Chương 03
Ban đầu, Gainando tưởng Leehan đang nói đùa.
Con người sao có thể sống chỉ với bánh mì đen cứng như đá và cơm nguội lạnh ngắt chứ?
Sao có thể khoác lên mình thứ áo choàng thô ráp, rách rưới như giẻ lau?
Nhưng khuôn mặt của Leehan hoàn toàn nghiêm túc. Không hề có vẻ gì là đang nói chơi.
Gia tộc Wardanaz… thật là đáng sợ!
Gainando nuốt khan, tim khẽ run.
Các gia tộc quý tộc của đế quốc đều hùng mạnh, mỗi nơi lại có phong tục riêng, nhưng Wardanaz thì đặc biệt khác...
Một gia tộc bí ẩn, sống tách biệt khỏi chính trị, chỉ đắm chìm trong nghiên cứu pháp thuật.
Vì thế, những tin tức về họ cực kỳ hiếm hoi.
Và Gainando, với trí tưởng tượng phong phú của mình, đã lập tức đi đến kết luận sai lầm.
Chắc gia tộc đó nuôi dạy con cháu khắc nghiệt đến mức này sao?
Không thể tin nổi! Ngay cả nô lệ còn được đối xử tốt hơn chứ! Cha hắn, gia chủ Wardanaz kia chắc là một kẻ tàn nhẫn khủng khiếp!
Cảm thấy thương hại, Gainando vỗ vai Leehan đầy cảm động.
“Lần nào rảnh, đến dinh thự của ta đi. Ta sẽ đãi ngươi một bữa thật đàng hoàng.”
“Ờ… cảm ơn?”
Leehan không hiểu sao hoàng tử này bỗng dưng tốt bụng, nhưng cũng chỉ biết gật đầu cho qua.
Sau bài diễn thuyết sấm sét của lão hiệu trưởng đầu lâu, đám học viên bắt đầu tản ra.
Trong dòng người ấy, Leehan lại bắt gặp Yoner, thế là hai người có dịp nói chuyện tiếp.
Hắn hỏi ngay điều vẫn đang thắc mắc:
“Tại sao ngươi lại đi cùng Gainando vậy? Dù là họ hàng, nhưng với địa vị của nhà Meikin, ngươi đâu cần phải bận tâm đến một hoàng tử hạng xoàng như hắn?”
“À, vì mẹ của Gainando đấy.”
Yoner đáp nhẹ nhàng, như thể đó là chuyện rất bình thường.
Leehan nghiêng đầu.
“Ngươi từng chịu ơn bà ấy à?”
Trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh tưởng tượng: Một Yoner nhỏ bé trong dạ tiệc hoàng cung, vụng về làm đổ ly rượu vang. Mọi người nhìn cô khinh bỉ, cô sắp bật khóc, thì một vị hoàng phi dịu dàng đến gần, vỗ về:
“Không sao đâu, ai mà chẳng phạm sai lầm.”
Nếu đúng như thế, Leehan có thể hiểu vì sao Yoner lại mang lòng biết ơn.
Nhưng Yoner nhoẻn cười:
“Ơ? Không phải thế. Mẹ của Gainando cực kỳ giàu. Bà ấy trả tiền cho ta nếu ta chịu đi cùng hắn.”
“...!!”
Leehan há hốc mồm.
Ra là thế à?!
Một bí mật động trời được hé lộ.
Vậy thì... có lẽ ta cũng nên thân với hắn thì hơn!
Học viện pháp thuật Einrogard chấp nhận tất cả, từ hoàng tử đến nô lệ, miễn là có tài năng.
Và dĩ nhiên, các giáo sư đều hiểu rõ: Ném một đám thiếu niên kiêu ngạo, nhạy cảm và hiếu thắng vào cùng một nơi... sớm muộn gì cũng nổ ra rắc rối.
Thế nên ký túc xá của học viện được chia thành bốn khu, mỗi khu tượng trưng cho một biểu tượng cổ xưa.
Tháp Thanh Long Kiêu Ngạo. Dành cho hoàng tộc và con cháu quý tộc danh giá.
Với dòng máu của Wardanaz, Leehan dĩ nhiên được xếp vào đây.
“Ugh, kia là bọn giáo sĩ à? Hy vọng không bị lôi vào mấy bài thuyết giáo chán ngắt.”
“Suỵt. Đừng gây chuyện.”
Leehan nghe thấy ai đó lẩm bẩm khi Tháp Chu Tước Bất Diệt xuất hiện.
Đó là nơi của các linh mục đến từ những giáo đoàn khác nhau trong đế quốc. Họ không hề bài trừ pháp thuật mà ngược lại, coi ma lực là món quà thiêng liêng do thần ban. Vì thế, việc họ gửi các học đồ ưu tú đến Einrogard chẳng có gì lạ.
Dễ nhận ra thật. Trong khi đám quý tộc vẫn mặc quần áo xa hoa, thì những người từ Tháp Chu Tước đều khoác áo choàng giản dị màu xám tro.
Có lẽ vì thế mà nhiều tiểu quý tộc bắt đầu cau mày, nhớ lại những ngày bị ép nghe giảng đạo lúc nhỏ.
Lạch cạch, lạch cạch.
Tiếng giáp sắt vang lên. Một nhóm học viên mới tiến vào, khiến không khí chợt đổi.
Tháp Bạch Hổ Nuốt Sét. Đó là nơi của những thiếu niên xuất thân từ các gia tộc hiệp sĩ.
Nghe thì lạ, sao kỵ sĩ lại vào trường pháp thuật?
hưng thật ra, ngay cả chiến đấu, chữa trị hay liên lạc... tất cả đều cần đến ma thuật.
Họ chọn con đường kép - vừa là kiếm sĩ, vừa là pháp sư.
Gainando khịt mũi, đầy khinh miệt.
“Pháp thuật là con đường thuần khiết và cao quý! Sao lại chấp nhận lũ làm ô uế nó như thế? Nếu chỉ muốn học phép để đánh nhau, thuê mấy thầy dạy nhà nghề ngoài đường chẳng đủ sao?”
Leehan chột dạ. Trong khi người khác theo học vì lý tưởng cao siêu, hắn chỉ đơn giản muốn có tương lai ổn định thôi.
“Chắc họ cũng chỉ muốn học ở nơi tốt nhất thôi.”
“Sao ngươi bênh họ thế?”
“Gainando.”
Giọng hắn dịu đi. Từ lúc biết mẹ của Gainando giàu nứt đố đổ vách, hắn cảm thấy mình nên tử tế hơn.
“Người thật sự cao quý sẽ không khinh thường kẻ dưới mình.”
“...Điều kiện cao quý khó thật đấy.”
Dù vậy, Gainando vẫn im lặng. Có vẻ hắn cũng muốn học cách “cao quý”.
Rồi cuối cùng, nhóm học viên thứ tư tiến vào.
Tháp Huyền Vũ Thấy Quá Khứ và Tương Lai.
Đó là nơi đa dạng nhất: bình dân, hầu hạ, nô lệ, nghệ nhân, thương nhân, thậm chí cả những người từng là ăn mày.
Họ biết rõ mình đứng thấp nhất, nên bước đi khép nép.
'Thật muốn làm quen với họ...'
Trong khi đám quý tộc khác khinh thường, Leehan lại nghĩ khác. Trong thế giới thật, người làm ăn giỏi nhất không phải kẻ quyền quý, mà là những người từng vật lộn với đời. Nếu sau này cần đối tác kinh doanh, thì họ mới là lựa chọn hoàn hảo.
“Ê, bọn họ đang nhìn qua kìa.”
“Đừng nhìn lại. Dây vào chỉ rước rắc rối.”
“Đúng là bọn thấp kém.”
Đám học viên Thanh Long khẽ cười khẩy.
Những người bên Tháp Huyền Vũ nghe rõ, sắc mặt liền tối lại.
Hửm. Cơ hội đây rồi.
Leehan nở nụ cười.
Một cơ hội tuyệt vời để tạo ấn tượng và kết thân với họ.
Giờ là lúc ra tay.
Dù cố tỏ ra bình thản, những học viên Tháp Huyền Vũ vẫn không giấu được sự co cụm. Trong bầu không khí lạnh lùng ấy, một thiếu niên bước ra khỏi hàng -
Là Leehan, người của Tháp Thanh Long.
Với gương mặt sắc nét như được tạc, ánh mắt đĩnh đạc, hắn chậm rãi nói:
“Người thật sự tầm thường là kẻ quên mất mình đang ở đâu. Chúng ta, khi bước vào Einrogard, đều đã từ bỏ thân phận cũ. Vậy mà vẫn đem cái kiêu ngạo rỗng tuếch kia ra khoe ư?”
Giọng hắn vang vọng, trầm ấm và đầy quyền uy.
Một dáng vẻ chỉ có ở con cháu đại quý tộc - cao ngạo mà đầy trọng lượng.
Ngay lập tức, đám học viên Thanh Long gật gù.
“Phải đấy.”
“Không hổ là người nhà Wardanaz.”
Kẻ vừa buông lời khinh bỉ khi nãy cúi gằm mặt, không dám nói thêm.
Còn bên kia, học viên Tháp Huyền Vũ xôn xao.
“Wardanaz? Là gia tộc pháp sư đó hả?”
“Im đi! Nghe nói họ nguy hiểm lắm!”
“Nguy hiểm? Sao cơ?”
“Nghe đồn gia chủ của họ là hậu duệ rồng!”
“Không, ta nghe là dòng máu cổ tinh linh!”
“......”
Leehan đứng hình.
Mọi thứ đang... đi sai hướng.
Thay vì biết ơn, bọn họ lại trông hắn như thể vừa bước ra từ truyền thuyết đen tối.
Khoan đã, không đúng rồi.
Bên cạnh, Yoner trầm trồ:
“Thật tuyệt, Leehan. Cách ngươi nói chuyện, phong thái ấy thật là đúng chuẩn quý tộc Einrogard.”
“...Yoner, ta có đáng sợ không?”
“Hả? Không chứ. Trông ngươi oai phong, uy nghi lắm.”
Vấn đề chính là ở đó.
Với đường nét sắc sảo, cằm vuông cương nghị và ánh mắt lạnh băng, Leehan có vẻ như một kẻ quyền lực, trên mặt dán 3 chữ "đừng lại gần".
Nghe vậy, hắn thở dài. Kết bạn kiểu này thì hỏng rồi.
Bốn ký túc xá nằm ở bốn hướng khác nhau quanh tòa nhà chính.
Leehan và nhóm của hắn đi dọc con đường lát đá, hướng đến Tháp Thanh Long.
Trường này đúng là rộng điên rồ.
Từ trong nhìn ra, hắn mới thấy toàn cảnh: Rừng, hồ, sông, núi - tất cả đều nằm trong khuôn viên.
Đột nhiên, hắn nhớ lại lời hiệu trưởng:
“Hãy tự tìm thứ mình muốn.”
Nếu có núi, rừng và hồ… thì đúng là có thể tự kiếm ăn thật. Săn thú, câu cá - nghe hợp lý lắm chứ.
“Ngươi cũng đang nghĩ điều đó à?”
“Gì cơ?”
“Rằng được sống giữa cảnh sắc tuyệt vời này là một phước lành.”
“Không. Ta đang nghĩ xem trong rừng có con gì bắt ăn được.”
“...Wardanaz dạy cả kỹ năng sinh tồn à?”
Tháp Thanh Long Kiêu Ngạo vươn cao sừng sững, làm từ đá xanh lấp lánh. Bề ngoài trông không quá to, nhưng bên trong đúng kiểu “phép thuật mở rộng không gian” - gần như vô tận.
“!”
Vừa bước qua cửa, toàn bộ nhóm đi cùng Leehan biến mất.
Khi hắn chớp mắt, đã chỉ còn mình đứng trong bóng tối.
[Ngươi muốn đi đâu?]
“...?”
[Ngươi muốn đi đâu?]
À, hiểu rồi.
Leehan nhanh chóng nhận ra kẻ đang nói chuyện chính là tòa tháp.
“Ta… có thể đi đâu?”
[Ngươi phản ứng nhanh đấy.]
Giọng vang vọng khắp không gian.
Dù không thấy gì, Leehan vẫn cảm nhận được như có ai đó đang mỉm cười.
[Hiện tại, ngươi chỉ có thể đến hai nơi: phòng riêng của ngươi, hoặc phòng sinh hoạt của năm nhất - Phòng Thép.]
“Còn những nơi khác?”
[Được thôi. Có những nơi chỉ cần biết tên là đến được. Cũng có nơi phải biết… nhiều thứ hơn.]
Tên các khu khác thoáng hiện trong đầu hắn.
Tháp Thanh Long.
Tháp Chu Tước.
Tháp Bạch Hổ.
Tháp Huyền Vũ.
“Ta có thể đến phòng sinh hoạt của năm hai không?”
[Được. Nhưng không phải bây giờ.]
“Tại sao?”
[Hiệu trưởng cấm rồi.]
“......”
Leehan im lặng. Đúng là lão Lich ấy, cái gì cũng phải kiểm soát.
“Được rồi. Đưa ta về phòng riêng đi.”
[Được. Chào mừng ngươi đến với Einrogard, pháp sư trẻ.]