Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 170: Hồng hạnh xuất tường (2)

Chương 170: Hồng hạnh xuất tường (2)

Hứa Thanh Lãng nói xong lại nhìn về phía Bạch Oanh Oanh, tung cho cô ấy một ánh mắt cô hiểu mà.
Bạch Oanh Oanh mắc cỡ tới đỏ bừng mặt, hai tay nắm lại chọc chọc đầu ngón tay, thật ra, ông chủ cái kia…
Hứa Thanh Lãng đi rồi, cậu ta bắt xe rời đi, dường như trong phòng sách còn lưu lại luồng khí cợt nhã của anh ta.
Bạch Oanh Oanh rót giúp cho Châu Trạch một ly cà phê nữa, đồng thời nói: - Ông chủ, chuyện của tên cha xứ Nhật Bản kia còn chờ anh đáp lời.
- Để cô ấy tiếp tục nhìn chằm chằm tên đó đi, gần đây thân thể tôi không tiện.
Bạch Oanh Oanh gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Hứa Thanh Lãng vừa đi tới cửa đã hơi do dự.
Hiện tại trong túi của cậu ta còn có sáu ngàn đồng tiền mặt.
Cô ấy liên hệ với cậu ta, cậu ta không muốn đến nhưng luôn cảm thấy có một số việc cần phải nói cho rõ ràng.
Tỷ như bản thân mình không phải vịt mà cô nghĩ, cho nên, cậu ta đến, không chỉ muốn trả lại ba nghìn đồng lần trước kia cho cô ấy, còn phải đưa thêm cho cô ấy ba nghìn khối.
Sau đó bản thân mình phải thật nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc nói cho cô ấy biết.
Cô ấy rất tuyệt.
Khiến mình rất thoả mãn.
Đây là phí dịch vụ mình boa thêm cho cô ấy.
Phù!
Đàn ông.
Bị khinh bỉ từ nơi nào thì phải đứng lên từ nơi đó.
Sau khi nhấn chuông cửa.
Cửa bị mở ra.
Người phụ nữ bên trong có tư thái ung dung, hẳn là cô mới vừa tắm rửa xong, không hề thoa phấn không hề trang điểm nhưng trông cô lại càng thêm mê người, da thịt lộ ra khiến người ta xung động phảng phất như ma quỷ phủ xuống.
- Tôi…
Hứa Thanh Lãng hắng giọng một cái, mới vừa mở miệng nói ra một chữ, đột nhiên môi của anh ta bị một đôi môi khác ngăn chặn.
Sau đó.
Thiên lôi động đến địa hỏa.
Ma sát sinh nhiệt giống như củi khô gặp lửa.
Hết thảy đều diễn ra như kiểu thuận lý thành chương.
Sau đó.
Bọn họ lại bắt đầu thoải mái với nhau.
Sau khi lần thứ ba kết thúc.
Hứa Thanh Lãng không ngủ, tuy rằng cậu ta mệt chết đi được, giống hệt như một con trâu già vừa phải tiêu hao hết sức lực cày ruộng, thế nhưng cậu ra vẫn cố ép buộc bản thân mình phải mở mắt ra.
Đưa tay cầm lấy quần áo của mình, cậu ta phải trả tiền, lần này cậu ta muốn đưa tiền trước!
Tôn nghiêm.
Không thể quên hết tôn nghiêm!
Một người đàn ông có hai mươi mấy căn hộ.
Nhất định phải có tôn nghiêm của mình!
- Anh làm cái gì vậy?
Người phụ nữ nằm trên giường, trong tay còn cầm điếu thuốc hỏi cậu ta.
- Trả thù lao.
Hứa Thanh Lãng thắt lại nút thắt trên bộ âu phục của mình.
- Bốp !
Một xấp tiền bị người phụ nữ lấy ra từ dưới gối, vứt xuống trước mặt Hứa Thanh Lãng.
Khoảng chừng vài chục ngàn.
Hứa Thanh Lãng ngây ngẩn cả người.
Cậu ta đột nhiên cảm thấy mấy nghìn đồng trong túi mình.
Hình như có chút không thể lấy ra được.
Tôn nghiêm của mình, dường như lại bị giẫm đạp lần thứ hai, trăm ngàn vết lở loét.
- Tôi rất hài lòng với anh, vô cùng thoả mãn. - Người phụ nữ nói.
- Tôi cũng cảm thấy rất hài lòng với cô. - Hứa Thanh Lãng không yếu thế chút nào.
- Anh thoả mãn đối với giá tiền của tôi, đúng không?
- … - Hứa Thanh Lãng.
Rất nhanh, Hứa Thanh Lãng đã đi qua xếp số tiền trên giường lại, một tay nắm lấy tay của người phụ nữ, đặt lại số tiền đó vào trong tay cô ấy.
- Tôi không cần tiền của cô, tôi cũng không phải ừm? Cổ tay này của cô…
Lần trước cậu ta không phát hiện.
Ba lần vừa rồi cậu ta cũng không phát hiện.
Hiện tại Hứa Thanh Lãng phát hiện.
Trên vị trí cổ tay trái của người phụ nữ này có tới hai mươi vết sẹo rậm rạp chằng chịt, có mấy vết sẹo chỉ mới xuất hiện, vẫn chưa hoàn toàn khép lại.
- Mỗi lần làm một lần với người đàn ông khiến tôi cảm thấy hài lòng, tôi lại thấy rất sung sướng, mà vừa sung sướng tôi lại muốn để thứ gì đó có giá trị kỷ niệm trên cổ tay tôi, sau này nó có thể nhắc nhở thời gian tươi đẹp sung sướng của tôi hiện tại.
- Tỷ như, ngày hôm nay.
Không biết từ lúc nào trong tay người phụ nữ đã xuất hiện một thanh đao.
Ngay trước mặt Hứa Thanh Lãng.
- Xẹt!
Một thanh âm vang lên.
Một tia máu đỏ tươi xuất hiện.
Người phụ nữ ngẩng đầu.
Hé miệng.
Không ngừng hít vào từng ngụm khí lạnh.
Hẳn là cô ấy rất đau, nhưng vẻ mặt cô ấy lại có vẻ sung sướng vạn phần, sung sướng như mấy người hít độc phẩm đạt được ước muốn.
Sau đó.
Người phụ nữ cầm lấy điếu thuốc còn đang cháy, trực tiếp ịn vào vị trí vết sẹo mới hình thành kia.
- Hít…
Người phụ nữ hít sâu một hơi.
Sau đó cảm thán nói:
- Thật thoải mái.
Lúc này Hứa Thanh Lãng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cậu ta đã gặp được không ít quỷ, vì thế trái lại cậu ta chẳng thấy sợ quỷ, nhưng cái người sống sờ sờ trước mắt lại mới vừa cộng phó vu sơn mây mưa cùng cậu ta, lại khiến cậu ta cảm thấy kinh hãi tới nói không nên lời.
Người phụ nữ liếc cậu ta một cái, nhìn dáng dấp run sợ của cậu ta, dường như cảm thấy càng thêm thú vị, cô ấy đưa tay nắm nhẹ lấy cằm của cậu ta.
- Thật là một chàng trai đáng yêu, giống hệt một chú chim cút nhỏ khiến người ta cảm thấy thương yêu.
Tay của người phụ nữ này hơi lạnh lẽo, sự lạnh lẽo ấy khiến Hứa Thanh Lãng run lên một cái, lập tức mặc quần áo vào leo xuống giường, thậm chí cậu ta còn không dám liếc nhìn người phụ nữ ấy thêm một cái, ngay cả đống tiền bị cô ấy ném trên giường lúc trước cậu ta cũng không nhặt, hệt như chạy trốn trực tiếp mở cửa xông ra ngoài.
So với lần trước khi tỉnh lại, nhìn thấy trên tủ đầu giường có thêm ba nghìn đồng, Hứa Thanh Lãng cảm thấy dường như ngày hôm nay bản thân mình lại càng thêm thất bại hơn so với trước kia.
Cậu ta có chút mê man rời khỏi khách sạn, một mình ngồi xổm trên lề đường, châm một điếu thuốc.
Tinh thần của người phụ nữ này có vấn đề.
Nhưng nếu không nhìn bàn tay chồng chất vết thương kia, cô ấy thật sự rất đẹp.
Dường như trên thế giới này vốn không tồn tại thứ gì thập toàn thập mỹ, ông trời đều sẽ quen thói chế tạo ra một khuyết điểm cho những thứ xinh đẹp, phảng phất như làm vậy mới phù hợp với thẩm mỹ của ông trời.
Đối với phần lớn đàn ông đến nói, một người vừa xinh đẹp, vừa giàu có lại vừa có kỹ năng giường chiếu tốt tình nguyện làm bạn giường của cậu ta, dường như là một chuyện thích ý nhất trên đời này.
Trên thực tế, trước đây trong lòng Hứa Thanh Lãng ít nhiều gì cũng có loại ý nghĩ này, đây là loại cảm giác không chút cố kỵ, là loại cảm giác chỉ theo đuổi vui thích trong nháy mắt mà chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống của mình, đủ để mình quên đi hết mọi phòng bị, tự nguyện mà trầm luân vào nó.
Đưa tay nắm tóc, Hứa Thanh Lãng cảm thấy có chút thống khổ.
Lúc này, một đôi giày cao gót xuất hiện sau lưng Hứa Thanh Lãng, Hứa Thanh Lãng nghiêng đầu sang, nhìn thấy người phụ nữ này.
Người phụ nữ vẫn đang hút thuốc, mà tay bên kia đã bị ống tay áo che khuất, không thể nhìn ra chút sơ hở nào, cô ấy cúi người nhìn Hứa Thanh Lãng, khe rãnh nơi ngực thật sự sâu tới “thâm bất khả trắc”, đủ để khiến phần lớn đàn ông trên thế giới này không thể tự kiềm chế tầm mắt của mình được.
- Em trai nhỏ, chẳng lẽ bị chị dọa sợ rồi sao?
Hứa Thanh Lãng lắc đầu, không nhìn tới cô ấy, tiếp tục hút thuốc lá của mình.
- Tôi đi đây, đợi lần sau khi tâm tình tôi tốt chúng ta lại hẹn lại, đúng rồi, đây là tiền của cậu.
Người phụ nữ lấy tiền từ trong túi ra.
- Tôi không cần, tôi không thiếu tiền.
Người phụ nữ sửng sốt một chút, phảng phất như đang nhìn một cậu bé bướng bỉnh lì lợm, nói:
- Thật trùng hợp, tôi cũng không thiếu tiền.
- Xôn xa.
Người phụ nữ ném mấy vạn tiền mặt trong tay vào không trung, tiền mặt bắt đầu bay lượn thu hút ánh mắt của vô số người đi đường bốn phía, sau đó cô ấy lại đi tới chiếc xe cô ấy đậu ở gần đó, nghênh ngang rời đi.
Hứa Thanh Lãng ngồi trong đống tiền đang bay, điều này khiến cậu ta kìm lòng không đặng nhớ lại một trích đoạn trong phim “đổ thần” mà bản thân cậu ta đã xem khi còn nhỏ.
Cũng là màn vung tiền mặt lên như vậy, sau đó Phát ca cùng người phụ nữ nhẹ nhàng nhảy múa dưới màn mưa tiền mặt kia.
Hít mũi một cái, Hứa Thanh Lãng im lặng đứng lên.
Cậu ta vừa bước ra bên ngoài được vài bước.
Sau đó dừng bước lại.
Quay đầu nhìn nhìn, trên mặt đất có rất nhiều tiền.
A.
Mình thiếu tiền sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất