Phương Pháp Sinh Tồn Của Một Pháp Sư Trường Phép Thuật

Chương 06

Chương 06
Là người từng được lão hiệp sĩ Alarlong trong gia tộc dạy kiếm thuật suốt nhiều năm, lại có nền tảng võ thuật khá vững, Leehan chỉ cần liếc là hiểu ngay -
Tư thế của Yoner bây giờ chính là tư thế chuẩn bị đánh người!
“Khoan, khoan đã!”
Leehan chen vào giữa hai người, giơ tay ngăn.
“Đừng xem thường thuật luyện kim, Gainando.”
“Nhưng luyện kim thì có gì đâu. Hạ đẳng thôi mà.”
Cậu hoàng tử ngẩng cao đầu, vẫn chưa hề nhận ra bầu không khí đang sặc mùi bạo lực.
“Trong đó có cái gì gọi là trí tuệ được chứ?”
Pháp thuật vốn là một biển học vô tận - phân chia thành hàng chục nhánh: ảo thuật, triệu hoán, biến hình, nguyên tố... Ngay cả trong nguyên tố cũng chia thành hỏa, thủy, quang, ám…
Dù dành cả đời chỉ đào sâu một nhánh, người ta vẫn chưa thể hiểu hết được. Vậy mà, giữa đại dương học thuật đó, luyện kim thường bị xem nhẹ.
Trong mắt những tân pháp sư kiêu ngạo, luyện kim chỉ là… việc của những kẻ tầm thường - lẩn quẩn trong xưởng, pha thuốc, nấu chảo, thay vì tung phép gọi thiên thần hay xẻ núi ra đôi.
“Cái đó-”
“Khoan đã, Wardanaz. Lùi lại chút đi.”
Yoner quay sang nói với Leehan.
“Ta sẽ không làm gì nặng tay đâu.”
“Được rồi.”
Leehan nhích qua. Yoner sải bước tiến lại gần.
Gainando nghiêng đầu: “Sao vậy?”
“Đừng có mà đi xin thuốc phục hồi nữa nhé. Nó cũng là sản phẩm của luyện kim đấy!”
BỐP!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Gainando bay thẳng ra sau, ngã sấp mặt.
Cú đấm quá đẹp - đến mức Leehan phải thầm khen trong lòng.
“Nhưng... đánh người như vậy có sao không?”
“Không sao. Ngủ một đêm rồi xin lỗi là xong.”
Yoner đáp tỉnh queo, chứng tỏ đây không phải lần đầu cô đánh Gainando.
Hai người là anh em họ, nên việc cãi vã là bình thường - nhưng đánh gục nhau thế này vẫn khiến Leehan không khỏi nghĩ:
Chắc lần sau ta cứ ngồi xem là được.
“...Chờ đã. Đừng hiểu lầm, ta không phải kẻ thích bạo lực đâu. Ý ta là... ta chỉ đánh khi cần thôi.”
Yoner vội giải thích, có vẻ lo Leehan đánh giá sai.
Trong giới quý tộc, lễ nghi và thể diện là chuyện cực kỳ quan trọng - ra tay vì chuyện nhỏ là mất mặt.
“Giận thì đánh luôn chứ sao. Có gì đâu.”
“???”
Yoner chớp mắt.
Cái kiểu tư duy gì thế này?
Dù sao đây cũng là hậu duệ nhà Wardanaz - một đại pháp tộc bậc nhất đế quốc.
Không ngờ lại nói chuyện bạt tai nhẹ như chuyện trà chiều.
Rồi cô tự thuyết phục mình:
Chắc người này… có tầm nhìn khác biệt.
Quả thật, Leehan toát lên một khí chất khác hẳn đám quý tộc trẻ mới lớn - điềm đạm, chững chạc, và có phần từng trải.
Đúng là dáng vẻ của người thuộc một đại tộc.
Yoner đổi chủ đề, tránh nói thêm về cú đấm vừa rồi.
“Vậy, ngươi thật sự muốn học luyện kim cùng ta à? Ta rủ chỉ vì tiện thôi, ngươi không cần ép mình đâu.”
“Không, ta cũng thấy hứng thú với luyện kim.”
“Ồ... Vì lời mời hợp tác làm ăn của ta sao?”
“Ừ, ta đang suy nghĩ về chuyện đó.”
“!”
Yoner thoáng sững người, cô không ngờ hắn lại nghiêm túc như thế.
“Ngươi thay đổi nhanh đấy. Có chuyện gì sao?”
“À… thì…”
Leehan thoáng lưỡng lự.
Chẳng lẽ nói thật là do mình dính lời tiên tri ‘ma lực quá nhiều, khó học phép’ à?
Nghe xong chắc mất hết thể diện mất.
“Không cần nói đâu.” Yoner mỉm cười rạng rỡ. “Ta hiểu rồi. Ngươi đã nhận ra giá trị thật sự của luyện kim!”
“Ờ... hử?”
“Luyện kim là học thuật tuyệt vời, đúng không?”
“Ờ... cũng... đúng.”
Yoner càng nói càng hào hứng. Leehan đành gật gù phụ họa.
“Người ta hay bảo luyện kim chỉ là pha thuốc trong hầm kín. Nhưng không, thế giới của luyện kim rộng và sâu hơn nhiều.”
“...Phải, rộng lắm.”
Hắn bật chế độ “nghe cho có”, thứ kỹ năng sinh tồn đã luyện thành ở kiếp trước.
Hồi học cao học, hắn từng phải nghe những giáo sư thao thao bất tuyệt về chuyện… leo núi, chính trị, thậm chí cả thú cưng.
So với mấy buổi đó, Yoner nói chuyện còn dễ chịu chán.
“Ngươi học trước luyện kim trong gia tộc à?”
“...Ờm, ừ. Nhưng đừng nói với ai nhé. Cha ta cấm học phép trước tuổi trưởng thành, nhưng luyện kim thì không cấm nghiêm lắm.”
“Thế thì tốt. Chuẩn bị sẵn bao giờ chẳng lợi.”
“...”
Yoner nhìn hắn, hơi rối. Đánh người thì bảo “bình thường”, phạm luật học phép sớm cũng bảo “tốt thôi”.
Quả nhiên hắn thật khác biệt.
Leehan thì đang nghĩ chuyện khác: Có bạn học giỏi luyện kim là vàng đấy. Đi học chung vừa tiết kiệm công, vừa dễ đạt điểm cao.
“Vậy... ngươi dạy ta được không?”
“Được chứ!”
Yoner vui như trẻ con, vỗ mạnh lên vai hắn.
〈Nhập môn Luyện kim cơ sở〉
Sau khi từng học với giáo sư nửa troll, Leehan tưởng mình đã miễn nhiễm với mọi bất ngờ.
Nhưng lần này, quả thật... không đáng ngạc nhiên lắm.
“Ồ, giáo sư trông bình thường đấy chứ.”
Người đứng trước lớp là một Người lùn thấp bé, ăn mặc như thợ săn - giắt hẳn nỏ bên hông.
“Đủ cả rồi chứ?”
“Ơ… có cả học viên từ Tháp Huyền Vũ nữa kìa.”
Yoner thì thầm.
Cô không khinh người, nhưng rõ ràng hơi ngại.
Học cùng những người khác tầng lớp lúc nào cũng khó xử.
Bọn học sinh Tháp Huyền Vũ - bình dân, hầu, thương nhân, thậm chí cả nô lệ được chuộc thân - đông hơn hẳn nhóm quý tộc từ Tháp Thanh Long.
Ánh mắt giữa hai bên đầy cảnh giác.
Khi dân thường nhìn quý tộc, họ thường có hai kiểu: hoặc sợ hãi, hoặc ghét cay ghét đắng.
Ở bên ngoài, chẳng ai dám tỏ thái độ.
Nhưng ở đây - học viện đề cao “bình đẳng”, họ có cơ hội thể hiện sự oán giận bấy lâu.
“Ê, đừng nhìn nhiều. Có cả người của Wardanaz đấy.”
“Thì sao? Trong trường, họ chẳng dám làm gì.”
“Rồi ra ngoài trường, bị trả thù thì sao?”
“Lúc đó tính sau.”
Leehan khẽ lắc đầu. Bị ghét chỉ vì họ tộc đúng là phiền thật.
Tốt hơn hết là cứ im lặng, giữ khoảng cách.
“Trật tự nào.”
Giáo sư Người lùn cất tiếng, giọng ông thấp nhưng vang, như sấm nổ.
“Ta là Uregulem Gundar. Gọi ta là Giáo sư Uregulem cũng được. Giờ chắc ai cũng thắc mắc, giữa ngôi trường nguy nga thế kia, sao ta lại bắt các ngươi học giữa đồi cỏ?”
Quả thật, buổi học diễn ra ngoài trời. Không bàn, không ghế, chỉ có gió và cỏ xanh.
Công chúa Adenart giơ tay.
“Để cảm nhận mana tự nhiên, thưa giáo sư.”
Uregulem nhướng mày: “Không.”
Câu trả lời dập tắt hết khí thế.
“...Sao cơ?”
“Không phải vì mana, mà vì...”
Giáo sư nheo mắt nhìn quanh.
“...thuận tiện hái nguyên liệu.”
“......”
Cả lớp chết lặng.
Leehan quay sang Yoner, khẽ nói:
“Ta đoán đúng mà.”
“Không thể nào...”
“Đúng lắm!” Uregulem chỉ thẳng vào hắn, mắt sáng rực. “Hiếm có kẻ nào đoán trúng ngay như ngươi, đồ đầu sắt giỏi giang!”
“Đầu... sắt?”
“Phải, tân sinh đầu sắt!”
Giáo sư cười sảng khoái. “Ngươi có tố chất của một luyện kim sư tài năng!”
Yoner há hốc mồm. Adenart liếc qua, ánh mắt lạnh như băng, rõ ràng không thích bị “qua mặt”.
Không hiểu nổi luôn.
Leehan chỉ trả lời bâng quơ, mà giờ lại thành “thiên tài”.
Uregulem đập mạnh cây gậy xuống đất.
“Các ngươi nghĩ luyện kim cần gì? Trí tuệ? Khả năng kiểm soát ma lực tinh tế? Sai bét!”
Leehan nhíu mày. Ơ, ta tưởng đúng mà?
“Điều quan trọng nhất của luyện kim sư là - khả năng thu thập nguyên liệu!”
“...”
“...”
Cả lớp sững sờ.
Adenart không kìm được, lại hỏi:
“Thưa giáo sư, luyện kim sư có thể trồng hoặc mua nguyên liệu. Tự mình đi tìm là không cần thiết-”
“Cái đồ đầu sắt non nớt kia!”
Mặt Adenart đỏ bừng. Uregulem giơ ngón tay lên, phẫn nộ như thể nhắc lại vết thương cũ.
“Ngươi nghĩ nguyên liệu quý dễ trồng chắc? Dưới mười phần trăm thôi! Còn lại phải săn, phải đào, phải đổi bằng mồ hôi và máu! Bảo mấy đám mạo hiểm giả hái giùm á? Chúng nó giật cả rễ cây mang về! Cây thuốc mười năm tuổi cũng bị bứt như củ cải! Ta đã thấy tận mắt bao lần rồi!”
“Vậy nên, giả kim sư chân chính phải tự thân vận động!”
Nói đến đây, đám học viên chỉ biết cúi đầu.
“Giờ thì hiểu rồi chứ? Tốt. Giờ chia nhóm ra đi hái nguyên liệu cho ta.”
“Dạ…?”
“Còn gì mà ‘dạ’? Mau đi đi! Đây này!”
Giáo sư phất trượng, từ không khí bay ra từng tờ giấy, rơi vào tay mỗi người.
Trên giấy vẽ hình một loại cỏ xanh tím trông cực kỳ khó chịu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất