Chương 9:
Ngày hôm đó, Lý Cảnh đã cõng ta đi rất lâu, rất lâu.
Ta vừa áy náy vừa ngại ngùng, im lặng không biết nên nói gì.
Chỉ có thể ngây người nhìn chằm chằm vào lọn tóc của hắn.
Thấy hắn khẽ nhún vai để điều chỉnh tư thế, ta không kìm được mà đề nghị: “Hay là gọi một cỗ xe ngựa đi.”
“Giữa đêm khuya, hà tất phải quấy rầy giấc ngủ của người khác.”
“Nhưng ta nặng lắm.”
Hắn bật cười: “Cũng không sao.”
“Ngươi cố ý đến cứu ta sao?”
“Ừ.”
“Chạy bộ đến hả?”
“Ừ.”
Khó trách đầu đầy mồ hôi.
Ta kéo tay áo, cúi người lau mồ hôi trên trán hắn, vừa lau vừa không nhịn được nhắc nhở: “Ta là con gái của Quyền Vực, ta đứng về phía phụ thân ta đấy.”
“Ta biết.”
Hắn biết…
Ta thở dài nặng nề, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lý Cảnh, ngươi thật đáng ghét…”
“Ta biết.”
Ngươi biết cái gì mà biết.
Ánh trăng sáng rực, gió nhẹ mang theo hương hoa chi tử.
“Vậy ngươi có ghét ta không?” Ta hỏi hắn.
Đột nhiên hắn dừng bước, dưới ánh trăng, bóng hai người hòa quyện vào nhau. Hắn ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng, im lặng một lúc rồi mới trả lời:
“Không ghét ngươi.”
Thế mà vẫn để ta đứng phạt, chép sách mỗi ngày.
Ta quay mặt đi, nhìn cánh hoa chi tử bay tới từ đâu đó.
Hương thơm khiến lòng người ngứa ngáy khó tả.