Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 168: Có quỷ!

Chương 168: Có quỷ!

- Những chuyện đã trải qua trong hai ngày này rất phong phú. - Bác sĩ Lâm mở miệng nói.
Châu Trạch gật đầu, đối với một người bình thường, có thể tiếp nhận chuyện chồng mình bị mượn xác hoàn hồn đã rất khó khăn, đồng thời còn phải trải qua một loạt sự kiện linh dị, cũng may bác sĩ Lâm là người rất kiên cường.
- Em sẽ vẫn nhìn thấy mấy thứ kia sao? - Bác sĩ Lâm hỏi.
- Sẽ không, đợi qua thêm hai ngày nữa là ổn rồi, chờ sau khi trở về em hãy xin nghỉ ngơi một ngày cho khỏe hẳn đã.
Bác sĩ Lâm gật đầu, cô luôn luôn rất nghe lời.
- Gần đây anh vẫn sống tốt chứ?
- Rất tốt. - Châu Trạch đáp.
- Vậy là tốt rồi.
Bác sĩ Lâm rúc vào bên cạnh Châu Trạch, chậm rãi nhắm mắt lại, hình như lại đi ngủ.
Châu Trạch vẫn ngủ không được, anh dứt khoát lấy hai tờ chứng nhận quỷ sai kia ra, phần giữa hai giấy chứng nhận này bắt đầu trắng bệch, hơn nữa còn có nếp nhăn rõ ràng, điều này đồng nghĩa với bọn nó chỉ có thể tiếp nhận thêm một “chủ” nữa là cùng.
Hai giấy chứng nhận tương đương với hai biên chế nơi tay, ở dương gian, người có thể vào biên chế khi đi đường vẫn luôn hất mặt lên trời, mà ở cõi âm, thật ra cái biên chế này lại càng thêm khiến người điên cuồng.
Chỉ có điều Châu Trạch lại chưa nghĩ ra bản thân mình nên dùng cái thứ này như thế nào, anh vốn chỉ định chọn hai trong số mười mấy quân hồn kia qua đây kế thừa chúng nó, nhưng ngẫm lại dường như lại không thể.
Cũng không phải Châu Trạch là người có tâm lý thích sạch sẽ gì, mà thuần túy là vì điều kiện để thừa kế chứng nhận quỷ sai này thật sự rất hà khắc, nhất định phải là vong hồn có thân thể mới kế thừa được.
Thông thường cho dù vong hồn có thể dùng dạng quỷ nhập vào người, nhưng đó lại không phải là"mượn xác hoàn hồn" chân chính, cũng không phù hợp với điều kiện.
Người có thể thừa kế thứ này chân chính cũng chỉ có thể là mình, Đường Thi cùng với Lương Xuyên những người nhập cư trái phép từ địa ngục tới đây, mà tác dụng của giấy chứng nhận này cũng không phải là cung cấp pháp lực hay thực lực cho chủ nó, trên thực tế giấy chứng nhận này chỉ là một loại tượng trưng mà thôi.
Nó có thể dệt hoa trên gấm, có thể tẩy trắng thân phận màu xám tro của ngươi, không hơn.
Giống hệt như mấy thế lực thổ phỉ vào rừng làm cướp thời cổ đại, sau khi đám thổ phỉ này lớn lên được triều đình chiêu an có thể thu được chức quan như nhau, mấy gia đình nông dân bình thường không thể hưởng thụ đãi ngộ như thế được.
Cũng bởi vậy, thực ra hai giấy chứng nhận này rất yếu, ăn vào thì vô vị mà bỏ đi thì lại tiếc.
Nếu muốn tìm người nhập cư trái phép từ địa ngục tới đây như anh sao mà khó khăn, sao mà gian nan, Đường Thi đã từng nói, cô ấy ở dương gian tìm nửa năm mới tìm được một Lương Xuyên, sau đó lại tìm thêm được mình nữa.
Hôm nay, tính toán một chút cũng chỉ mới có ba người.
Đầu ngón tay Châu Trạch vuốt ve trên chứng nhận quỷ sai, đột nhiên, Châu Trạch phát hiện dưới sự kích thích của móng tay mình, không ngờ chứng nhận quỷ sai này lại tản mát ra một luồng khói màu xanh nhạt.
Mùi thuốc này khá thơm, mùi thơm thấm vào ruột gan.
Sau đó Châu Trạch lại nhìn thấy dường như giấy chứng nhận này đã nát hơn trước kia rất nhiều, vì thế anh lập tức ngừng hành vi này lại.
Loại khói thuốc này thật sự quá xa xỉ, còn xa xỉ hơn cả việc hút xì gà hạng sang.
Buông giấy chứng nhận xuống, Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, anh định chịu đựng hết đêm nay ngày mai lại nói bác sĩ Lâm lái xe đưa mình về phòng sách ở Thông Thành, còn chuyện phía lão đạo cứ giao cho mấy người Hứa Thanh Lãng can thiệp là có thể giải quyết thôi, đoán chừng lại phải thiêu một lượng tiền giấy lớn.
Cũng may là mặc dù lão đạo không đến được nhưng cũng không xảy ra vấn đề lớn gì.
Quan trọng là phải tìm được con khỉ kia.
Nhưng rất nhanh, Châu Trạch lại nghe được từ phía tường vây của viện truyền tới tiếng động, dường như có thứ gì đó đang đào góc tường.
Tiếng động càng lúc càng lớn, dường như cái thứ đang đào tường kia cũng không ít chút nào, dần dần, tiếng động này đã đánh thức bác sĩ Lâm.
Tối nay, chất lượng giấc ngủ của bác sĩ Lâm thực sự rất không tốt, mỗi lần mới vừa ngủ được một lát lại bị đánh thức.
Cũng giống như một số người bình thường lại có được đôi mắt Âm Dương, khiến cuộc sống của họ trở nên rất phiền phức, chuyện ngươi có thể cảm nhận được một số thứ mà người bình thường khác không thể cảm nhận được, thực sự là chuyện khiến người cảm thấy khốn nhiễu.
Đoán chừng loại trạng thái này còn phải gắn bó với bác sĩ Lâm thêm một hai ngày nữa, đợi khi"từ trường" tiêu tan hết mới có thể khôi phục bình thường, hơn nữa còn phải chú ý không thể để bản thân bị cảm lạnh, nếu không rất dễ dàng sinh bệnh.
- Bên ngoài có tiếng động gì đó đúng không? - Bác sĩ Lâm quay qua hỏi Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu.
Bác sĩ Lâm còn tưởng lại do mấy người"tranh cãi ầm ĩ" ở sát vách lúc trước làm ra, nhưng trên thực tế lại không phải, muốn trách chỉ có thể trách vừa rồi Châu Trạch tiện tay, lấy việc tổn hại hai chứng nhận quỷ sai làm đại giá khiến nó phát ra mùi thơm, loại mùi thơm này không chỉ có một mình Châu Trạch cảm thấy rất thơm, nó còn hấp dẫn một số cô hồn dã quỷ ở xung quanh theo bản năng áp sát tới.
Đây là công trạng, Châu Trạch vừa muốn đứng dậy đi ra bên ngoài ký nhận bưu kiện.
Nhưng đúng lúc này, ông lão trong phòng cách lại xuất hiện, hình như ông ấy định đi vệ sinh.
Người lớn tuổi ống nước cũng dễ bị rỉ sắt, đương nhiên cũng dễ bị lậu nước.
Điều này khiến Châu Trạch cảm thấy hơi bận tâm, tuy nói cô hồn dã quỷ đều chỉ là hai ba con mèo nhỏ đơn giản, không thể gây ra nhiễu loạn lớn lao gì, nhưng dù sao ông lão này cũng đã lớn tuổi, ngộ nhỡ gặp phải ảnh hưởng gì đó sẽ hình thành hậu quả tương đối nghiêm trọng.
Nếu như ông lão vẫn ở lại trong phòng, có nhóm chiến hữu kia bảo vệ đương nhiên không cần phải lo lắng gì nữa, thế nhưng hiện tại ông ấy lại chạy ra ngoài, đương nhiên xác suất ông ấy sẽ gặp phải chuyện gì đó cũng cao hơn hẳn.
Quân hồn có khác biệt rất lớn với vong hồn thông thường, thật ra phạm vi hoạt động của bọn họ không lớn, hơn nữa còn tuân thủ nghiêm ngặt"kỷ luật" của bọn họ, mà sự hạn chế của thế giới này đối với bọn họ cũng càng thêm nghiêm ngặt hơn so với những vong hồn khác.
Trần Nghị tướng quân đã từng viết câu thơ:"Thứ khứ tuyền thai chiêu cựu bộ, tinh kỳ thập vạn trảm Diêm La" (1), nhưng trên thực tế, với tư cách là cơ cấu duy trì sự ổn định của âm ty, nó có thể dễ dàng tha thứ cho những cô hồn dã quỷ phiêu đãng, gây chút chuyện nhỏ nhặt, nhưng nếu có người muốn tổ đội gây chuyện, vậy xin lỗi, âm ty cũng không phải ăn chay.
(1) Lần này xuống âm phủ kêu gọi bộ hạ cũ, chỉ huy mười vạn quân đội chém Diêm La.
Hơn nữa, trước khi Châu Trạch vào viện này anh không hề cảm thụ được đám hồn quân bên trong, mãi cho đến khi anh đi vào gian phòng của ông lão rồi, khi ông lão vén rèm lên anh mới có thể nhìn thấy mấy người đang ngồi đầy bên trong phòng. Điều này có nghĩa nhóm quân hồn này chỉ có thể hoạt động trong khu vực là gian phòng này.
Bất kể như thế nào, đám quỷ này cũng do mình dẫn tới, không thể khiến ông lão xảy ra chuyện thay mình.
- Dìu anh đứng lên đi. - Châu Trạch nói.
Bác sĩ Lâm dìu Châu Trạch xuống giường.
Hai người vừa đi đến cửa phòng đột nhiên nghe được đoạn đối thoại bên ngoài.
Hình như là có một nam một nữ.
- Trong căn phòng phía bên trái có rất nhiều người, bộ dạng dữ dằn lắm. - Người phụ nữ nói.
- Đúng vậy, nhưng bọn họ không thể ra khỏi phòng được, không cần sợ, có anh ở đây. - Quỷ nam nói.
- Mà trong căn phòng bên phải cũng giống chúng ta, cũng là một nam một nữ, hình như nam còn bị thương. – Người phụ nữ lại nói.
Bác sĩ Lâm cũng nghe được đoạn đối thoại, có chút bận tâm nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch ngược lại không lo lắng chút nào, anh thật hy vọng đối phương trực tiếp vọt về phía hai người mình, cũng đỡ mất công mình ra ngoài.
- Không được, người đàn ông kia còn kinh khủng hơn tất cả mọi người trong căn phòng bên trái cộng lại, anh ta khiến anh cảm thấy tê dại cả da đầu, không nên đi trêu chọc anh ta thì hơn.
Bác sĩ Lâm có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch khẽ ngẩng đầu lên.
Phối hợp với tiết tấu trang bức mà một nam một nữ kia mang lại cho mình.
Một đôi vợ chồng quỷ này thật biết giả bộ hồ đồ.
- Bên trái không thể đi, bên phải cũng không thể đi, vậy rốt cuộc mùi vị kia bay từ đâu tới vậy? Cũng chỉ còn một ông lão ở bên phía nhà vệ sinh kia, có lẽ là bắt nguồn từ nơi ấy. – Người phụ nữ thầm nói.
- Cũng chỉ có thể đến chỗ ông ấy thử vận khí một chút thôi, cái tứ hợp viện này quá tà tính, còn tà tính hơn cả chỗ mộ phần của chúng ta nữa.
Dường như hai con quỷ một nam một nữ này đã thống nhất tư tưởng, chuẩn bị xuống tay với ông lão.
Kỳ thực, vẫn là Châu Trạch đánh giá thấp sự hấp dẫn của hương vị này đối với quỷ hồn, rõ ràng một nam một nữ này là tồn tại đã hóa quỷ nhiều năm, gần như sắp thành tinh.
Có câu nói quỷ tinh quỷ tinh, câu nói này vốn không phải một từ để hình dung đơn thuần, thật ra mỗi một danh từ, mỗi một nhân vật, khi tu luyện tới trình độ nhất định đều có thể thành tinh.
Ông lão uống rượu nên hơi chóng mặt, đưa tay bắt mấy cái vẫn không thể bắt được ống dẫn nước của mình, vừa buồn ngủ vừa buồn bực.
Hai con quỷ một nam một nữ này trực tiếp vọt vào nhà vệ sinh.
Giữa lúc Châu Trạch đỡ bác sĩ Lâm ra khỏi phòng định đi tới giải quyết vấn đề thì.
Chỉ nghe một nam một nữ gào lên hai tiếng thảm thiết kinh khủng:
- Có quỷ!
- Có quỷ! Có quỷ!"
Sau đó một nam một nữ kia nhanh chóng chạy ra khỏi tường của tứ hợp viện ngay trước mắt Châu Trạch, chạy trối chết.
Bác sĩ Lâm có chút không dám tin tưởng, thậm chí càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, cô lẩm bẩm:
- Ông lão kia cũng là quỷ sao?
Rõ ràng là một con quỷ còn có thể đi trên đường, còn có thể nhận mình cùng Châu Trạch về nhà? Còn ăn cơm với mình, còn chơi cờ tướng?
Châu Trạch lắc đầu, cải chính:
- Bọn họ kêu quỷ không phải là vì có quỷ.
- Mà là có quý.
- Quý trong quý nhân.
Quý nhân ở đây chính là người khiến quỷ thần tránh lui.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất