rất nhiều người nói chuyện với nhau ở phòng cách vách.
Bác sĩ Lâm tiếp tục nói.
- Không sao, không sao đâu.
Châu Trạch khoát khoát tay.
- Do hôm qua em bị sợ hãi quá mức, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi.
Kỳ thực, sau khi tiếp xúc quá gần gũi với quỷ vật, khó tránh khỏi sẽ khiến cơ thể người sống bình thường chịu một số ảnh hưởng, cái này cũng tương đối giống với cảm nhiễm một số từ trường tương tự, từ đó sẽ giúp người sống có thể nhìn thấy nghe thấy một số thứ đồ mà bình thường không thể nào thấy được, qua thời gian này từ trường sẽ tiêu tán, và mọi thứ sẽ lại quay về quỹ đạo cũ.
Nước mắt trâu chính là thứ có tác dụng tương tự.
Bác sĩ Lâm cầm lấy khăn mặt giúp Châu Trạch lau chùi thân thể, Châu Trạch cũng rất hưởng thụ, chẳng qua nếu so sánh tay nghề, rõ ràng khả năng hầu hạ người khác của bác sĩ Lâm thật sự không tốt bằng Oanh Oanh.
Chờ khi thân thể đã được lau chùi sạch, bác sĩ Lâm buông khăn mặt xuống, cắn môi một cái, nói:
- Em không nghe lầm, nếu anh đã hiểu rõ lại có lòng muốn em đừng suy nghĩ nhiều nữa, em có thể không nghĩ ngợi gì thêm.
Châu Trạch gật đầu.
Bác sĩ Lâm không nói gì nữa, sau khi cởi áo khoác ra cũng nằm lên giường, chỉ có điều cô lại nằm nghiêng người qua một bên, đưa tay gối lên đầu của mình.
Từ góc nhìn của Châu Trạch chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô, thon thả nhưng không mất đi những đường cong đầy đặn, rất mê người.
Thực ra người phụ nữ phải có chút da thịt như vậy mới càng đẹp mắt.
Châu Trạch tiếp tục lướt điện thoại di động, dù sao anh cũng không ngủ được, lại cũng không thể trò chuyện được, muốn trách cũng chỉ có thể trách tên lão đạo hố hàng kia, nếu như hiện tại lão đạo tới rồi, có con khỉ trợ giúp thương thế của bản thân mình sẽ có thể khôi phục mau hơn một chút.
Thuốc cao của ông lão kia có hiệu quả không tồi chút nào, hiện tại vị trí vết thương còn truyền tới cảm giác hơi lạnh lạnh, nhưng so với bùn của con khỉ thật sự kém hơn nhiều lắm.
Bên phía bác sĩ Lâm truyền tới tiếng thở càng ngày càng ổn định, cũng không biết cô đã ngủ hay chưa.
Nhưng dần dần, giọng nói ở phòng cách vách lại càng lúc càng lớn, giọng nói lè nhè của người say, giọng nói khoác lác, thậm chí còn có giọng nam bóp cổ hát kịch hoàng mai.
Loại cảm giác này giống hệt như có người mua mười cái TV đặt trong phòng sát vách, sau đó mở mười đài truyền hình khác nhau.
Châu Trạch nhìn thấy thân thể của bác sĩ Lâm đang nằm bên cạnh căng lên, một tay theo bản năng che lỗ tai của mình lại.
Cô chưa ngủ.
Dưới tình huống ở chung với một đám hàng xóm đáng sợ như vậy lại còn muốn cô ngủ say, đối với cô đây thật sự là chuyện quá khó khăn.
Châu Trạch dùng cạnh di động gõ gõ tấm ván ở đầu giường, quát lớn:
- Đêm khuya rồi làm ơn có tố chất một chút, đừng ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi.
Sau khi Châu Trạch hô lên một câu, bên kia lập tức ngừng lại, lặng ngắt như tờ.
Châu Trạch cũng tiếp tục chơi di động.
Cũng không biết chơi bao lâu, dù sao thì di động vẫn đang được sạc pin, cũng không sợ hết pin, cuối cùng tới rạng sáng hai giờ.
Châu Trạch không thể nhịn được nữa.
Kỳ thực từ ban ngày anh đã muốn.
Vẫn bị nghẹn cho tới bây giờ.
Anh nhìn nhìn bác sĩ Lâm đang nằm bên cạnh vẫn đang duy trì tư thế nằm nghiêng, đưa tay chống rìa giường chuẩn bị nâng thân thể của mình lên, chỉ có điều vết thương trên người anh thật sự quá nặng, Châu Trạch không thể chống đỡ bản thân mình được, lại"két.." một tiếng nằm trở về.
Bác sĩ Lâm xoay người nhìn về phía Châu Trạch, trực tiếp hỏi:
- Anh muốn đi WC à?
Châu Trạch gật đầu.
Bác sĩ Lâm đỡ Châu Trạch xuống giường, cùng đi ra khỏi gian phòng với anh.
Bên trong tứ hợp viện này không có bồn cầu, chỉ có một WC ở góc nghiêng bên trái, là một căn phòng nhỏ đơn độc, ở nông thôn thường thấy loại WC đất này, phía trên có một cái giá bằng gỗ để người tiện ngồi lên, mà phía dưới lại có một cái hố hoặc một cái vạc lớn.
Thực ra thoạt nhìn ông lão này không thiếu tiền, mỗi tháng chỉ tính riêng tiền trợ cấp thôi đoán chừng đã có thể nhận được không ít, hơn nữa bác sĩ Lâm đã từng được mời tới phòng lưu trữ chuyện cất giữ những món đồ cổ của ông cụ, bên trong có không ít đồ cổ đáng giá, chỉ cần tùy tiện lấy ra một hai món đi bán đã có thể đủ tiền mua một căn nhà mới.
Châu Trạch một tay vịn vách tường, tay kia chuẩn bị cởi dây lưng, đúng lúc này bác sĩ Lâm lại trực tiếp đưa tay giúp Châu Trạch cởi dây lưng.
Điều này khiến Châu Trạch cảm thấy hơi ngoài ý muốn, bác sĩ Lâm của hiện tại thực sự rất giống một người vợ hầu hạ chồng cẩn thận khi chồng bị bệnh, mọi thứ đều hiển nhiên như vậy, không hề có ý muốn già mồm cãi láo chút nào.
Châu Trạch cũng mặc kệ tất cả chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi ống nước của mình được một bàn tay mềm mại lấy ra, sau đó bản thân mình chỉ cần mở vòi xả nước là được, sau khi kết thúc đoán chừng ống nước của mình còn có thể bị cầm run một cái.
Vậy mà.
Đúng lúc này.
Một giọng nói rất không có ý tốt truyền tới.
- Cần tôi giúp không?
Là giọng nói của ông lão.
Nửa đêm ông lão đi WC.
Bác sĩ Lâm mới vừa ngồi xuống cởi dây lưng cho Châu Trạch, nghe vậy cô lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch rất muốn kêu cô"tiếp tục""đừng ngừng".
Thế nhưng vẫn cắn răng làm bộ bản thân đang rất bình tĩnh nói: - Để ông ấy tới đây đi.
Bác sĩ Lâm còn hơi bận tâm nhìn Châu Trạch.
- Dù gì ông ấy cũng không thể đẩy anh xuống hố phân, đúng không? - Châu Trạch cười cười. - Trong lòng anh hiểu rõ.
Bác sĩ Lâm gật đầu đi ra khỏi nhà cầu, ông lão đi đến.
- Coi như là vừa vặn, người lớn tuổi thường khó có thể yên giấc buổi tối, mà lão hay đi tiểu đêm, món đồ kia cũng không còn được khỏe mạnh nữa, tính ra thì kém đám người trẻ tuổi các cậu nhiều, lúc nào cũng muốn đi vệ sinh, nước tiểu liên miên bất tận.
Dưới sự trợ giúp của ông lão, Châu Trạch không còn được thoải mái như trước nữa, ông lão dùng cánh tay đỡ lấy Châu Trạch, cũng đưa lưng về phía anh, vừa lúc Châu Trạch có thể rảnh tay tự mình mở vòi nước, cũng tránh khỏi xấu hổ.
Ông lão dắt Châu Trạch đi ra khỏi nhà vệ sinh, bác sĩ Lâm đã chờ sẵn ở bên ngoài chuẩn bị đỡ lấy Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu: - Em đi về nghỉ trước đi, anh tới phòng ông cụ tâm sự một lát.
Ông lão nghe vậy lập tức sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu, nói: - Đi thôi.
Tuổi của ông lão này xấp xỉ lão đạo, giọng nói thường chuyển từ giọng địa phương này sang giọng địa phương khác, lúc lão đạo còn trẻ cũng thường vào Nam ra Bắc phiêu bạc khắp nơi trên toàn quốc, đoán chừng ông lão này cũng không kém bao nhiêu, từ khi ông ấy còn rất nhỏ đã theo bộ đội đánh giặc, đương nhiên khẩu âm của ông ấy cũng loạn hết cả lên.
Sau khi vào phòng của ông lão có thể nhận ra căn phòng này hơi nhỏ, bởi vì có một tấm rèm đen rất lớn đã phân đôi căn phòng này thành hai nửa.
Châu Trạch chỉ thấy trong căn phòng của ông lão có một giường lớn cùng một bàn trà, mà căn phòng nhỏ thế này cũng chỉ đủ để đặt hai thứ như vậy.
Ông lão đưa Châu Trạch tới ngồi trên giường, sau đó lại rót cho Châu Trạch một chung trà lạnh.
- Xốc mành lên để tôi xem xem. - Châu Trạch mở miệng nói.
- Không có gì đẹp mắt cả, vả lại đêm khuya rồi cũng không thích hợp để xem những thứ này.
- Tôi muốn nhìn một chút. - Châu Trạch kiên trì nói.
- Được rồi, nếu cậu đã muốn xem thì tôi cho cậu xem một chút, thực ra cũng không có gì hèn hạ bẩn thỉu.
Dường như ông lão cũng rất hăng hái, đứng lên đi tới một bên rèm cửa, sau đó dụng lực vén rèm lên.
Động tác này hơi giống với động tác của người tiên phong xốc quốc kỳ trước khi kéo quốc kỳ lên ở quảng trường Thiên An Môn.
Rèm bị xốc lên.
Bên trong lộ ra một cái đài chừng sáu bậc thang từ thấp lên cao, mà trên đài cao thì đặt đầy linh vị.
Dưới đài còn có một cái bàn, phía trên có để mấy loại cống phẩm như rượu Thiệu Hưng, thịt… còn có hai cây hương đang cháy.
- Thật náo nhiệt.
Châu Trạch nói.
Ông lão rất hưng phấn, hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay, nói: - Tôi cũng không hiểu được vì sao, chỉ là tôi nhìn tên nhóc cậu rất thuận mắt.
Ngày hôm nay ngài đã nói câu này rất nhiều lần rồi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất