Trở lại lớp học.
Giáo viên rất hài lòng với bài báo cáo của tôi.
Thầy giữ tôi lại, hỏi: “Lương Triều Sinh đâu?”
Anh ấy là thủ khoa khối Khoa học tự nhiên của tỉnh, luôn được giáo viên ưu ái.
Tôi lắc đầu, nói: “Em không biết.”
“Bài tập lần này là em tự mình hoàn thành sao?”
Tôi không chút do dự, trả lời: “Vâng.”
Ngòi bút của thầy khựng lại: “Thầy biết em và Lương Triều Sinh là bạn học cấp ba, có thời gian thì khuyên cậu ấy nhiều hơn, đừng để cậu ấy đi sai đường.”
Tôi ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”
Nhưng trong lòng tôi rất rõ, giờ này e là đã muộn rồi.
Nhẩm tính thời gian.
Anh ấy chắc hẳn đã giống như tôi của kiếp trước.
Chân bị gãy.
Bị tàn tật vĩnh viễn.