Chương 167: Ai có thể giác ngộ trong cơn mộng mị này trước! (2)
- Vừa nhìn thấy cậu đã muốn cậu đến nhà tôi ngồi một chút, lại ở lâu một chút.
Ông lão bưng ly rượu Thiệu Hưng trên bàn lên, uống một ngụm, chắp chắp miệng, sự hăng hái trong cơ thể ông ấy lại tăng vọt, đưa tay chỉ bài vị trên đài kia, nói:
- Đến, để tôi giới thiệu cho cậu một chút.
- Đây là Trần Đại đội trưởng của chúng tôi, khi đó tôi còn nhỏ, chỉ biết theo mấy người lớn hơn tôi cùng gọi ông ta là Trần Đại đội trưởng mà không biết tên đầy đủ của ông ta. Ông ấy hy sinh vào năm 45, bị sơn pháo của quỷ Nhật đánh trúng, ngay cả thi thể cũng không được tu lượm đầy đủ. Đáng tiếc, ông ấy không bao giờ có thể thấy cảnh quỷ Nhật đầu hàng năm đó.
- Đây là Vương cẩu tử, Triệu Tam Toàn, Ngũ oa tử, bọn họ đều là người trong đội của tôi, hy sinh khi đại quân thẳng tiến Đại Biệt Sơn, lúc ấy đoàn chúng tôi có trách nhiệm ngăn cản ở phía sau.
- Đây là Châu Chúc, Tôn Đức Tài, Tần Lương Hữu, hy sinh ở chiến dịch Hoài An, trận đánh ấy… chậc chậc, đánh tới rất thảm liệt.
- Đây là Triệu Bằng, Tôn Chí Cương, Địch Đại Tráng, Cát Thụ Phong... ... Bọn họ đều hy sinh ở Triều Tiên, có biết trận ném bom cây xăng của nước Mỹ không? Lúc đó khi tôi đi tìm bọn họ tất cả bọn họ đều đã bị nướng chín, mẹ ôi, cho dù tới tận hiện tại tôi vẫn có thể nhớ rõ mùi vị thịt bọn họ bị nướng chín, hại tôi suốt mười năm sau không dám ăn thịt lấy một lần, đương nhiên, khi đó muốn ăn thịt cũng không dễ dàng như vậy.
- Đây là Chu Hậu Toàn, đây là... ... ...
Ông lão nói một hơi kể ra vô số cái tên, kể cả những cái tên ấy đã từng hy sinh ở nơi nào, là người cùng đội với ông ấy hay cùng đoàn với ông ấy, ông ấy đều có thể nói ra rất cặn kẽ tỉ mỉ. Điều này cũng có nghĩa đối với tin tức về cái chết của các chiến hữu, ông ấy vẫn nhớ như in dưới đáy lòng, vẫn luôn không quên.
Mà Châu Trạch ngồi bên giường.
Gật đầu tới không ngừng lại được.
Anh cảm thấy hơi xấu hổ, hiện tại trên người mình đầy vết thương, thật không thể dậy nổi.
Thật ra Châu Trạch đã sớm nhìn ra, chỉ có ông lão không nhìn thấy, ông lão không nhìn thấy trong căn phòng này thực ra có vô số người đang đứng, lít nha lít nhít.
Mọi người hoặc là ngồi dưới đất, hoặc là dựa vào trên vách tường, hoặc là ngồi bên bàn bày cống phẩm, hoặc là móc lỗ tai, hoặc đang xem sách gì đó, hoặc đang ngủ gật.
Mỗi khi ông lão giới thiệu đến tên của người nào.
Người đó sẽ ngẩng đầu lên, quay qua liếc mắt nhìn Châu Trạch, nở một nụ cười rất hàm hầu, coi như đã chào hỏi, coi như đã quen biết.
Châu Trạch cũng đáp lại bằng một nụ cười, một cái gật đầu.
Ông lão giới thiệu xong, dường như cổ họng đã hơi khàn, ông ấy cầm lấy rượu Thiệu Hưng trên bàn, uống một ngụm.
- Sảng khoái, thế nào, hậu sinh, có bị giật mình không?
- Tôi đã nói với cậu rồi, chỉ riêng chiến trận này của tôi, cho dù có là quỷ sai thì anh ta cũng không dám vào cửa nhà này!
- ... ... - Châu Trạch.
Ông lão thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói: - Hậu sinh, tôi là thật con mẹ nó nhìn cậu thuận mắt!
- ... ... - Châu Trạch.
- Nói ra không sợ cậu cười, cũng giống với những gì tôi đã nói lúc ban ngày, năm đó lão tử vào Nam ra Bắc chinh chiến trên chiến trường, hầu như luôn làm lính xung phong còn không thấy sợ hãi. Nhưng con mẹ nó suốt bao nhiêu năm mà tôi vẫn không thể chết được, vẫn luôn phải nhìn chiến hữu bên cạnh nằm xuống, có đôi khi sau một trận chiến, toàn bộ đoàn đội chỉ còn lại một mình tôi.
- Tôi cũng không hiểu vì sao mãi mà tôi không thể chết được, vẫn sống đến nay, còn sống được tốt như vậy, chỉ cần tùy tiện bán một hai món đồ cổ là có thể thu được rất nhiều tiền.
- Mệnh phú quý.
Châu Trạch nói.
Đây thật sự là mệnh phú quý, nếu ông lão không đi làm lính, chỉ đi buôn bán hoặc là làm những thứ khác khẳng định cũng có thể thăng chức rất nhanh.
- Ha ha, đĩ mẹ nó mệnh phú quý, lão tử đã thấy rõ, bọn chiến hữu từng bước từng bước hy sinh, chỉ có một mình tôi không chết, là ông trời buộc tôi phải sống, sống để cho bọn họ có một mái nhà, để sau khi đám chiến hữu kia hy sinh còn tìm được nơi mà tụ họp một chút.
- Trước đây bọn họ không thể uống rượu, không thể ăn thịt, hiện tại điều kiện cuộc sống tốt rồi, bọn họ có thể ăn thịt, có thể uống rượu, có thể ngủ ngáy mà không sợ ngày mai phải hành quân, tôi còn sống chính là vì tác dụng như thế.
Châu Trạch nhìn ông lão, không nói gì.
Châu Trạch cũng nhìn vô số người đang ở bên trong căn phòng này, nói thật, đây là lần đầu tiên ông chủ Châu không nhìn những người trước mắt như nhìn công trạng của mình.
- Không sợ cậu chê cười, mấy năm nay tuổi của tôi càng ngày càng lớn, ngay cả ngủ cũng không nỡ ngủ, cho nên mỗi đêm trước khi đi ngủ tôi thường làm một chút rượu Thiệu Hưng, sau đó lại uống một chút.
Ha ha.
Việc này thật đúng là có tác dụng.
Mỗi đêm sau khi đi ngủ.
Tôi lại có thể nằm mơ thấy bọn chiến hữu trước kia, mọi người cùng nhau ngồi bên cạnh bàn nhậu nhẹt huyên thuyên.
Thống khoái không thể nói thành lời.
Giống như tất cả bọn họ đều đang thực sự ở trong nhà của tôi vậy.
Mãi cho đến khi rời khỏi phòng của ông lão rồi Châu Trạch vẫn không nói thêm một lời nào, chỉ có thể lặng lẽ ngưỡng mộ ông lão từ tận đáy lòng, ông lão này thực sự là người có mệnh phú quý trời sinh, ở cùng một chỗ với mười mấy cái vong hồn mà không gặp phải bất kỳ chuyện gì, đã không bị ảnh hưởng chút nào thì cũng thôi đi, ngay cả vận thế cũng không hề bị ảnh hưởng.
Loại mệnh cách này thật sự là hâm mộ không hết.
Châu Trạch cũng không hỏi những quân hồn này có nguyện ý đi vào địa ngục hay không, có thể chấp niệm của bọn họ chỉ là vì ông lão này còn sống, mà ông lão lại nguyện ý thờ cúng lễ bái bọn họ, cộng thêm quan hệ chiến hữu trước đây mới khiến bọn họ có thể tụ tập trong nhà ông lão, mỗi lúc trời tối khi ông lão ngủ say mọi người lại cùng nhau uống ít rượu huyên thuyên vài câu.
Cuộc sống rất thanh thản cũng rất yên tĩnh, lại không hề tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với người chung quanh, với tư cách là quỷ sai, anh hoàn toàn có thể mặc kệ bọn họ.
Đoán chừng chờ sau khi ông lão sống thọ và chết tại nhà, vong hồn của ông mới có thể thực sự gia nhập vào danh sách các chiến hữu thân thiết của mình, đến lúc đó mọi người cùng nhau xuống địa ngục, trên đường hoàng tuyền cũng sẽ không cô đơn.
Cũng giống như khi bọn họ cùng nhau vào Nam ra Bắc chinh chiến trước đây, chỉ cần mọi người có thể ở cùng nhau lập tức không còn cảm thấy sợ hãi gì nữa, dù sao cũng chỉ có một con đường, cứ tiến lên theo cờ đỏ là được.
Nếu Châu Trạch mạnh mẽ thu thập đám quân hồn này, sợ rằng ông lão cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, gần như cắt đứt hoàn toàn tiết tấu cuộc sống hằng ngày của ông lão, Châu Trạch thật sự sợ hành động ấy của anh mà khiến ông lão xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Nói thế nào đi nữa cũng là người ta chân tâm thật ý giúp đỡ bản thân mình, nếu bản thân mình đi hại đời ông ấy thì thật chẳng khác nào lấy oán báo ân.
Chỉ có điều vì một lần quấy rầy này của Châu Trạch, buổi tụ hội trong phòng ông lão đêm nay kết thúc rất nhanh, mà trong phòng cách vách cũng không truyền đến tiếng động lạ gì nữa.
Có lẽ trong lòng những quân hồn này cũng hiểu rõ, bọn họ có thể tiếp tục lưu lại nơi này hay không, thật ra đều dựa vào một ý niệm của Châu Trạch.
Sau khi về phòng lại, bác sĩ Lâm giúp Châu Trạch nằm lại lên giường một lần nữa, cô vẫn nghiêng người, nhưng lần này cô nghiêng người nhìn Châu Trạch, những chuyện đêm nay có vẻ hơi khúc chiết, mà Châu Trạch vốn không ngủ được, bác sĩ Lâm cũng không quá an tâm đi vào giấc ngủ.
Châu Trạch đưa tay cầm lấy một lọn tóc của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, Châu Trạch rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Không liên quan tới tình thân, cũng không liên quan đến tình yêu, không liên quan tới trách nhiệm, chỉ cần bên cạnh một người đàn ông có thể có một người phụ nữ xinh đẹp đang nằm, cho dù người đàn ông ấy không làm gì cả cũng cảm thấy tâm tình sung sướng.