Chương 10:
Thì ra Quyền Vực không đến tìm ta vì y bị kẻ khác ám toán, bị thương.
Khi ta trở về, A Phúc lao đến ôm chặt lấy ta, miệng không ngừng gọi: “Tiểu tổ tông ơi là tiểu tổ tông!”
“Người nếu về muộn thêm chút nữa, sợ rằng tướng quân sẽ mang kiếm xông vào cung rồi.”
Ta lo lắng cho vết thương của phụ thân, chưa kịp cảm ơn Lý Cảnh đã để A Phúc dìu ta vào trong. Đi được vài bước, chợt nhớ ra điều gì đó, ta quay đầu lại.
Lý Cảnh vẫn đứng nguyên tại chỗ, đầu gối hơi khuỵu xuống, một tay chống lên chân.
“Lý Cảnh, để ta sai người chuẩn bị xe ngựa đưa ngươi về.”
Hắn lắc đầu, vẫn không quên dạy bảo: “Sau này không được nghịch ngợm nữa, mau vào thăm phụ thân ngươi đi.”
Ta do dự một lúc, cuối cùng chắp hai tay lại, cúi người hành lễ sư đồ với hắn, rồi mới xoay người rời đi.
Quyền Vực bị thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt, trên người quấn đầy băng vải.
Vừa nhìn thấy phụ thân, ta không kìm được nữa. Ta vừa sợ vừa tủi thân, nhưng trước mặt Lý Cảnh cố giữ thể diện, mấy lần nước mắt đã rơi nhưng đều cố gắng nuốt ngược vào trong.
Cuối cùng, ta bật khóc òa, lao vào lòng y.
Quyền Vực cũng đỏ hoe mắt, hai tay đón lấy ta.
Ta khóc đến nỗi thở không ra hơi: “Phụ thân không đến cứu con, con còn tưởng… tưởng là không cần con nữa rồi.”
“Không đâu, không bao giờ đâu.”
Y vỗ nhẹ lưng ta, giống như trước đây dỗ dành ta, nhưng giọng nói đầy bi thương, nghẹn ngào không thành tiếng.
Ta ngẩng đầu từ trong lòng y.
Quyền Vực sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe, ánh lên vẻ đẹp lung linh mà tan vỡ.
“Chân con làm sao vậy?” Y hỏi.
Ta quay mặt đi: “Do sợ quá, chân mềm nhũn mất rồi.”