Phương Pháp Sinh Tồn Của Một Pháp Sư Trường Phép Thuật

Chương 04

Chương 04
Phòng riêng được cấp cho mỗi học viên… rộng và tiện nghi hơn Leehan nghĩ.
Ít ra thì lão hiệu trưởng đầu lâu kia, dù có keo kiệt đến mấy, cũng không đến mức tước luôn chỗ ngủ của học trò.
Tất nhiên, đó là theo tiêu chuẩn của Leehan mà thôi.
Còn với những quý tộc khác, lúc này chắc đang há hốc miệng nhìn căn phòng trống rỗng, chẳng khác nào nơi ở của dân ăn mày.
“Đây… đây là chỗ ở của chúng ta thật sao?”
“Có ai trộm đồ trong phòng ta không thế?”
Bịch-
Ngoài chiếc giường, bàn và ghế, chẳng còn thứ gì khác. Chính vì trống trải nên căn phòng lại càng có vẻ rộng rãi hơn.
Leehan thở ra, cẩn thận gấp gọn bộ đồng phục phát cho mình rồi đặt hành lý vào một góc. Sau đó, hắn lôi ra cuốn sách mỏng được phát cùng ngày nhập học:
《Giới thiệu về Einrogard》.
Bên trong là những dòng hướng dẫn ngắn gọn.
“Các môn bắt buộc phải tham gia. Ngoài ra, học viên được tự do chọn các môn khác. Trong tháng đầu tiên, học viên có thể tự do nghe thử rồi quyết định khóa học của mình.”
Khá bất ngờ, Einrogard nghiêm khắc là thế, nhưng ở mặt học tập thì lại rất tự do. Một khi đã bước chân vào, nhà trường sẽ không can thiệp vào việc ngươi chọn học gì, muốn nghiên cứu gì.
“Pháp sư là kẻ tìm kiếm chân lý của thế giới. Dù có thầy dẫn đường, con đường của hắn vẫn do chính hắn quyết định - Osso Gonadaltess.”
“Ra là tên hiệu trưởng là Osso Gonadaltess à…”
Một thông tin chẳng mấy đáng biết, nhưng giờ thì Leehan đã biết rồi.
Sau khi dọn dẹp xong, hắn đứng dậy.
Còn có một nơi được phép tới - phòng sinh hoạt chung của tân sinh năm nhất.
Tốt thôi, đi xem thử tình hình ra sao.
“Ta muốn học luyện kim thuật.”
Yoner đã có mặt ở đó trước. Thấy Leehan đến, cô mỉm cười vẫy tay.
“Luyện kim thuật?”
“Ừ. Từ nhỏ ta đã mê mẩn nó rồi. Ước mơ của ta là mở xưởng riêng, sản xuất đồ cho hoàng cung.”
“Nghe khá hứa hẹn đấy.”
“Muốn hợp tác cùng ta không?”
“Hừm… để xem đã. Luyện kim thuật đâu dễ như vậy.”
Leehan không nhận lời ngay.
Nếu Yoner từng say mê luyện kim, thì hắn lại từng say mê… kinh doanh.
Và hắn hiểu rõ thị trường luyện kim của đế quốc khốc liệt thế nào.
Các hiệp hội luyện kim tranh giành thị phần đến mức dùng cả mánh bẩn: phát thuốc miễn phí để dụ mạo hiểm giả, tung tin bôi nhọ đối thủ, thậm chí đầu cơ thảo dược để cắt nguồn nguyên liệu.
Từng lời đồn đều nghe như chuyện chiến trường.
Thôi, vẫn nên chọn con đường ổn định hơn.
Mục tiêu trước mắt của Leehan rất đơn giản - trở thành quan chức trong hoàng cung.
Dù ở thế giới nào, làm công chức vẫn là nghề an toàn nhất.
“Thế ngươi định học gì?”
“Ta à?”
Hắn hơi khựng lại.
Thật ra ta định chọn mấy môn dễ lấy điểm thôi mà…
Ở thế giới này, học vấn và bảng điểm cũng là thước đo năng lực.
Và Leehan, người từng cày nát giáo trình ở kiếp trước, biết rõ tầm quan trọng của “điểm số đẹp”.
“Ta sẽ dành tháng đầu tiên để nghe thử rồi mới quyết. Không nên vội.”
“Wow, ngươi thật khác người đấy.”
“??”
Leehan nhíu mày.
Khác chỗ nào chứ?
“Thường thì ai cũng đã quyết sẵn thứ mình muốn học trước khi đến đây. Nhưng ngươi lại giữ đầu óc mở - rất tốt đấy.”
Thật ra Yoner nói không sai.
Không phải ai cũng đủ tỉnh táo để thử nhiều hướng trước khi quyết định.
Hầu hết đều mù quáng chạy theo sở thích, mà chẳng biết mình có thật sự hợp hay không.
“Ngươi đúng là người của gia tộc Wardanaz, nhỉ?”
Lại nữa…
Bất cứ chuyện gì, người ta cũng lôi cái tên Wardanaz ra.
Chỉ đến khi rời khỏi nhà, Leehan mới nhận ra danh tiếng ấy đáng sợ đến mức nào.
Chỉ cần nghe thôi, kẻ khác đã lùi lại ba bước.
Không biết mình nên vui hay nên lo đây…
“Chết rồi! Toang rồi!”
“???”
Tiếng la thất thanh vang lên, kéo theo dáng vẻ bối rối của Gainando.
“Gì thế?”
“Có trộm vào phòng ta! Mọi thứ biến mất hết rồi!”
“......”
Leehan không nhịn nổi, đưa tay xoa trán. Hoàng tử đúng là hoàng tử.
Nhập môn Ma pháp cơ sở.
Môn bắt buộc đầu tiên cho mọi tân sinh.
Chỉ học viên Tháp Thanh Long được phép tham gia buổi đầu tiên này, nên không thấy học viên các tháp khác.
“Bộ mặt ai nấy trông khổ sở ghê nhỉ.”
“Bụng đói, mất ngủ, áo thì cứng như giấy nhám, ngứa khắp người. Bảo sao không mệt.”
Yoner thở dài. Gainando bên cạnh cũng gật đầu đồng cảm.
Sáng nay, khi tỉnh dậy, Gainando vẫn tưởng hôm qua chỉ là ác mộng.
Hắn mơ về bữa sáng sang trọng: bánh mì trắng phết bơ, súp gà nóng hổi, thơm mùi thảo mộc…
Nhưng thực tế, thứ chờ hắn lại là một ổ bánh mì đen cứng ngắc, nắm cơm nguội lạnh, và một ly nước lã.
Ta thì ăn vẫn ổn mà…
Leehan nhún vai.
So với kiếp trước - cái thời đi học phải sống bằng năng lượng dạng thanh và mì cốc thì đây vẫn còn là thiên đường chán.
Hắn nhớ lại cảnh phòng lab:
“Anh ơi, làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, ăn khi nào?”
“Đây, thanh năng lượng này. Chia ba bữa nhé.”
“Anh đùa à?”
“Không, anh cũng ăn thế.”
“Kết thúc dự án có bữa tiệc đấy chứ?”
“Có chứ. Mì ly.”
“......”
Ừ, tính ra cuộc sống ở đây vẫn hơn chán.
Nhưng với những quý tộc yếu đuối quanh hắn, hôm nay đã là cực hình.
Két-
Phòng học “Nhập môn Ma pháp cơ sở” nằm ở tầng trệt của tòa chính - một cử chỉ nhân đạo hiếm hoi. Cốt để tránh cho đám tân sinh đi lạc khi leo lên các tầng trên.
“Ơ…”
“Chúng ta… vào nhầm phòng sao?”
“Không, đúng rồi. Mau ngồi xuống đi.”
Cả lớp đứng khựng trước cửa. Leehan tò mò nhìn vào, ai nấy không khỏi sững người.
Bên trong là… một con troll.
“......”
“......”
“Còn đứng đấy làm gì? Mau vào đi!”
“À… vâng…”
Một con troll - thứ quái vật hung bạo mà ai cũng sợ.
Mà giờ nó lại mặc áo choàng giảng dạy, đứng bục giảng.
Không khí lập tức nặng nề.
“Giới thiệu một chút nhé. Ta là Garcia Kim, bán troll. Biết các ngươi sợ, nhưng đừng lo, ta không ăn thịt người… trừ khi đói lắm thôi.”
“......”
“Ơ… có lẽ đùa hơi quá rồi.”
Không khí càng lạnh hơn, khiến Garcia phải gãi đầu.
“Được rồi! Hiệu trưởng luôn nói: Thời gian là kho báu lớn nhất. Vậy bắt đầu thôi nào!”
Bà quơ gậy. Một luồng gió thổi qua, và tất cả học viên bị đẩy nhẹ vào chỗ ngồi.
“Các ngươi, những hạt giống pháp sư mang danh ‘Thép’. Có lẽ vài kẻ đã vụng trộm thử phép, nhưng đa phần thì chưa.
Môn học này sẽ giúp các ngươi hiểu phép thuật là gì, và tìm ra hướng đi phù hợp.
Con đường của pháp sư gian nan, chật hẹp, và ai cũng phải bước đi một mình.
Nhưng ta… muốn trở thành chiếc la bàn cho bước đầu của các ngươi.”
Giọng trầm ấm, thành thật.
Sự dịu dàng ấy khiến bao căng thẳng tan biến.
Ít ra còn hơn gã hiệu trưởng điên kia cả trăm lần.
“Vậy, bắt đầu từ câu hỏi cơ bản nhất: Ma pháp là gì?”
Giọng lạnh như sương vang lên - chính là công chúa Adenart.
“Là việc pháp sư dùng ý chí của mình để thay đổi thế giới.”
“Đúng. Dùng ý chí để đảo ngược quy luật. Nhưng bằng cách nào?”
“Mượn sức mạnh của ma năng.”
“Rất tốt. Ma năng, hay còn gọi là mana, chính là dòng năng lượng nền tảng khiến thế giới vận hành. Ở đây, ai cũng đã cảm nhận được mana trong bản thân, đúng chứ?”
Cả lớp gật đầu. Tất cả học viên đều đã trải qua quá trình “thức tỉnh ma lực”.
“Nhưng đó chỉ là khởi đầu. Để thật sự dùng phép, ngươi phải gọi dậy mana bằng ý chí, điều khiển nó, đan kết nó thành hình và tạo ra kết quả. Người ta nói phép cần chú ngữ, cử động tay hay chất xúc tác. Nhưng điều cốt lõi luôn là ý chí. Pháp sư mà quên điều đó, sớm muộn cũng mất tất cả.”
Garcia mỉm cười, vung gậy.
“Giờ, hãy thử thôi. Lấy gậy ra, tập trung mana của mình.”
Uuuuu-
Không khí trong lớp rung lên. Những hạt mana mảnh như bụi sáng bắt đầu tụ lại quanh từng học viên.
Leehan nhắm mắt. Dòng năng lượng trong cơ thể hắn khẽ chảy, rồi dồn lên đầu gậy.
“Giữ nguyên. Đừng để tâm trí phân tán. Giờ, tưởng tượng ‘ánh sáng’, bất kỳ ánh sáng nào: ấm, chói, dịu, hay rực rỡ. Và hô lên, tùy theo cảm xúc của ngươi.”
Rên rỉ bắt đầu vang khắp lớp.
Kiểm soát mana chẳng khác nào cưỡi một con ngựa hoang.
Chỉ cần mất tập trung, nó liền tung mình bỏ chạy.
“Tiếp tục! Tưởng tượng mạnh hơn nữa, rồi hô chú ngữ của riêng ngươi! ‘Ánh sáng!’ hay ‘Chiếu rọi!’ hay ‘Hỡi ánh sáng rực rỡ!’ gì cũng được!”
“Ánh sáng hỡi!”
“Chiếu rọi!”
“Hỡi ánh sáng huy hoàng của ta!”
“Không nên đọc chú dài quá! Mức của các ngươi chưa đủ đâu!”
Bùm! Bụp! Bùm bùm!
“Ugh!”
“A!”
“Á!”
Những tiếng nổ nhỏ vang khắp nơi.
Từng học viên lảo đảo, mana mất kiểm soát, phản ngược lại chủ nhân.
Garcia nhanh tay quơ gậy, hóa giải luồng năng lượng hỗn loạn.
“Không sao! Đừng sợ! Ai cũng từng thất bại! Miễn trong người còn mana, cứ thử lại!”
Lần hai.
Lại nổ.
Lần ba.
Tiếng rên khắp lớp.
Garcia cười thầm. Dù phép “ánh sáng” chỉ là cơ bản nhất, nhưng để thành công, ít nhất cũng phải mất một tháng luyện tập. Mặc dù bà không nói ra, cứ để bọn trẻ tự nghiệm lấy.
“Lại lần nữa!”
Lần bốn.
Gần nửa lớp gục xuống, thở dốc.
“Tiếp tục!”
Lần năm.
“Tiếp tục!”
Lần sáu.
“Tiếp tục!”
Lần bảy.
Một giọng yếu ớt vang lên giữa lớp:
“Thưa… thưa giáo sư… phải tiếp tục thật sao…?”
Garcia sững lại.
Thông thường, đến lần bốn hoặc năm là ai cũng kiệt sức rồi.
Vậy mà đến lần thứ bảy… Vẫn còn một người đứng vững.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất