Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 169: Hồng hạnh xuất tường (1)

Chương 169: Hồng hạnh xuất tường (1)

Châu Trạch đột nhiên cảm thấy ông lão này thật sự đúng là một bảo vậy, trước đây trong khi tán gẫu lão đạo còn hỏi mình xem có nên cung phụng thần tài hay quan công gì đó trong tiệm hay không.
Bây giờ suy nghĩ lại nào cần thờ phụng mấy tượng thần kia làm gì, trực tiếp mời lão đầu này vào tiệm ở là có thể chắc chắn phong thuỷ trong tiệm luôn suôn sẻ.
Trước đây không phải Châu Trạch chưa từng gặp người tôn quý, thế nhưng anh thật sự chưa gặp người tôn quý nào gần thành một bug giống ông lão này.
Vẫn là câu nói kia, đó là ông ấy chỉ đi làm lính, nếu như ông ấy làm những ngành nghề khác hoặc bối cảnh thời ông ấy thay đổi một chút, chắc chắn ông ấy sẽ tạo dựng được thành tựu phi phàm.
Chỉ là mỗi người có một số mạng khác nhau, lựa chọn cũng khác nhau, có thể đối với ông lão đến nói, lựa chọn làm binh sóng vai chiến đấu cùng những chiến hữu kia mới là lựa chọn khiến ông ấy không hối hận nhất.
Cho dù hiện tại ông ấy đã chín mươi tuổi, nhưng ông ấy vẫn có thể vui vẻ gặp đám chiến hữu “trong mộng” hằng ngày, cả đời này ông ấy chưa từng cảm thấy bản thân mình sống uổng phí, cũng không cảm thấy bản thân mình phí phạm thời gian cả đời, bỏ qua những thứ tốt đẹp hơn...
Ông lão đã từng nói, ông ấy không có con nối dòng, cho nên nếu như ông ấy đi rồi chính là triệt để mà thẳng bước đi.
Có lẽ hiện tại ông ấy còn sống, thật sự chỉ vì coi gia sản của chính mình như một khách sạn, để đám anh em chiến hữu ngày ấy có một nơi tề tụ.
Thực ra nếu nhìn từ một góc độ khác, Châu Trạch cảm thấy cửa tiệm của mình nên treo hai câu đối, thích hợp hơn là đặt ở cửa nhà ông lão.
Cô vọng thính chi, như thị ngã văn.
Bản thân Châu Trạch hiện tại khó mà có thể đạt tới cảnh giới này, nhất là sau khi anh biết sự tồn tại của công trạng, đa số những chuyện anh làm đều là vì công trạng và lợi ích, cũng mất đi tính tình lười nhác thanh thản trước kia.
Mà ông lão thì lại luôn ở trong tứ hợp viện này, đại mộng ai giác ngộ trước, bình sinh ta tự biết.
Hào hiệp tự nhiên, không bị câu thúc, tứ hợp viện này tuy nhỏ nhưng ký ức của ông ấy lại rất xa xôi.
Từ lúc đó mãi cho đến khi hừng đông, mọi thứ đều rất an tĩnh.
Buổi sáng, Hứa Thanh Lãng lái xe đến nơi này, lão đạo cũng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà con khỉ kia cũng tìm tới.
Khi Châu Trạch bị nâng vào trong xe, lão đạo cúi đầu, rất là xấu hổ.
Sau khi ông chủ nhà mình mở ra chế độ vô song sẽ rất suy yếu.
Kết quả khi bản thân mình chạy vội tới, nửa đường lại vì lý do không có bằng lái mà bị cảnh sát giao thông tóm lại.
Thằng nhóc Hứa Thanh Lãng này muốn đưa lão ra không chỉ phải nhờ tới một số nhân mạch, lại còn phải đốt không ít tiền giấy, cho dù ông chủ Châu chưa nói gì nhưng chính bản thân lão đạo lại cảm thấy đau lòng.
- Lão đạo. - Châu Trạch mở miệng nói.
- Tôi đây, ông chủ. - Lão đạo rất chột dạ liếc qua ông chủ đang ngồi ở phía sau.
- Sau chuyện này chúng ta cùng đi học lái xe, sau đó thi lấy một cái bằng lái xe.
- Ách… được.
Thật ra cả Châu Trạch cùng lão đạo đều biết lái xe, nhưng Từ Nhạc không có bằng lái xe, lão đạo thì lại chưa từng đi thi, nếu thực sự đi thi cũng có thể dễ dàng thi qua, nhận được bằng lái.
Dọc theo đường đi, Hứa Thanh Lãng càng không ngừng nhìn bác sĩ Lâm đang ngồi ở phía sau thông qua gương chiếu hậu.
Nhìn cô lau mặt giúp Châu Trạch, nhìn cô gọt hoa quả cho Châu Trạch, nhìn cô tỉ mỉ hỏi Châu Trạch có chỗ nào khó chịu hay không.
Nói chung, toàn bộ trong xe tràn đầy mùi vị thức ăn cho chó.
Lão đạo lại chẳng cảm thấy gì, dù sao thì mỗi một ông chủ của lão luôn có số đào hoa, không ngừng có phụ nữ hoặc nữ quỷ tìm tới cửa. Đãi ngộ như vậy lão hâm mộ không hết, cho dù muốn ước ao…
Thì cũng phải chết trước đã.
Lão đạo không muốn chết cho nên lão nguyện ý thừa nhận chuyện cô độc cả đời. Trước đây Châu Trạch từng hỏi lão vì sao lão không tìm một người bạn già mà sống thật vui vẻ, lão đạo đáp chí lão ở bốn phương.
Nếu lão cưới một người nào đó rồi không phải sẽ cô phụ vô số người trong thiên hạ đang chờ mình an ủi sao? Đó thật sự là tổn thất của các cô ấy, vì vậy lão chỉ còn cách hy sinh bản thân để thành toàn cho mọi người.
Sau hai giờ, Hứa Thanh Lãng dừng xe ở cửa nhà bác sĩ Lâm.
Trước khi bác sĩ Lâm xuống xe còn cố ý nói một câu: - Em sẽ gửi thêm một lá đơn nữa cho anh, ký xong anh cứ gửi cho em là được.
Châu Trạch cảm thấy hơi mất mát, tuy rằng lần này ra ngoài thời gian hai người ở cùng nhau không lâu lắm, thế nhưng những chuyện đã trải qua cũng có thể coi là phong phú, chỉ có điều dường như quanh đi quẩn lại hai người lại quay về vạch xuất phát.
Giấy ly dị.
Châu Trạch gật đầu, cũng không giữ cô lại, thậm chí còn không nói thêm gì nữa, chỉ khoát khoát tay với cô, nhắc nhở cô nên nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi mấy lời nói nhảm thiếu dinh dưỡng này kết thúc, bác sĩ Lâm mới lên tầng vào nhà, mà Hứa Thanh Lãng cũng lại lần nữa lái xe đi, hai mươi phút sau bọn họ đã tới tiệm.
Lão đạo xuống xe trước, dẫn theo Hầu Tử đi đào bùn.
Hứa Thanh Lãng mở cửa xe giúp Châu Trạch, đưa qua một điếu thuốc, cười nói: - Nếu anh thật sự coi trọng thì nên lớn gan hơn một chút.
- Sau đó bác sĩ Lâm sẽ cảm thấy tôi cũng không tồi, sau đó để lại ba nghìn đồng trên đầu giường cho tôi? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- … - Hứa Thanh Lãng.
- Thực ra như vậy rất tốt, dù sao tôi cũng không phải người dương gian, nếu cô ấy có dính líu quá nhiều tới tôi thật sự không tốt cho cô ấy chút nào.
- Dù gì cũng không phải phim tình cảm, làm gì có lắm bẫy rập với khúc chiết như vậy. Nói thật, nếu như ngày đó người lái Maserati tới không phải người phụ nữ không có mặt mà là bác sĩ Lâm, hiện tại đoán chừng cô ấy đã tới thời kỳ sinh nở.
Châu Trạch đột nhiên cảm thấy Hứa Thanh Lãng nói lời này vô cùng có đạo lý, không ngờ bản thân mình lại không thể tìm được từ gì để phản bác.
- Đương nhiên, nếu thật sự không được nữa thì thời này việc thụ tinh trong ống nghiệm cũng rất phổ biến, nhà họ Lâm lại có tiền, chỉ cần anh nói với ba mẹ cô ấy rằng bọn họ đã tìm được một cậu con rể không thể cứng nổi, muôn ôm cháu trai thì phải thụ tinh trong ống nghiệm, đoán chừng nhà họ Lâm sẽ rất nguyện ý dùng tiền vì anh.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn Hứa Thanh Lãng.
Anh cảm thấy Hứa Thanh Lãng đã trở nên rất xấu xa.
Lấy sự trung hậu thành thật của lão Hứa không thể nào học được kiểu phản kích này, hơn nữa lại còn phản kích với tốc độ mau như vậy.
Thực sự là thói đời bạc bẽo, vật đổi sao dời.
Châu Trạch nghĩ Hứa Thanh Lãng sẽ đỡ anh xuống xe, nhưng đúng lúc này có một cái bóng màu trắng trực tiếp chạy tới, lại rất là ôn nhu ôm lấy Châu Trạch đưa vào tiệm, đồng thời nói:
- Ông chủ, nước ấm đã chuẩn bị xong cả rồi.
Sau khi Bạch Oanh Oanh giúp Châu Trạch tắm xong lại ôm Châu Trạch lên tầng đi tới phòng ngủ, trong phòng ngủ còn có nước trà đã pha sẵn cùng hoa quả đã cắt sẵn, Châu Trạch uống nửa chén trà, Oanh Oanh rất tri kỷ dùng bắp đùi mình như gối đầu, để Châu Trạch gối lên, hai tay vừa đúng vị trí có thể xoa bóp đầu cho Châu Trạch, khiến Châu Trạch chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Đây.
Mới là sinh hoạt.
Đây.
Mới là cuộc sống.
Khi anh tỉnh lại đã là ban đêm, sau khi dùng nước ô mai chua ăn chút gì đó, Châu Trạch lại được Bạch Oanh Oanh nâng đỡ đi xuống tầng dưới ngồi trên ghế sa lon.
Không lâu sau Hứa Thanh Lãng cũng xuống tầng, trên người cậu ta là một bộ âu phục màu đỏ thắm, tóc cắt tỉa vừa đúng, dường như còn xịt chút nước hoa nữa.
- Khoe mẽ như vậy? Cậu định làm gì thế? - Châu Trạch vung vung tờ báo trong tay, hỏi.
- Ai cần anh lo. - Hứa Thanh Lãng trợn mắt liếc Châu Trạch một cái.
Cái nhìn này đã diễn dịch bốn chữ"hồng hạnh xuất tường" vô cùng nhuần nhuyễn.
Sau khi soi gương chỉnh sửa lại bản thân một chút, Hứa Thanh Lãng cảm thấy bản thân đẹp trai lắm rồi mới hỏi Bạch Oanh Oanh:
- Cô thấy chiếc áo liền quần này thế nào?
- Rất đẹp. - Bạch Oanh Oanh nói.
- Trước khi có bộ áo liền quần này, cậu chính là một con gà móng đỏ đang bay lượn trong đêm tối Paris, mà sau khi có bộ áo liền quần này, cậu chính là vịt vương có giá trị con người tối cao.
Sau khi Châu Trạch nói xong còn uống một ngụm cà phê.
- Tôi không hỏi anh.
Hứa Thanh Lãng khinh thường phất phất tay với Châu Trạch/
- Người không cứng nổi, không có tư cách trang bức.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất