Phương Pháp Sinh Tồn Của Một Pháp Sư Trường Phép Thuật

Chương 07

Chương 07
‘Trông như nấm linh chi trộn với nhân sâm vậy.’
Leehan nhìn tờ giấy vẽ hình thảo mộc mà họ phải tìm, lẩm bẩm.
Tên nó là Độc Ngũ Thảo - nguyên liệu chính để điều chế thuốc giải độc.
“Ngươi từng xử lý loại này chưa?”
“Ừ, có rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Nghe Yoner nói đã quen, Leehan thở phào.
Giữa cả biển cỏ dại, dây leo và thảo dược mọc khắp sườn đồi quanh khu rừng, phân biệt từng loại đúng là cực hình. Dù có bản vẽ minh họa thì người mới vẫn dễ nhầm như thường.
Thế nên có một “tay chuyên” bên cạnh đúng là an tâm hẳn.
“Nhưng mà... chỉ hai người thì hơi nguy hiểm đấy.”
“Nguy hiểm đến mức đó à?”
“Chứ sao. Ít nhất nên đi ba người. Giờ nghĩ lại chắc không nên đấm Gainando lúc nãy.”
“Đánh hay không đánh thì hắn cũng chẳng theo đâu.”
Câu trả lời của Leehan khiến Yoner bật cười.
“Vậy ta với ngươi đi thôi?”
“Không. Ta không muốn tên mình xuất hiện trong danh sách tử vong.”
Câu nói đó khiến Yoner rùng mình.
Einrogard - ngôi trường huyền thoại đào tạo pháp sư - cũng nổi tiếng luôn vì... số học viên chết vì tai nạn cao kỷ lục.
Học ma pháp, bản chất đã là đi dây giữa sống và chết.
Ngay cả khi giáo sư cực kỳ cẩn trọng, vẫn có người nổ tung giữa lớp vì lỡ đọc sai câu chú.
Nhưng giờ nhìn kỹ... đám này hình như chẳng ai sợ chết cả.
Từ giáo sư tới sinh viên, ai nấy đều như bị mất khái niệm “tự bảo vệ bản thân”.
Theo tiêu chuẩn của một người hiện đại như Leehan, nơi này đúng nghĩa là trường điên ma pháp.
“Đừng nói kiểu đó với nét mặt bình thản như thế chứ. Rợn cả người.”
“Ta đâu có đùa.”
“Không đùa thì càng đáng sợ! Dù sao... có người cùng tháp vẫn hơn.”
Yoner liếc quanh.
Cô định kéo thêm một học viên khác của Tháp Thanh Long vào nhóm.
Nhưng khổ nỗi, chẳng thấy ai cả.
“Ơ... toi rồi.”
“Không thử nhờ công chúa xem sao?”
“Ngươi dám hả? Nhìn tính khí nàng ta như tảng băng ấy.”
“Ta đâu định mời đi vũ hội, chỉ đi hái cỏ thôi mà.”
Lý lẽ của Leehan quá hợp lý, khiến Yoner không phản bác được.
“Cũng đúng, nhưng... hình như muộn rồi.”
Quả thật, xung quanh Adenart, đã có mấy học sinh khác nhập nhóm. Công chúa dường như cũng hiểu việc đi một mình là dại dột, nên nhanh chóng lập tổ.
“Khoan, hình như có cả học sinh Tháp Huyền Vũ trong nhóm đó?”
Leehan nhíu mày.
Nếu người ta sợ dòng họ Wardanaz của hắn đến mức né như tránh dịch, thì lẽ ra cũng phải e dè công chúa chứ.
Nhưng không, một vài người bình dân vẫn vui vẻ đứng bên nàng.
“Bởi vì nàng ta vốn nổi tiếng rồi mà.”
Nổi tiếng, đúng nghĩa “huyền thoại trước khi nhập học”.
Adenart được biết đến là một trong những công chúa thiên tài nhất đế quốc, sở hữu trí tuệ và khí chất hiếm ai sánh kịp.
Chẳng lạ khi cả quý tộc lẫn dân thường đều muốn kết giao.
“Ra thế.”
“Ngươi thật không đọc báo à?”
“Ta chỉ xem mục ‘Dự án kinh tế mới của Đế quốc’. Còn chuyên mục ‘Tin tức hoàng thất’ thì bỏ qua.”
“À, cái vụ hoàn tiền chai thuốc đó phải không? Mạo hiểm giả trả vỏ lọ để lấy đồng xu?”
“Ừ, ý tưởng đó hay đấy.”
“...Giờ không phải lúc bàn kinh doanh đâu.”
Yoner lắc đầu.
“Dù sao cũng đúng như báo nói, công chúa được chú ý khắp nơi. Còn Gainando thì...”
“Chẳng có gì.”
“Ra vậy, đúng là ‘chẳng có gì’ thật.”
Trong khi đó, ở bệnh xá, Gainando hắt hơi mấy cái liền mà không hiểu vì sao.
“Thôi, bỏ công chúa đi, kiếm người khác vậy.”
“Giờ chỉ còn đám Huyền Vũ thôi. Liệu ổn không?”
Leehan nhíu mày.
Hmm...
Dù chọn ai, cũng phải là người không gây vướng chân, tốt nhất là có năng lực riêng. Hắn quét mắt quanh đồi cỏ - và rồi phát hiện một người rất hợp.
Nilia, tân sinh của Tháp Huyền Vũ, là một Dark Elf xuất thân từ Đội Tuần Tra Bóng Tối vùng Bắc. Đó là tổ chức săn thú và do thám cừ khôi, nổi tiếng vì có thể di chuyển trong rừng núi như đi trong sân nhà.
Sinh ra ở đó, Nilia chẳng lạ gì rừng sâu hay vách đá.
Dễ ợt. Loại cỏ này tìm có gì khó đâu.
Dù chưa từng tận mắt thấy Độc Ngũ Thảo, chỉ cần biết hình dạng là cô tự tin tìm được ngay.
So với đám “mọt sách” cả đời chưa dám ra khỏi thành, cô khác hẳn một trời một vực.
Từ khi nhập học, Nilia vốn mang mặc cảm.
Ngay cả trong Tháp Huyền Vũ, cô vẫn thấy mình thấp kém - xung quanh toàn con cháu quý tộc mới nổi, thương nhân lớn, hay con của mạo hiểm giả huyền thoại.
Các tiết học lý thuyết thì toàn thuật ngữ khó hiểu, khác hẳn với thế giới thực chiến cô quen thuộc. Vậy nên khi có môn học về thảo dược và sinh tồn, cô như cá gặp nước.
Hừ. Xem bọn họ học được gì. Ta sẽ tìm ra đầu tiên.
Nilia bước nhanh, quyết định làm một mình.
“Khụm khụm.”
“?”
Nghe tiếng ho nhẹ phía sau, cô quay đầu, thấy một cô gái tóc đỏ và một chàng trai cao lớn tiến lại.
“...Các ngươi là ai?”
“Ta là Yoner của gia tộc Meikin. Còn đây là-”
“Leehan. Rất hân hạnh.”
Nilia khẽ cau mày. Yoner rõ là quý tộc, còn Leehan thì... lại không xưng tộc danh.
Kỳ lạ, hắn thuộc Tháp Thanh Long cơ mà?
“Vì sao không nói họ?”
“Ngươi không nói tên gia tộc, người ta sẽ hiểu nhầm đấy.”
Yoner thở dài, liếc hắn như nói ‘ngươi lại phá luật xã giao rồi’.
“Trình tự tự giới thiệu ấy mà, quá rườm rà thôi. Sau này chắc phải đọc cả lý lịch đất đai luôn mất.”
“Với quý tộc, đó là phép lịch sự tối thiểu đấy.”
Leehan nhìn nàng bằng vẻ mặt như vừa nghe một chuyện kinh dị.
Nilia liếc hai người, lạnh lùng nói: “Nếu định tám chuyện thì ra chỗ khác. Ta đang bận.”
“Đi cùng bọn ta đi.”
“!”
Cô giật mình.
“Có âm mưu gì?”
Ánh mắt cô sắc bén, cảnh giác như gặp thú dữ.
Vốn dĩ Nilia chẳng có thiện cảm gì với đám quý tộc - suốt những năm ở Bắc Sơn, cô gặp không ít kẻ mặt trắng môi son đến chỉ trỏ dân bản xứ.
Dù có được dân làng cho ăn ngon, ngủ chăn lông thú, họ vẫn chê bai rằng “mùi khói quá nồng”, “giường cứng như đá”.
Nhiều người trong đội tuần tra còn đùa rằng: “Lần sau dẫn chúng lên núi, đẩy khỏi vách xem có biết bay không.”
“Chúng ta đi cùng nhau thì an toàn hơn. Dù sao khu này đâu biết có quái thú không.”
“Ta không cần.”
“Có thể nói lý do không?”
“Để làm gì?”
“Vì qua đó ta sẽ hiểu ngươi là người thế nào. Để ta đoán nhé?”
Leehan mỉm cười, rồi bình thản nói tiếp:
“Ngươi sợ bọn ta dùng ngươi làm mồi nhử, hay bỏ chạy nếu nguy hiểm phải không?
Nếu vậy thì ngươi đã xúc phạm danh dự của cả hai chúng ta rồi.”
“...Không phải vậy.”
Một Dark Elf kiêu hãnh đến mấy cũng không thể nói “đúng là ta nghĩ vậy” trước mặt hai quý tộc cả.
“Vậy chắc ngươi tự tin mình đủ giỏi để đi một mình?”
“Chính xác-”
“Đừng đùa. Rừng núi có cả quái vật, và hái cỏ phải thật khéo tay, không thì phí công. Nếu ngươi cho rằng làm được hết một mình thì đúng là dại dột rồi. Nhưng ta không nghĩ ngươi ngu như thế.”
“...Câm miệng. Được, đi cùng thì đi!”
Nilia xoay người, hậm hực bước lên trước. Leehan khẽ cười, còn Yoner nhìn hắn đầy ngạc nhiên.
Dòng họ Wardanaz rốt cuộc dạy cái gì mà đàm phán giỏi thế...
Nilia di chuyển nhẹ như mèo. Bước chân nhanh, vững, đôi mắt quét liên tục hai bên - đúng chuẩn thợ săn chuyên nghiệp.
Yoner khẽ thì thầm với Leehan:
“Cô ta giỏi thật. Nhưng ngươi nhìn sao biết mà chọn trúng thế?”
“Nhìn chân và bắp chân xem, cơ bắp phát triển đều, bàn tay có vết chai nhỏ, chỗ ngón giữa và lòng bàn tay sạm lại. Đó là dấu hiệu người dùng cung lâu năm.”
“!”
Cả Yoner lẫn Nilia đều sững sờ.
Gã này... đọc người ta như sách mở luôn à?
Nhưng Leehan nói thêm, vẻ trêu chọc:
“Đùa thôi. Thật ra ta thấy cái huy hiệu ‘Đội Tuần Tra Bóng Tối’ đeo bên hông.”
“...”
Nilia đỏ mặt, quay ngoắt đi.
Yoner cười khẽ: “Cô nghe thấy hết rồi à?”
“Không nghe gì hết!”
“Đi chung nhé, nhớ đi chậm lại tí.”
“Các ngươi tự đi nhanh quá thì có!”
“Yoner là người duy nhất biết nhận diện thảo dược. Nếu cô ấy ngất giữa đường thì ai tìm thay đây?”
“...”
Nilia im bặt. Cãi cũng chẳng được, đành lầm bầm: “Được rồi, ta đi chậm lại. Hài lòng chưa?”
“Rất sáng suốt, quả là xứng danh đội tuần tra.”
“Ngươi đang giễu ta à?”
“Không, khen thật mà.”
Không chịu nổi bị Leehan nắm mũi mãi, Nilia quay lại hỏi ngược: “Yoner biết nhận cỏ, ta dẫn đường. Còn ngươi? Ngươi làm gì?”
‘Nếu nói là “ăn ké” thì chắc cô nàng này bắn luôn ta quá.’
Leehan mỉm cười: “Ta lo phần đánh đuổi quái thú. Hoặc thú dữ, nếu có.”
Nilia thoáng khựng lại. Đúng là vai trò đó cực kỳ quan trọng trong rừng.
Nhìn vóc dáng hắn cao lớn, vai rộng, cơ bắp săn chắc - cô thầm nghĩ hắn là hậu duệ nhà hiệp sĩ.
Khoan... nhưng hiệp sĩ thì phải thuộc Tháp Bạch Hổ mới đúng chứ?
“Ta chưa nghe rõ, ngươi nói thuộc gia tộc nào nhỉ?”
“Wardanaz.”
“...”
Nilia khựng người, lùi lại với vẻ ghét bỏ. Thành thật mà nói thì Leehan cảm thấy hơi tổn thương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất